Đbtl1.

Ở phía đối diện, sau khi nghe thấy câu nói đầu tiên sắc mặt Thương Quân Lẫm đã đen lại, nhưng lúc Thẩm Úc quay đầu lại nhìn hắn thì hắn đã khôi phục lại bộ dạng không cảm xúc.

Nhưng Thẩm Úc có thể cảm nhận được cơn tức giận truyền tới từ trên người Thương Quân Lẫm.

Càng không lộ ra sự tức giận thì càng chứng minh hắn đang thực sự tức giận.

Vốn dĩ là một người bị xúc phạm, Thẩm Úc nên cảm thấy tức giận, nhưng khi nghe thấy câu nói cuối cùng của đối phương thì y chỉ còn cảm thấy buồn cười mà thôi, thời buổi này mà vẫn có người từ bỏ tính mạng mình bởi vì háo sắc.

Cũng hiếm khi thấy bệ hạ tức giận như thế.

Thẩm Úc đến gần Thương Quân Lẫm, chọc chọc cánh tay hắn, nhỏ giọng hỏi: "A Lẫm, lần đầu tiên bị người bên đường lấy thế lực đè ép, cảm giác thế nào?"

"Hình như A Úc không hề tức giận?" Thương Quân Lẫm cũng nhỏ giọng hỏi lại.

"Đương nhiên là tức giận, thế nhưng ta tin rằng A Lẫm sẽ lấy lại công bằng cho ta, nếu nghĩ như vậy thì cũng cảm thấy nếu tức giận chỉ vì một tên hề thì không đáng, bệ hạ tức giận sao?"

Đương nhiên là tức giận, thế nhưng nguyên nhân tức giận của Thương Quân Lẫm và Thẩm Úc không quá giống nhau, hắn tức giận bởi vì Thẩm Úc bị người khác mơ ước, sao tên đó dám mơ ước quý quân của hắn chứ!

Người đối diện hoàn toàn không biết mình đã chọc phải ai, thấy hai người ghé vào nhau thì thầm, tưởng bọn họ hứng thú với lời đề nghị của mình liền tiếp tục dụ dỗ: "Các ngươi xem xem, người ở đây nhiều như vậy, giả dụ các ngươi chạy qua kịp thì cũng chưa chắc có thể tìm được một vị trí tốt để xem hội, đến lúc đó thì sẽ đông người, rồi bị va chạm, xô xát thì không tốt chút nào, nhưng nếu các ngươi đi theo ta thì ta đảm bảo chỗ đó của ta rất rộng rãi, không cần phải chen chúc, hơn nữa ở đó cũng có tầm nhìn khá tốt."

"Công tử của chúng ta đã mở lời, hai vị đừng có không biết điều, được một quý tộc như công tử của ta mời là may mắn của các ngươi."

Hiện tại Thẩm Úc cảm thấy rất tò mò với thân phận của thanh niên ăn mặc hoa lệ kia, số lượng quyền quý ở kinh thành đếm hoài không hết nhưng không có nhiều người dám nói ra lời như vậy.

"A Lẫm biết người đó là ai không ?"

"Không quen biết."

Thẩm Úc cũng không quen biết, kiếp trước y vì Việt Vương nên đã từng giao tiếp với rất nhiều quyền quý trong kinh, thế nhưng trong số đó không có người này nên y đoán hắn là người nhà của người có quyền thế, chắc chính hắn cũng không có thành tựu gì đáng nói.

"Chúng ta còn không biết thân phận của ngươi là gì, trước khi mời người không phải nên tự báo gia môn sao?"

"Là bản công tử sơ sẩy, ngươi qua đây, nói cho bọn họ biết bản công tử là ai."

"Công tử của chúng ta là đích tử Tiền gia, thiếu gia Tiền Minh Phất, muội muội ruột thịt của công tử chính là Hoàng Hậu tương lai." Gã sai vặt vẻ mặt tự hào khoe khoang. (con do vợ cả sinh.)

Quả thật không sai, Tiền gia đúng là nhà mẹ đẻ của Lệ Vương phi, tiểu thư Tiền gia kia quả thật là người được Lệ Vương tìm mọi cách nhét vào hậu cung của Thương Quân Lẫm.

"A Lẫm, ngươi nói xem chuyện của Tiền gia là như thế nào, sao công tử tiểu thư nhà họ đều muốn......"

"Dã tâm của Tiền gia rất lớn," Thương Quân Lẫm ngăn cản Thẩm Úc nói "A Úc nói xem có phải thế hay không?"

Thẩm Úc cũng biết đôi chút thông tin về Tiền gia, khi tiên đế còn tại vị thì Tiền gia cũng chỉ là một gia tộc nhỏ, nhưng sau này một vị đích nữ của Tiền gia được gả cho Lệ Vương, được phong làm chính phi, Lệ Vương lại theo đúng người, ủng hộ Thương Quân Lẫm lên ngôi, vì thế Tiền gia cũng ủng hộ theo, cứ thế nước lên thì thuyền lên, dưới sự giúp đỡ của Lệ Vương, Tiền gia cũng dần dần phát triển lớn mạnh.

"Ý A Lẫm là công lao không xứng với chức vị, nên răn đe làm gương." Thẩm Úc nói.

Dưới sự điều khiển của Lệ Vương, Tiền gia có không ít con cháu đã tiến vào quan trường, nếu bọn họ thật sự có tài thì còn đỡ, nếu chỉ biết chất đầy túi tiền bằng trung gian thì vẫn nên kéo xuống sớm một chút.

Tiền Minh Phất không ngờ tới hai người kia không cảm thấy kinh ngạc với thân phận của hắn, đầu óc đã bị sắc đẹp làm lu mờ của hắn cũng đã tỉnh táo lại, nhưng khi nghĩ đến việc cứ thế mà từ bỏ thì hắn lại không cam lòng.

Hắn vừa liếc mắt một cái thì đã vừa lòng người thanh niên mang mặt nạ hồ ly này ở trong đám người, tuy rằng chỉ có thể nhìn được nửa khuôn mặt nhưng phần cằm lộ ra ngoài mặt nạ, cái eo nhỏ chỉ cần một tay đã có thể ôm trọn dưới lớp quần áo, những thứ đó đều làm hắn nhộn nhạo.

Hắn đã ngắm qua đủ loại người đẹp, hắn liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra, thanh niên này là một người đẹp hiếm có, chắc chắn sẽ tuyệt hơn so với những người hắn đã từng nhấm nháp qua.

Sợ trường hợp thân phận của thanh niên không tầm thường, Tiền Minh Phất không dám trắng trợn quá, chỉ nghĩ trước hết cứ dùng lời hay ý đẹp lừa y đến chỗ mình, chờ khi đã đến chỗ của mình thì muốn chơi thế nào liền chơi thế đó.

Hắn đã làm chuyện này rất nhiều lần, nói ra cũng không bị ngượng miệng.

Thẩm Úc giả bộ bị lời nói của hắn khơi lên hứng thú: "Nếu không chúng ta đi xem một chút?"

Thương Quân Lẫm cũng không rõ Thẩm Úc đang muốn làm cái gì, nhưng hắn tự tin mình có thể bảo vệ được Thẩm Úc nên cũng không phản đối.

Thấy hai người đã bị mình dụ dỗ, vẻ mặt Tiền Minh Phất đầy vui mừng, vội vàng phân phó gã sai vặt dẫn đường.

Chỗ Tiền Minh Phất nói chính là một tòa tửu lầu cao tầng, có thể ngắm cảnh từ trên cao, Thẩm Úc đứng ở phía trên, nhìn về chân trời phía xa xa, cảm thán: "Vị trí này quả thật rất tốt."

Tầm nhìn rộng rãi, không bị che khuất, khi lửa bùng lên nhìn rất đẹp, đương nhiên nếu có người muốn làm gì ở chỗ này thì nếu có kêu cứu thì cũng trời không thấy, đất không nghe.

Người của Tửu lầu mang rượu và thức ăn lên xong, thấy khách không có nhu cầu khác liền lui ra.

"Nơi A Lẫm chuẩn bị và nơi này thì chỗ nào ổn hơn?" Nếu người nào đó không sốt ruột, Thẩm Úc cảm thấy xem thắp lửa ở đây cũng khá ổn.

"Nếu A Úc thích nơi này thì chúng ta xem ở đây đi."

Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm ghé sát vào nhau nói chuyện, hoàn toàn mặc kệ sự tồn tại của Tiền Minh Phất, hắn đợi một hồi liền đứng ngồi không yên, dù gái hắn mời người tới cũng không phải để nhìn hai người này nói chuyện.

Hắn rót hai ly rượu tràn đầy đi tới: "Gặp được nhau tức là có duyên, ta kính hai vị một ly."

Thẩm Úc không nhận.

Thương Quân Lẫm thì cầm lấy, nhưng không uống ngụm nào mà để lại lên bàn.

"Hai vị có ý gì?"Sắc mặt Tiền Minh Phất liền trở nên khó coi.

Hắn vốn đang muốn dùng lời nói mềm mỏng dụ dỗ, xem ra là không được.

"Không có ý gì cả, thân thể ta không tốt, không thể uống rượu." Thẩm Úc giống như không cảm nhận được sự khó chịu của Tiền Minh Phất.

"Hắn thì sao?"

"Hắn hả? Chắc chỉ đơn giản là không muốn uống thôi, chúng ta cũng đâu biết được trong rượu này có thêm chút gì lạ hay không." Thẩm Úc nhẹ nhàng nói.

"Ý của ngươi là ta sẽ cho thuốc vào trong rượu?" Tiền Minh Phất âm độc cười "Ban đầu còn muốn cho các ngươi hưởng thụ một chút nhưng nếu các ngươi không biết điều như vậy thì cũng đừng trách bản công tử ác độc."

"Người đâu, tới đây bắt lấy bọn họ!"

Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm bình tĩnh ngồi tại chỗ, sau một lúc lâu, người Tiền Minh Phất kêu vẫn chưa từng xuất hiện.

"Ây da, Tiền công tử có muốn kêu lớn chút nữa không, chắc là vừa nãy bọn họ không nghe thấy." Thẩm Úc giơ tay chống cằm, cười tủm tỉm nói.

Trông hai người không có chút sợ hãi nào làm Tiền Minh Phất hoảng sợ, nhưng hắn vẫn mạnh miệng nói: "Cuối cùng các ngươi muốn làm gì? Các ngươi có biết ta là ai hay không?"

"Không phải chúng ta nên hỏi người lời này sao? Tiền Minh Phất, hình như ngươi rất thuần thục mấy chuyện này, đã gạt được bao nhiêu người rồi?"

"Các ngươi có biết dượng của ta là Lệ Vương không, các ngươi không sợ Lệ Vương sẽ tìm đến các ngươi để náo loạn sao?"

"Lệ Vương hả?Đến mạng của mình Lệ Vương còn khó giữ được, so với việc lo cho chúng ta, hay là ngươi tự lo lắng cho mình trước ?"

Thẩm Úc đứng dậy đi đến gần Tiền Minh Phất, y tiến lên một bước hắn lại lui về phía sau một bước.

Để tiện cho chuyện "Làm việc", Tiền Minh Phất không giữ người nào ở trong phòng, ban đầu hắn định dùng rượu đã cho thuốc vào để khiến hai người họ không thể phản kháng, lại không ngờ bọn họ không chịu uống rượu.

Thậm chí có khả năng từ lúc bắt đầu bọn họ đã biết rõ ý định của hắn!

Nghĩ đến đây, Tiền Minh Phất âm thầm hối hận.

Ánh nến ngả xuống, chiếu vào khuôn mặt của Thẩm Úc, Tiền Minh Phất nhìn nửa gương mặt bị che khuất kia của Thẩm Úc, đột nhiên hắn muốn nhìn thấy gương mặt kia, nghĩ thế hắn liền duỗi tay muốn bóc lớp mặt nạ trên mặt Thẩm Úc xuống.

Hắn muốn nhìn rõ rốt cuộc người này là ai!

Chờ hắn thoát ra được, hắn nhất định phải tìm để báo thù!

Chưa để hắn đụng tới gương mặt của Thẩm Úc, một chiếc đũa đã bay đến ——
"A!"

Tiền Minh Phất vội che bàn tay đã bị chọc thủng.

Sắc mặt Thương Quân Lẫm lạnh lùng, nhìn hắn như nhìn vào con kiến: "Ai cho ngươi chạm vào y?"

"Các ngươi thật to gan, ta nhất định sẽ không buông tha cho các ngươi!" Tiền Minh Phất đau đến nỗi hít từng ngụm khí lạnh.

"Thế hả?" Thẩm Úc lại đi đến, dùng chân dẫm lên miệng vết thương của Tiền Minh Phất "Có đau hay không?"

Lúc Thẩm Úc nói chuyện còn cố tình nâng cao thanh âm, dường như y đã tìm được một món đồ gì thú vị, y lại tăng thêm chút lực chân, sự lạnh lùng trong mắt cũng ngày càng gia tăng.

Tiền Minh Phất đau đến nỗi không nói nên lời.

"Đau là được rồi, ngươi có từng nghĩ những người bị ngươi bắt nạt, coi rẻ đau hơn ngươi gấp trăm gấp ngàn lần hay không?"

"Ai dám bắt nạt con ta?" Cửa đột nhiên bị đẩy ra, một nhân trung niên mặc quần phục xanh thẫm đi vào, phía sau ông ta còn một đội binh lính dàn hàng trước cửa.

Khi nhìn thấy rõ cảnh tượng trong phòng, ông ta hít sâu một hơi: "Các ngươi thật to gan, qua đây, bắt lấy người giúp cho bản quan! Bản quan muốn nhìn xem, ai dám động đến người của Tiền gia!"

Không đợi lính của hắn hành động thì một đội quân được huấn luyện bài bản, mặc quần áo dạ hành đã xuất hiện và bao vây lấy tất cả mọi người.

Thương Quân Lẫm thong thả cởi mặt nạ cho Thẩm Úc, quay đầu lại nói: "Tiền đại nhân có quan uy* thật lớn."(uy nghiêm quan lại?)

Lúc nói chuyện hắn cũng chậm rãi cởi mặt nạ ra.

"Bệ, bệ hạ?" Hai chân Tiền đại nhân liền mềm nhũn lại, trực tiếp quỳ xuống, "Thần, thần không biết, không biết là bệ hạ, xin bệ hạ tha tội."

Khi nói đến câu sau, trong giọng nói của ông ta đã không còn được rõ ràng.

Nghe thấy lời Tiền đại nhân nói, Tiền Minh Phất đảo mắt một cái, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Không biết là quá đau, hay là bị dọa sợ.

Tiền đại nhân quỳ trên mặt đất, tư thái hèn mọn, "Thần thật sự không biết người con trai xúc phạm lại là bệ hạ, thần nhất định sẽ dạy dỗ lại con mình, mong bệ hạ tha thứ một lần......."

Tuy ông ta rất yêu thương đứa con trai này nhưng giờ phút này Tiền đại nhân cũng không khỏi oán hận nó, nó trêu chọc ai không trêu lại trêu phải bệ hạ, ngại gia tộc phát triển quá tốt sao?

Ông ta có thể không thèm để ý tới sống chết của một đứa con nhưng ông ta không thể không thèm để ý tới sống chết của cả Tiền gia, biện tại chỉ có thể cầu nguyện Tiền Minh Phất chưa gây ra họa gì quá lớn.

Ông ta khẽ cắn môi, tiếp tục nói: "Bệ hạ muốn xử lý con trai thần như thế nào cũng được, chỉ mong bệ hạ không giáng họa lên những người vô tội...."

"Lời này của Tiền đại nhân là có ý gì, sao bệ hạ lại xử lý người vô tội được? Hay là việc ngươi lấy quyền hành đè người sẽ làm như không thấy?" Thẩm Úc cong khoé môi đầy châm chọc, nếu hôm nay người bị đưa đến không phải là y và bệ hạ mà là người khác thì chẳng lẽ những người đó bị tra tấn, chà đạp là do mệnh họ không tốt ư? Xứng đáng bị chà đạp ư?

"Thần......"

"Tiền đại nhân không cần nhiều lời, bệ hạ là người công tư phân minh., lệnh lang* cùng Tiền gia, ai vô tội, ai có tội, chắc chắn sẽ được điều tra rõ ràng."(Con trai nhà ông)

Tiền đại nhân xụi lơ trên mặt đất, Lệ Vương ốc còn không mang nổi mình ốc, lần này nhất định sẽ không ai cứu được bọn họ.

"Đã đến giờ."Thanh âm bình tĩnh của Thương Quân Lẫm vang lên.

"Cái gì?" Thẩm Úc mờ mịt.

"Qua đây với trẫm." Thương Quân Lẫm nắm lấy tay Thẩm Úc, đi đến chỗ được xây để ngắm cảnh.

Vừa đúng lúc bọn họ đi đến nơi, trong nháy mắt liền có âm thanh nổ mạnh vang lên từ bên bên ngoài "Ầm" một cái.

Vô số bông pháo hoa thật lớn nở rộ trên bầu trời đêm, bóng đêm như bị nhuộm một tầng ánh sáng, sáng như ban ngày, pháo hoa rơi xuống đẹp như một tiên cảnh giữa nhân gian khói lửa.

Tiếng người ầm ĩ bị chặn lại, giữa trời đất chỉ còn những bông pháo hoa thật lớn nở rổ giữa tầng trời đen tối.

"A Úc, năm mới vui vẻ."

Giữa âm thanh to lớn của pháo nổ, giọng nói của Thương Quân Lẫm vẫn truyền đến một cách rõ ràng, Thẩm Úc híp mắt, nói: "A Lẫm, năm mới vui vẻ."

Giờ khắc này, bọn họ một người không phải hoàng đế, một người cũng không phải quý quân, họ chỉ là chính mình.:,,.

Tuần sau tui thi nên chắc không có chương mới. Thi xong bù sau nhó;((

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play