Đbtl1.

Quá cuồng vọng, đây là điều duy nhất mà mọi người nghĩ tới.

Không ai có thể ngờ Thẩm Úc dám nói thẳng ra như vậy ở trước mặt công chúng, nếu lén nói với hoàng thượng thì miễn cưỡng có thể xem là tình thú, nhưng hiện tại không ai dám xem lời Thẩm Úc nói như một chuyện vui đùa.

"Quý quân nói đùa, bệ hạ là vua của một nước, sao hậu cung của ngài có thể chỉ có một nam tử chứ?"

Người nói chuyện còn cố tình nhấn mạnh vào hai chữ "Nam tử", hắn muốn nhắc nhở Thẩm Úc ngươi chỉ là một nam nhân, không gánh nổi chuyện độc chiếm sủng ái của đế vương.

"Vị đại nhân này, ngươi nói cũng không thể không nghĩ đến ý nguyện của bệ hạ phải không? Nói đến cùng, đây là chuyện riêng của bệ hạ, bệ hạ nghĩ như thế nào thì làm như thế ấy, nếu ta nói muốn khiến ngươi phân phát hết thê thiếp trong nhà rồi lại cho ngươi thêm mấy người ngươi không thích thì ngươi cũng sẽ không vui, đúng hay không?"

"Ngài đây là cưỡng từ đoạt lí, bệ hạ là vua của một nước, sao có thể so sánh với ta?"

"Vua của một nước là người, ngươi cũng là người, bắt người của ngươi làm ngươi không vui thì sao bệ hạ có thể vui?

Thẩm Úc tựa vào lồng ngực của Thương Quân Lẫm, cảm nhận được sự run rẩy phát ra từ trong lồng ngực của nam nhân, tay y cũng bị nam nhân nắm lấy.

"Quý quân nói rất đúng, đây là chuyện riêng của trẫm, không nhọc các vị ái khanh quan tâm."

Là người đều có thể nghe ra sự vui vẻ trong lời nói của Thương Quân Lẫm, đã loại trừ được một nguy cơ lớn, theo lý thuyết thì các đại thần hẳn nên cảm thấy mừng nhưng tình thế phát triển như thế này thì cũng làm cho bọn họ không thể vui nổi.

Đế vương cực sủng một người, đối với bọn họ mà nói đây không phải là chuyện tốt.

Có người bắt đầu âm thầm hối hận, nếu biết bệ hạ không động tâm thì vô tình, vừa động tâm liền trở nên như thế thì lúc trước bọn họ không nên thúc đẩy con trai Trấn Bắc Hầu vào cung, hoặc là lúc ban đầu bọn họ nên đề cử con gái của mình vào cung.

So với chuyện được hưởng hết vinh hoa phú quý thì một chút nguy hiểm có gì đâu?

Kế tiếp toàn bộ cung yến, không ai dám có chút ý kiến nào đối với Thẩm Úc nữa, bệ hạ đã dùng thái độ của mình để chứng minh, nếu tiếp tục nhắc lại chuyện này thì lại thành ra bọn họ không biết điều.

Sau một khoảng thời gian yên lặng ngắn ngủi, cung yến lại trở nên náo nhiệt thêm một lần nữa.

Dáng người các vũ cơ như dẫm lên gót sen mà đến, ở trong âm nhạc động lòng người nhẹ nhàng nhảy múa, lụa mỏng theo động tác phiêu dật tạo nên vẻ đẹp cực hạn trong buổi yến tiệc.

"Vũ cơ ở trong cung đúng là khác biệt." Thẩm Úc chọc chọc trong chén thịt, cảm thán.

"Ngươi thích sao?" Thương Quân Lẫm giọng điệu không rõ vui buồn hỏi.

Thẩm Úc nhạy bén nhận thấy Thương Quân Lẫm không vui, tuy không biết nguyên nhân vì sao nhưng y vẫn là cẩn thận trả lời: "Thật sự không có, ta càng thích bệ hạ hơn các nàng nữa."

"...... Ừm," Thương Quân Lẫm nghe vậy thì tâm trạng trở nên vui vẻ hơn, còn có qua có lại mà nói thêm "Trẫm cũng rất thích quý quân."

Thấy người bên cạnh có vẻ đã khôi phục lại như bình thường, Thẩm Úc tiếp tục thưởng thức ca vũ, y khá có kiên nhẫn với những thứ đẹp đẽ, y vừa xem vừa hỏi Thương Quân Lẫm:"Bệ hạ, ngài biết người sắp xếp các điệu múa này là ai không ?"

Thương Quân Lẫm làm sao quản được những việc này, hắn quay qua kêu Mạnh công công: "Trả lời vấn đề của Quý quân đi."

"Là Chưởng nhạc tư sắp xếp, nếu Quý quân thích thì nô tài sẽ kêu bọn họ thi thoảng đến múa cho ngài xem." Mạnh công công giúp Thương Quân Lẫm quản lý mấy chuyện lặt vặt nên cũng có chút hiểu biết đối với những chuyện này.

"Mạnh Thường."Nghe thấy giọng nói không mang theo chút cảm tình nào của Thương Quân Lẫm, Mạnh công công kêu lên một tiếng không ổn, ông chỉ lo thảo luận với Quý quân nên đã quên mất bệ hạ sẽ ghen bởi vì chuyện này.

"Chuyện này...... Nô tài ......"

"Bệ hạ, đến lúc đó ngài sẽ xem cùng ta sao?" Hình như Thẩm Úc cảm nhận được gì đó, y vội túm lấy tay áo Thương Quân Lẫm, nhẹ giọng hỏi.

Chút không vui trong lòng Thương Quân Lẫm liền biến mất trong tích tắc, hắn liếc mắt nhìn Mạnh công công : "Không nghe thấy lời Quý quân nói sao?"

"Vâng, nô tài đi sắp xếp ngay." Mạnh công công cảm thán trong lòng, vẫn là Quý quân hiểu rõ bệ hạ nhất.

"Bệ hạ công vụ bận rộn, nên thả lỏng một chút." Thẩm Úc nói xong, đang chuẩn bị ăn luôn thịt trong chén lại bị nam nhân ngăn lại.

"Bệ hạ?"

"Đã nguội mất rồi, không tốt cho thân thể ngươi." Thương Quân Lẫm quay đầu phân phó cung nhân, "Đi lấy thức ăn nóng tới cho Quý quân."

Cung nhân vội vàng rời đi.

Thẩm Úc ngẩn người, lại cười cười, trong mắt phảng phất như chất chứa sao trời: "Bệ hạ thật tốt."

Thương Quân Lẫm bị đôi mắt chất chứa sao trời kia nhìn chằm chằm, không cầm lòng được mà cúi đầu tới gần, khẽ thở dài: "Đôi mắt của quý quân rất đẹp."

Viên đá quý đẹp nhất cũng không bằng ánh sáng trong cặp mắt kia, khiến cho người nhìn chăm chú vào nó không tự chủ được mà ngã vào, từ đó không chịu bước ra.

Hơi thở mang tính xâm lược của Thương Quân Lẫm quá mạnh mẽ, Thẩm Úc chớp chớp mắt, không được tự nhiên mà nhích ra một chút, bỗng nhiên y cảm thấy ánh mắt Thương Quân Lẫm nhìn mình ở hiện tại rất khác với trước kia.

Cũng may lúc này có cung nhân bưng thức ăn lên, Thương Quân Lẫm thu hồi ánh nhìn, không khí khiến Thẩm Úc không được tự nhiên cũng biến mất.

Cung nhân thay hết thức ăn trên bàn, Thương Quân Lẫm im lặng một lát rồi mới nói: "Nên ăn vào lúc này."

Mùi thơm mê người xốc lên, Thẩm Úc cũng không rảnh nghĩ về sự khác thường của Thương Quân Lẫm vào lúc nãy nữa, y nếm thử vài miếng, cảm thấy không tồi liền gắp vào trong chén của Thương Quân Lẫm : "Bệ hạ, ăn cùng với ta đi."

Mọi hành động của hai người đều bị các đại thần phía dưới thấy rõ ràng nhưng bọn họ vừa mới bị Thẩm Úc cho ăn quả đắng nên căn bản không muốn tự mình chuốc lấy cực khổ nữa, vì vậy bọn họ chỉ có thể làm bộ không thấy gì hết.

Việt Vương ngồi ở vị trí của các Phiên vương, vị trí này khá gần với chỗ ngồi của Thương Quân Lẫm và Thẩm Úc, có thể mơ hồ nghe thấy những lời nói truyền đến từ trên kia.

Nghe Thẩm Úc mềm giọng nói chuyện với Thương Quân Lẫm, Việt Vương yên lặng siết chặt cái chén trong tay.

Lúc trước, khi hắn tiếp cận Thẩm Úc, y vẫn luôn giữ thái độ lạnh lùng như lúc tiếp xúc với những người khác, đâu giống người đang cười như hoa ở trước mặt Thương Quân Lẫm chứ, mỗi một hành động đều loá mắt đến mức khiến cho người ta không thể rời mắt nổi.

Cho nên...... Hắn thật sự chỉ là thế thân trong lúc Thẩm Úc nhàm chán hay sao?

Nếu không phải điều kiện không cho phép thì hắn thật sự muốn tự mình hỏi một câu, rốt cuộc hắn kém Thương Quân Lẫm ở chỗ nào? Dựa vào cái gì mà chỉ xem hắn như món đồ thay thế ?

Đáng tiếc từ sau lần gặp mặt đó hắn không tìm được cơ hội để nói chuyện với Thẩm Úc nữa, hắn dùng tất cả phương thức để truyền tin cho Thẩm Úc, cũng kêu người đưa đồ vật cho Thẩm Úc nhưng ngoại trừ những đồ vật đưa đi được trả về nguyên vẹn thì những bức thư đều như đá chìm đáy biển, không có bất cứ lời hồi âm nào.

Gần đây hắn lại thường xuyên gặp những chuyện phiền toái, ốc còn không mang nổi mình ốc, càng đừng nói việc tìm cơ hội gặp mặt một người đã vào cung như Thẩm Úc.

Thật ra hắn cũng muốn dùng các cọc ngầm trong cung truyền tin cho Thẩm Úc, chỉ là Thương Quân Lẫm giữ người rất chặt, thủ vệ của Ngọc Chương Cung lại nghiêm ngặt, một khi người của hắn ngoi đầu lên thì sẽ bị bắt.

Nghiệp lớn chưa thành, hắn tuyệt đối không thể bại lộ ngay lúc này.

"Hình như tâm trạng Việt Vương không được tốt lắm." Lệ Vương uống xong một chén rượu, chú ý thấy sắc mặt khó coi của Việt Vương, lại nhìn theo tầm mắt hắn, vừa lướt qua thì tròng mắt đã xoay chuyển.

"Không phải Lệ Vương cũng thế sao?" Đối với Lệ Vương-người đã sớm đứng về phía Thương Quân Lẫm thì thái độ của Việt Vương không thể tốt nổi.

"Tâm trạng của bổn vương không tốt lắm là bởi vì đã tính sai, còn Việt Vương thì sao?" Lệ Vương không ngại tự bóc vết sẹo của mình, "Theo những gì bổn vương biết thì Việt Vương điện hạ không có quá nhiều liên hệ với hai vị trên kia mà nhỉ."

"Chuyện của bổn vương không cần ngươi quản," Việt Vương nhấp một ngụm rượu, dưới sự tác dụng của cồn, thái độ của hắn lại càng thêm ác liệt, "Lệ Vương vẫn nên quan tâm chính mình đi, bởi vì suy tính của mình mà chọc giận Thẩm quý quân- người đang được thánh sủng, tiếp theo cố gắng đừng để mất đi thánh tâm."

"Thẩm quý quân,"Giọng nói của Lệ Vương hơi trầm xuống, "Nếu biết trước y là một nhân vật lợi hại như thế thì sẽ không để y tiến cung!"

"Việc y vào cung không phải là vì bệ hạ tự mình chọn sao?" Việt Vương nhạy bén nhận thấy được gì đó, cố ý hỏi.

"Chẳng lẽ ngươi thật sự nghĩ y là người được thiên mệnh lựa chọn sao, nếu không có người lén làm gì thì người vào cung có thể là Trương thị, Vương thị...... Không nhất định phải là Thẩm thị." Lệ Vương sâu xa giải thích.

Ánh mắt Việt vương thâm trầm, quả nhiên như thế.

"Vốn tưởng chỉ là một viên đá dò đường, ai ngờ lại biến thành một tảng đá chặn đường." Lệ Vương tự rót cho mình một chén rượu, "Thật sự không thể ngờ tới."

"Trước khi các ngươi xác nhận đưa người vào cung các ngươi không thử tra xem người đó là người thế nào sao?" Việt Vương không nhịn được hỏi.

"Hiện tại nói cái này còn có ích gì," Lệ Vương bưng chén rượu lên cụng ly cùng Việt Vương "Giờ phải nghĩ xem phải làm thế nào để dọn tảng đá chặn đường đi."

"Các ngươi lăn lộn ở đây bao lâu nay mà vẫn tự vác đá nện vào chân mình sao."
Nghĩ đến Thẩm Úc hắn liền nhớ tới chuyện mình bị biến thành thế thân, ngữ điệu của Việt Vương lại càng khó chịu hơn.

"Sao Việt Vương điện hạ lại trút giận lên người bổn vương, người chọc ngươi tức giận cũng không phải là bổn vương, nên oan có đầu nợ có chủ mới đúng" Lệ Vương uống cạn rượu trong ly rồi mới chậm rãi nói ra mục đích chân chính của mình "Nếu Việt Vương điện hạ không ngại thì sau khi kết thúc cung yến hãy tới 'Hoa Đường Cư' một lát."

Việt Vương túm chặt cái ly trong tay, trầm mặc một lát mới mở miệng: "Được."

Lệ Vương cảm thấy mỹ mãn trở lại chỗ ngồi của chính mình, vị trí của hai người tương đối gần nhau, cuộc giao lưu ngắn ngủi của họ cũng không khiến cho nhiều người chú ý.

Thẩm Úc vẫn luôn chú ý tới hành động của Việt Vương nên cũng thu hết những hành động của Việt Vương và Lệ Vương vào trong đáy mắt, y không chút để ý thu hồi tầm mắt, tự mình rót một chén rượu.

Còn chưa kịp đưa vào trong miệng thì cái tay đang cầm chén đã bị Thương Quân Lẫm nắm lấy.

"Bệ hạ?" Thẩm Úc mờ mịt.

"Cố thái y từng nói qua tốt nhất đừng để ngươi uống rượu."Bàn tay to lớn bao lấy ngón tay Thẩm Úc, Thương Quân Lẫm hơi hơi cúi người, ở trong tư thế này uống cạn rượu trong chén.

"...... Đó là chén của ta." Thẩm Úc yên lặng nói.

Động tác của Thương Quân Lẫm hơi khựng lại một chút, môi hắn khẽ cọ qua ngón tay của Thẩm Úc, giọng nói trầm thấp như sắp mất tiếng: "Quý quân đang ghét bỏ trẫm sao ?"

Tác giả có lời muốn nói: Thương Quân Lẫm: Sau này còn phải tiếp xúc theo cự ly âm luôn, mới chỉ thế này mà đã ghét bỏ thì sao mà được?
——————
Cảm tạ ở 2021-07-18 20:08:29~2021-07-19 20:06:16 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: W đứa ở mỗi ngày không ngủ được, Tưởng chỗ lá rụng 1 cái;
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: LMAY 39 bình; kéo dài chứng thời kì cuối người bệnh 20 bình; Forward, nhà ấm hoa ăn thịt người 9 bình; Tuân giang giang tử 6 bình; mạc phàm phàm phàm, hoa chúc 5 bình; yến sơ 4 bình; 53692552, tô mộc 2 bình; kháng mộc, diệp phiếm nhẹ, cố từ., 48068336, QL 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play