"Ê nhích ra, cho chị Ngọc ngồi với sếp đi." Bé Trúc miệng nhanh hơn não nói ra một câu làm chị Nga muốn đứng tim, chị Nga ngay lập tức nói: "Ngọc qua đây ngồi với chị". Hi vọng có thể dời Ngọc qua ngồi với mình, không thôi hai người kia đã giận nhau lại còn tức đến mức núi lửa phun trào.

"Mốt mấy em đừng gán ghép bọn chị nữa, chị không bao giờ yêu anh Lý đâu." Ngọc đi vòng sang chỗ của chị Nga ngồi xuống nhưng Lập Uy cũng vui vẻ đi theo, hệt như bao nhiêu lời từ chối của Ngọc chỉ là làm nư, hắn càng dính theo cô càng khiến cô có thêm thiện cảm về hắn. Cô ngồi xuống ghế, hắn cũng nhanh nhẩu ngồi theo, báo hại chị Nga cũng không còn nhiều không gian để ngồi.

"Mấy em tích cực ghép đi." Lập Uy cười ha ha, mặt dày đến độ dùng chày gõ lên cũng không rớt ra được một tí nào.


Ngọc nhanh chóng đứng lên, cô nói: "Đứa nào ghép chị trừ lương."

"Chị trừ bao nhiêu anh thưởng gấp đôi." Lập Uy cũng không vừa, cô vừa đứng lên hắn đã nắm tay kéo cô lại, dùng đôi mắt mình cầu xin cô giữ cho hắn chút thể diện. Ngọc nhìn xuống người bạn bao nhiêu lâu nay của mình, rồi nhìn sang người yêu bao lâu nay của mình, ước gì ai đó có thể gϊếŧ cô ngay bây giờ, chắc hẳn sẽ dễ nghĩ hơn.

Bé Trúc trầm trồ cảm thán: "Hai anh chị dễ thương quá à! Tính ra có tướng phu thê ghê hén."

"Thật?" Lập Uy hỏi lại, sau đó húc húc tay vào người Ngọc, điệu bộ vô cùng mừng rỡ: "Em xem, bé Trúc bảo mình có tướng phu thê kia, năm sau mình cưới ngay đi."

Người ngồi đối diện không nói không rằng chỉ nâng ly bia lên nốc cạn, uống hết rồi tự len lén khui thêm để uống. My chỉ thấy lúc này trái tim cô ngọn lửa hờn ghen đang thiêu đốt, chúng muốn được quyền lợi của chúng, nhưng chúng lại không có thứ quyền hạn cao siêu ấy. Chúng muốn sở hữu người phụ nữ hoàn hảo kia, nhưng người phụ nữ hoàn hảo kia không muốn, càng nhìn họ mập mờ vờn nhau, My càng tự nghĩ bản thân mình liệu có phải là vật ngán đường Ngọc không. Có phải bao nhiêu năm nay Ngọc đối với hắn có chút cảm tình rồi? Dù sao cũng là mười năm bên nhau, ắt hẳn cũng có tí tình cảm.


Điện thoại báo tin nhắn, là Ngọc nhắn, nhưng My chẳng mảy may lôi điện thoại trong túi ra xem tin nhắn là gì.

"Đừng uống nữa. My, chị xin lỗi."

"My, em buồn lắm."

"My..."

"Đừng mà My."

Không một tin nhắn nào được My xem, My chỉ lẳng lặng chống tay lên cằm nhìn mọi người chơi trò chơi với nhau, trò chuyện rôm rả. Mỗi khi có ai nâng li bia lên bảo rằng một hai ba thì cô lại được dịp nốc cạn thứ đắng nghét lạnh lẽo ấy vào người. Nỗi buồn đến và nhấn chìm cô vào màu đen vô tận, chúng nắm lấy tóc của cô, chỉ cho cô thấy rằng tất cả đều không thể nào thoát ra khỏi màu đen ấy, không bao giờ. Danh chính ngôn thuận ư? Chúng ta không thể...

Uống mãi My cũng muốn đi vệ sinh, cô mệt mỏi đứng lên thì chị Nga lo lắng hỏi cô xem có đi được đàng hoàng không. My gật đầu mỉm cười: "Dạ được."


Cô cố gắng đi theo một đường thẳng bình thường đến nhà vệ sinh, chưa bao giờ cô uống nhiều bia như thế này, vì vậy vừa đến được bồn cầu cô đã ói liên tục. Bao nhiêu đồ ăn trong bụng trào ngược ra hết, ói đến mức cô cũng không kiềm được, xem ra, bao nhiêu đồ ăn nãy giờ đều vô ích.

"Chị có sao không?" Ngọc vỗ vỗ vào lưng My để My có thể ói ra hết, cô trách: "Chị uống nhiều như thế làm gì? Ói hết đồ ăn rồi."

"Em đi ra ngoài đi." My đẩy Ngọc ra khỏi phòng vệ sinh rồi đóng cửa lại, bộ dạng thảm hại như vậy làm sao dám gặp người mà cô thương?

Nhìn thấy phòng vệ sinh đóng chặt lại làm Ngọc hít thở cũng không thông, cô hít một hơi thật sâu rồi quay mặt lại nhìn mình trong gương, vẫn là cô, nhưng sao mấy ngày hạnh phúc lại trôi qua nhanh như thế?

"Chị không tin em, đúng không?"

Giọng của Ngọc vọng vào bên trong phòng vệ sinh, My đứng yên lặng nghe giọng nói mà cô yêu thương, tại sao hai người lại phải như thế này? Tại sao mọi chuyện lại dần trở nên tệ hại đến độ gay gắt thêm một chút nữa, hai người có thể chia tay như thế này?

"Mười sáu năm... Em chờ chị mười sáu năm, dù là tinh thần hay thể xác vẫn chưa bao giờ phản bội chị. Em vẫn yêu chị sau ngần ấy năm, chị nghĩ em có thể yêu Lập Uy? Nếu yêu, em đã có thể yêu từ lâu rồi."

My chỉnh lại đầu tóc của mình, cô lau mặt rồi mới dám mở cửa ra nhìn Ngọc.

Ngọc không khóc, My biết có thứ tổn thương so với khóc còn nặng hơn. Khi người ấy còn khóc, nỗi đau vẫn còn đường thể hiện, nhưng khi người ấy đã không thể khóc nữa rồi tức nỗi đau rất đậm sâu.

"Xin lỗi, làm chị buồn rồi đúng không?"
"Đây mà là xin lỗi à? Chị rõ ràng là đang giận lẫy, em đã xin chị đừng bao giờ gọi em là chị nữa, em không thích. Chị có nhớ không?"

"Chị quên mất, xin lỗi em, em ra ngoài trước đi."

"Đây là đang trừng phạt tôi đúng không? Được thôi, bây giờ công khai." Ngọc dắt tay My định kéo ra khỏi nhà vệ sinh nhưng My rịt tay lại, chị ấy lắc đầu bảo rằng: "Không phải cách này, Ngọc, không phải cách này. Chị không muốn tạo áp lực cho em để công khai."

"Chứ chị muốn em phải thế nào đây?" Ngọc lúc này mới vịn vào bồn rửa mặt, uất ức đến độ khóc nấc lên. Cô nào có hoa tâm yêu thương người nào khác ngoài My, cô chỉ là chưa sẵn sàng để công khai, quyết định yêu My cũng không phải quyết định trẻ con của Ngọc năm mười sáu tuổi. Khi cô quyết định yêu My cô đã biết rằng mình cả đời không thể xa được người con gái này, trừ khi chị ấy bỏ cô.
"Chúng ta tỉnh táo một lúc rồi nói, được không?" Bây giờ đầu óc My đang ong ong lên vì rượu bia, cô sợ mình không nghĩ thấu đáo mà nói lời tổn thương Ngọc. Mà mọi người bên ngoài cũng đang muốn vào bên trong nhà vệ sinh, không thể nào đứng ở đây mãi được.

Ngọc nghe vậy mới rửa mặt mình rồi đi ra ngoài, mọi người chỉ thấy mắt của cô đỏ hoe, chỉ có chị Nga mới biết được rằng cô vừa khóc. Chị lo lắng vừa nhìn My vừa nhìn Ngọc, hai cô gái này rốt cuộc tại sao lại phải tổn thương nhau như vậy? Rõ ràng là yêu nhau đến độ có thể chết vì nhau, không phải dạng yêu đương qua loa, chơi bời gì.

"Em khóc hả Ngọc?" Lập Uy hỏi, hắn dám đảm bảo mình thấy đôi mắt cô đỏ đến mức không thể đỏ hơn, rõ ràng là Ngọc vừa mới khóc xong.

Ngọc tự rót cho mình một lon bia, cô mệt mỏi rồi, làm ơn, cả thế giới này đừng làm phiền cô nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play