"Hoan Nhi, có chuyện gì vậy, bọn chúng không phải muốn theo ta về nhà đó chứ?", Mục Long kinh ngạc nói.
"Hi hi, Long ca ca, hiện tại xem ra là vậy rồi, khí tức Thao Thiết huynh bạo phát ra lúc trước đã khiến cả đàn hổ khuất phục, bọn chúng muốn tôn huynh làm vua đó", Hoan Nhi cười nói.
"Cái gì? Tôn ta làm vua?", Mục Long lập tức sững sờ.
"Đúng vậy, Hoan Nhi cảm thấy Long ca ca có thể cân nhắc thử, nhất là con hổ vương này, yêu tộc dị biến cực kỳ hiếm có, hơn nữa tiềm lực cực lớn".
"Việc này...!bọn chúng thật sự nghĩ như vậy sao?", Mục Long cũng rất công nhận thực lực của con hổ vương này, nếu như không phải có thủ đoạn thì e rằng ngay cả Tiết Đoạn Lãng cũng không phải là đối thủ của nó.
Mục Long chậm rãi đến gần đàn hổ, giơ tay ra thử thăm dò, vuốt ve cái đầu cực đại của hổ vương.
Một màn xảy ra tiếp theo khiến Mục Long trợn tròn mắt.
Nó lại nằm xuống đất, giơ bốn móng lên trời lăn qua lăn lại, hơn nữa còn nhe răng nhếch mép, cái đầu cực đại không ngừng cọ vào chân Mục Long.
"Nó đang làm nũng sao? Cái thứ này thật sự là hổ vương ư?", một giây trước nó còn hung tàn vô song, đại chiến sống chết với Mục Long.
Cảnh tượng này nếu như truyền ra ngoài thì e rằng không có ai dám tin, gặp phải yêu thú ma hổ Phệ Linh U cỡ này mà có thể sống sót đã là được tổ tiên phù hộ hết cỡ rồi, làm nũng ư? Nghĩ quá nhiều rồi!
"Kỳ thực nuôi một đàn hổ trong nhà có vẻ cũng không tệ", Mục Long sờ mũi.
Hắn rất rõ sự tồn tại có thể nói là ác mộng của tu sĩ này nói lên điều gì, cỗ lực lượng này chắc chắn sẽ khiến người ta phải kiêng dè không thôi.
"Ta quyết định sẽ đưa các ngươi về nhà, có điều các ngươi phải nghe lời không được làm loạn đả thương người khác!"
"Rống!"
"Rống..."
Tiếng hổ gầm cao vút liên tiếp vang vọng núi rừng.
Ngay sau đó, Mục Long xoay người cưỡi lên lưng hổ vương, dẫn đầu đàn hồ chạy về phía thành Hàn Giang.
Trên đường đi Mục Long cũng làm rõ một chuyện, sở dĩ đàn hổ xuất hiện bên ngoài dãy Nghi Lăng là vì sâu trong dãy núi đã xảy ra đại chiến, yêu vương trong dãy đã nổi giận.
Có điều, Mục Long không quan tâm việc này.
Tốc độ của ma hổ Phệ Linh U đúng là khủng bố, bắt đầu chạy nước đại là tựa như lướt gió mà đi, đoạn đường bình thường mất đúng nửa ngày giờ lại chỉ không đến một canh giờ đã tới nơi.
Trong thành Hàn Giang, mọi người từ xa đã nhìn thấy một đàn bóng đen, trong lòng hồ nghi nhưng khi đàn bóng đen tới gần thì bọn họ lập tức trợn tròn hai mắt, đồng tử co rút kịch liệt.
"Yêu...!yêu thú!"
"Ma hổ Phệ Linh U!!!"
"Ai có thể nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không, thứ quái quỷ này sao có thể xuống núi chứ?"
"Mẹ ơi, sợ là sắp xảy ra triều thú rồi!"
Trên tường thành đã chật cứng lại người, ánh mắt ai nấy đều tràn ngập sợ hãi.
Nhưng đúng lúc này thì mọi người cuối cùng phát hiện ra, trên lưng hổ vương đầu cao hơn ba thước, toàn thân đen thùi lùi đó lại có một thiếu niên.
"Việc này...!việc này sao có thể?"
"Thiếu niên đó rốt cuộc là ai, không muốn sống rồi sao?"
Ngay sau đó, cảnh tượng xảy ra khiến bọn họ hoàn toàn trợn mắt há mồm.
"Dừng!"
Trên lưng hổ vương, Mục Long giơ tay ra hiệu cho đàn hổ dừng lại, sau đó hô lên: "Các vị không cần hoảng sợ, đàn ma hổ Phệ Linh U này tính tình hiền hòa, đã bị ta thu phục, sẽ không làm hại mọi người đâu".
"Cái gì? Tính tình hiền hòa?"
"Ta tin ngươi mới lạ, tên thiếu niên này xấu xa quá, thứ yêu nghiệt này nếu như tính tình hiền hòa thì con lợn nhà ta cũng có thể trèo cây ấy chứ".
Có một ông già thô kệch chống gậy vẻ mặt e dè, chân phải của ông ta là do hồi trẻ nhìn thấy một con ma hổ Phệ Linh U từ xa, sợ quá nên đã ngã xuống khe núi.
Nhưng điều khiến mọi người chấn động đó là hai chữ thu phục.
"Thiếu niên này có thể cưỡi lên lưng hổ chứng minh điều hắn nói là thật, nhưng hắn rốt cuộc làm thế nào mà thu phục được đàn quỷ quái này..."
Trong khi mọi người đang bàn tán, Mục Long dẫn theo đàn hổ tiến vào thành Hàn Giang, trên phố không một bóng người chạy ra, mọi người đều núp vào các góc xó xỉnh, nhìn đàn hổ đang đi bộ, run lên cầm cập.
Ngày hôm nay vừa đúng là ngày thứ sáu Mục Long ra ngoài rèn luyện.
Lúc này, đại lễ khảo thí mỗi năm một lần đúng hạn đang diễn ra trên tổ đàn Mục gia, toàn bộ người trong gia tộc đều tụ họp về đây...!
...!
Đại lễ khảo thí.
Giữa trung tâm tổ đàn là một tấm bia bằng ngọc màu đen đứng sừng sững, tấm bia này gọi là Thông Linh huyền bia, dùng bảo ngọc thông linh tạo nên, cực kỳ mẫn cảm với khí huyết của tu sĩ, gia tộc trước nay luôn dùng để kiểm tra tu vi của người trong tộc.
"Người tiếp theo, Mục Tinh Thần!"
Trưởng lão hắc bào chủ trì đại lễ khảo thí đứng trên tổ đàn lần nữa đọc lên một cái tên, thần sắc uy nghiêm.
Sau đó, dưới sự quan sát của mọi người, một thiếu niên mặc áo xanh bước lên tổ đàn, đưa tay chạm lên Thông Linh huyền bia.
Ong!
Vừa tiếp xúc với Thông Linh huyền bia, một thân khí thế của Mục Tinh Thần thể hiện không giữ lại gì.
Khí kình cường đại khiến y phục bay phần phật, mái tóc phấp phới, chân khí màu đen nồng hậu thoát ra từ hai bàn tay của hắn ta, Thông Linh huyên bia đang kêu lên ong ong, đồng thời phát ra một trận hào quang.
"Mục Tinh Thần, Thoái Phàm cảnh tầng một, đạt", trưởng lão chủ trì trong lúc tuyên bố, ánh mắt nhìn về phía Mục Tinh Thần có thêm vẻ tán thưởng.
"Thoái Phàm cảnh tầng một, Mục Tinh Thần trong vài ngày ngắn ngủi mà đã đột phá được Thoái Phàm cảnh rồi!"
"Chân khí Huyền Thủy, khá lắm, xem ra Huyền Thủy Quyết của Mục Tinh Thần đã luyện thành rồi, Mục gia ta lại có thêm một thiên tài thiếu niên nữa".
Nghe những lời ca tụng của mọi người, khóe miệng Mục Tinh Thần lộ ra một mạt cười lạnh: "Mục Long, nói đến cũng nhờ ngươi mà ta mới liều mạng tu luyện, tu thành Huyền Thủy Quyết, ngưng tụ ra chân khí Huyền Thủy, lần này ta muốn xem xem ngươi làm thế nào để trở thành đối thủ của ta?"
Mục Tinh Thần thì thào tự nói, sau đó quan sát trong đám người nhưng không phát hiện ra bóng dáng của Mục Long đâu, hàn ý trong đáy mắt lại nhiều thêm vài phần.
Sáu ngày trước hắn ta chẳng qua chỉ là Luyện Huyết cảnh tầng chín, còn hiện tại đã là Thoái Phàm cảnh tầng một, so sánh hai bên đúng là một trời một vực!
Trên tổ đàn, gia chủ Mục Cửu Uyên và các vị trưởng lão đang ngồi theo thứ tự..