Chương 164

Yêu thần Thao Thiết có thể nuốt thiên địa vạn vật, đó là nhờ vào càn khôn trong bụng, mà phệ chủng này chính là ngọn nguồn của lực thôn phệ, có thể dựa vào thôn phệ mà không ngừng tiến hóa.

Có điều, vừa nãy quả thực là nguy hiểm, đương nhiên Tiết Vạn Triệt không ra tay đúng vào thời khắc then chốt khi phệ chủng hình thành, bị phệ chủng hấp thu tuyệt đại đa số lực lượng thì Mục Long ắt chết không nghi ngờ gì.

Triệu Linh Đan ra tay đương nhiên phải là linh đan trị thương đỉnh cấp, mà cơ thể của Mục Long vốn đã mạnh mẽ, cộng thêm có phệ chủng nữa nên hấp thu cực nhanh, thương thế cũng có thể hồi phục bằng tốc độ nhìn thấy được bằng mắt thường.

Sau một lát, gương mặt tái nhợt đã trở nên hồng hào hơn, lực lượng trong cơ thể cũng dần dần hồi phục.

Chứng kiến một màn này, Triệu Linh Đan mới từ từ yên tâm, đồng thời trong lòng cũng âm thầm khiếp sợ.

“Xem ra, lựa chọn của mình không sai, hắn dùng Thoái Phàm cảnh đánh bại Bích Cung, lại có thể đột phá ngay khi lâm trận, chống lại thập phương huyền cung, phế kiếm Thực Cốt Băng Viêm, giành được quán quân, hiện giờ lại thân mang trọng thương chịu một chưởng của Ngự Hồn cảnh mà không chết”.

“Mỗi chuyện này đều không phải là việc mà người thường có thể làm được, có lẽ chỉ có người không ngừng tạo ra kỳ tích mới xứng được gọi là rồng nhỉ? Cũng chỉ có người như vậy mới có thể xoay chuyển càn khôn khi nạn kiếp đó giáng xuống…”

Mục Long ngồi xếp bằng trị thương, Triệu Linh Đan cũng canh giữ ở bên cạnh.

Nàng ta yên lặng nhìn chằm chằm vào gương mặt thiếu niên kiên nghị, trong lòng dấy lên lựa chọn chắc chắn của bản thân.

Sau đó chuyển ánh mắt về phía Kiếm Thập Tam, tựa như đang chất vấn.

Tứ đại tông môn, mỗi bên đều tự dựng đại bản doanh của mình, vì lợi ích mà tranh đấu gay gắt không ngừng suốt mấy ngàn năm qua, mà hiện tại Lãnh Vô Nhai mà Kiếm Thập Tam nhìn trúng là người của Huyết Sát Môn, vào đúng lúc quan trọng nhất thì người của Huyết Sát Môn lại ra tay đánh lén Mục Long.

Tất cả những việc này đều không khỏi khiến người khác nghi ngờ là Kiếm Thập Tam đứng sau sai khiến, mục đính chính là khiến Mục Long, con rồng thành Hàn Giang thuộc về Tiêu Dao Thần Tông này phải chết ngay từ trong nôi, dù sao thiên phú của Mục Long thực sự khiến người khác phải e sợ.

Triệu Linh Đan bình thường luôn có bộ dạng dịu dàng điềm tĩnh, thế nhưng ánh mắt lúc này lại khiến Kiếm Thập Tam run sợ trong lòng, đương nhiên hắn ta hiểu ý nghĩa ánh mắt này của Triệu Linh Đan.

“Triệu sư muội, tuyệt đối đừng hiểu lầm, cho dù giữa bốn tông xưa nay luôn tranh đấu gay gắt, nhưng chuyện này rất quan trọng, ta tuyệt đối không dám làm việc hồ đồ thế này”, Kiếm Thập Tam phủ nhận nói.

Hắn ta vô cùng rõ rằng bốn chữ rồng thành Hàn Giang trong di ngôn này đối với bốn tông mà nói có ý nghĩa gì? Tội danh giết rồng thành Hàn Giang, hắn ta tuyệt đối không thể gánh nổi.

“Tốt nhất là như vậy”, giọng nói của Triệu Linh Đan nghe rất bình tĩnh, không có bất cứ hỉ nộ nào.

Còn ở một bên khác, Tiết Vạn Triệt nhìn về phía bóng dáng của Mục Long, lập tức cảm thấy có chút khó mà chấp nhận: “Việc này… không thể nào… sao có thể?”

“Tên tiểu súc sinh này chẳng quan chỉ là Bích Cung cảnh, chịu một chưởng của ta sao có thể còn sống được?”

Niềm vui mừng vì báo được đại thù trong mắt ông ta lập tức trở nên vô cùng điên cuồng.

“Tiết Vạn Triệt, đến lúc chết của ngươi rồi!”

Thấy Mục Long may mắn không chết, thương thế đang không ngừng hồi phục, Mục Thanh Khung coi như đã yên tâm phần nào, nhưng đồng thời cũng đến lúc ông tính sổ rồi.

Tiết Vạn Triệt, dù sao cũng chỉ là Ngự Hồn cảnh, trước mặt cường giả Linh Văn cảnh như Mục Thanh Khung căn bản không mảy may có khả năng trở tay nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play