Kéo chiếc vali nặng trịch của mình xuyên qua dòng người đông đúc, Ngọc ngước mắt lên nhìn quanh quẩn xem người nhà mình ở chỗ nào, cô thấy anh hai mình đang đứng cùng bé Nhiên. Thấy cô, bé Nhiên như muốn thoát khỏi tay ba mình, chạy ào đến chỗ cô ôm thật chặt.

"Cô ba~~ Cô ba về rồi, Nhiên nhớ cô ba muốn chết luôn." Nhiên dụi dụi đầu vào người Ngọc như muốn thể hiện xem mình nhớ đến độ nào. Ngọc vò vò mái tóc đen mượt của Nhiên – thứ duy nhất giống cô, cô hơi mỉm cười: "Cô ba cũng nhớ Nhiên."

"Về thôi, mẹ gọi nãy giờ xem em về chưa đó." Trung dắt tay vợ mình và Nhiên ra về, ba người tự tổ chức một buổi tiệc nho nhỏ, chị dâu đon đả mang thức ăn lên cho hai anh em uống bia. Hơn mười năm nay anh hai cô làm nghề thợ hàn, đã gầy dựng được một số tài sản nho nhỏ.


Trung uống một ngụm bia lớn rồi ợ một tiếng, gắp cục chả lụa cho vào miệng, vừa ăn vừa nói: "Định về đây làm luôn hả mậy?"

Ngọc uống một ngụm bia nhỏ, bình thường cô hay uống rượu hơn, bia không phải sở thích của cô.

"Dạ, định về đây làm một thời gian, khi nào thích bay nhảy nữa thì bay thôi." Lần này về là tại vì Lập Uy cũng đang về nước, hắn tha thiết mong cô về, nói mãi nói mãi cô cũng quyết định về cùng hắn.

Quyết định của Ngọc thì đơn giản, nhớ Việt Nam thì về, lương cao thì về.

Nói chuyện với anh trai cả buổi trời anh ấy mới chịu thả cô về nhà ngủ, Ngọc mệt mỏi đi bộ về nhà mình. Nhà cách nhau khoảng chừng một con hẻm nhỏ, Ngọc sống ở đây mười mấy năm nên hàng xóm ai cũng biết cô. Vậy nên thấy cô về họ chặn đường lại hỏi, còn nhân tiện giới thiệu cho cô vài anh "con nhà bên ngoại", "cháu trai bên chồng"... để cô thoát ế. Ngọc nghe mà đầu nhức như bưng, cô về Việt Nam có phải để lấy chồng đâu?!


"Cháu trai của cô đẹp trai lắm, còn có tiền nữa, con quen nó không sợ khổ đâu." Hàng xóm một bô lô ba loa nói.

Ngọc giả vờ che miệng ho khù khụ, ra vẻ mệt mỏi nói: "Con gái nhà cô đẻ lứa thứ mấy rồi cô? Chồng con thế nào rồi? Con cũng muốn như con cô mà không được."

Ngọc cũng chỉ nói lơ cho qua chuyện, không ngờ chạm vào vết thương của vị hàng xóm một. Con gái của bà ấy kết hôn sinh ra được hai đứa con, chồng thì nɠɵạı ŧìиɦ bỏ vợ, bây giờ bà một nách hai cháu về nhà để nuôi. Nhắc đến con gái hệt như tạt một ly nước lạnh lên mặt bà vậy.

Sau khi cô đi rồi hàng xóm một mới rỉ tai hàng xóm hai, nói rằng: "Chắc con này độc mồm độc miệng nên mới ế, chứ mặt mày có xấu xí gì đâu. Con gái con nứa nói năng không phải phép."

Hàng xóm hai hơi cười trong lòng, còn không phải nói trúng tim đen của bà ấy sao?


Ngọc mở cửa căn nhà nhỏ của mình, cánh cửa sắt lâu ngày không tra dầu phát ra tiếng cọt kẹt nhè nhẹ, bên trong căn nhà bám một tầng bụi mỏng, mọi thứ vẫn vẹn nguyên như ngày cô rời đi. Cô đi Sing đến giờ đã ba năm, ba năm không có một ngày trở về căn nhà nhỏ này, bây giờ nhìn lại bỗng thấy hoài niệm không thôi.

Cô đi về phòng của mình rồi nằm ngả người lên giường, mọi thứ trong nhà cũ kĩ đến phát sợ. Tấm nệm mỏng, con gấu bông lớn nhưng trơ trụi không xù lông lên như những chú gấu hiện đại, mền chỉ rồng bạc luôn cả màu chỉ. Những thứ này là thứ My đã từng mua cho cô, dù hai người chia tay đã lâu nhưng cô không nỡ vứt. Tình cảm với My cô có thể đoạn tuyệt, nhưng với đồ đạc cô lại luyến tiếc không thôi, những thứ có dính đến kỉ niệm, dính đến My, cô đều không vứt được. Đôi khi cô nhủ lòng đó là vì cô quý trọng đồ vật, chỉ đơn giản như thế.
Sáng sớm Ngọc thức dậy sớm hơn mọi ngày, áo sơ mi trong vali được cô ủi kĩ càng, đánh răng rửa mặt trang điểm mất của cô tầm ba mươi phút. Hôm nay cô lên công ty sớm để nhậm team mới, cô giữ vị trí quản lí một team quảng cáo. Khi làm ở bên Sing cô có không ít kinh nghiệm thực tiễn, đối với công việc mà nói, không gì có thể làm khó cô. Nhưng mà cô phải làm quen một đám người bát nháo mới, nghĩ mà mệt mỏi.

Bắt một chuyến Grabcar đến chỗ làm, vừa đi vừa ngẫm nghĩ xem trưa nay ăn gì. Việc đồng nghiệp có ưng cô hay không, cứ để hôm nào rảnh cô sẽ nghĩ đến.

"Giới thiệu với mọi người, đây là sếp mới team quảng cáo." Lập Uy giới thiệu Ngọc với mọi người. Bình thường Ngọc chỉ ở công ty mẹ ở Singapore, ít khi nào về công ty con ở Sài Gòn, vậy nên mọi người ở đây không biết cô cũng phải. Nhưng Ngọc thấy như vậy cũng ổn, cũng không ai bàn tán cô cặp kè với sếp mà thăng tiến.

"Tôi tên Ngọc, sinh năm 86. Ai lớn hơn có thể xưng chị."

Thật ra ý cô chỉ là ai lớn hơn cứ gọi bằng chị thôi, khỏi phải kêu bằng sếp. Không ngờ mọi người nhất loạt sợ hãi nghĩ rằng cô đang thị uy, ai nhắm lớn hơn được tôi thì gọi bằng chị, mọi người đêu nghĩ như vậy. Thành ra chị Nga có lớn hơn cũng không dám gọi chị, đành phải tự xưng mình là em.

"Từ này tôi phụ trách công việc của chị Minh, mọi người cứ làm như trước đây, ai ở bộ phận nào thì làm tốt bộ phận đó, không cần vì tôi mà thay đổi."

"Biết điều thì khôn hồn mà làm đúng." Lời nói của Ngọc qua tai họ lại thành một ý nghĩ hoàn toàn khác. Mọi người tự suy tự diễn ra ý tứ của Ngọc rồi tự hù dọa bản thân mình, thành ra ai cũng nghĩ lời đồn là thật rồi. Bà cô ế chồng này không những kĩ tính mà còn cực kì đáng sợ! Thiên hạ đồn là đúng hết cả.

"Team này có mấy người?" Ngọc nói luyên thuyên nãy giờ nhưng không có ai đáp lại, cô đành hỏi một người đàn ông có vẻ đứng tuổi xem sao.

Anh Thiện đang đứng yên lặng thấy nhìn đến mình bỗng giật mình, mồ hôi rịn ra ở trán: "Dạ, team này năm người chính thức, một người part time, tổng cộng là sáu người."

Ngọc nghiêng nghiêng đầu nhìn mọi người. Mọi người tự giác xưng tên anh hùng hảo hán phương nào, Ngọc âm thầm nhớ tên hết mọi người, chỉ có năm người có mặt, cô có thể nhớ ngay trong buổi giới thiệu đó.

"Vậy cũng ok rồi, mọi người làm việc tiếp đi." Ngọc ra hiệu cho mọi người tiếp tục làm còn bản thân cô thì đi vào phòng làm việc. Lập Uy thấy vậy cũng lẽo đẽo theo sau cô, đợi cô đóng cửa rồi hắn mới leo lên bàn làm việc của cô, dáng ngồi hệt Tôn Ngộ Không đang ngồi nghỉ mát.
"Trưa nay đi ăn không? Anh bao!"

Ngọc hừ mũi một tiếng, cô với tay bật máy tính lên.

"Không đi!"

"Sao vậy... Lâu lâu mới về Việt Nam, đi ăn với anh đi mà." Lập Uy kéo dài câu ra, dài đến từ lầu ba lên tận lầu bảy.

"Thưa sếp, lâu lâu mới về Việt Nam không có nghĩa phải đi ăn với anh. Bây giờ cảm phiền anh đi ra ngoài, bằng không cứ mở cửa rộng ra mà nói chuyện. Người ta nói xấu sau lưng em toàn là do anh mà ra." Ngọc đăng nhập nick mình vào trang chủ công ty để điểm danh, cô nhìn trong danh sách nhân viên team quảng cáo, sáu người.

Có một cái tên khiến cô chợt sững lại.

Phạm Lâm Kiều My, sinh năm 2000.

Cô hơi cứng người nhưng lại thả lỏng rất nhanh sau đó, tên của cô bé này cũng thật giống người yêu cũ của cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play