Chương 137
“Hay là dùng đan dược nuôi ra?”, không biết ai nói một tiếng khiến mọi người không khỏi nghĩ nhiều.
Thiếu chủ của Bách Thảo Đường đó, chắc một ngày ba bữa đều ăn đan dược cũng chẳng phải chuyện khó.
“Lâm huynh!”
“Cơ huynh!”
Hai người gặp mặt, cúi chào nhau có vẻ cực kỳ khách sáo, rõ ràng có quan hệ rất tốt, mọi người nhìn mà sửng sốt.
“Cái này lạ ghê, chẳng phải vừa gặp là phải châm chọc khiêu khích đối phương để chèn ép nhau sao?”, Hai người này hòa thuận như vậy đúng là khiến người ta bất ngờ.
Song, cảnh tượng kế tiếp lại khiến mọi người cạn lời.
“Lâm huynh, mời!”
“Cơ huynh, mời!”
“Không, Lâm huynh dáng vẻ hơn người, vẫn là mời Lâm huynh ra tay trước!”
“Vẫn là Cơ huynh ra tay trước đi, Cơ huynh cao hơn ta!”
…
Mọi người: …
“Má, có đánh hay không vậy!”, Hai người này gặp xong vẫn chưa ra tay, đầu tiên là khách sáo, nhường nhau mười mấy hiệp, hai bên đều bình yên vô sự, nhưng mọi người dưới đài đang chờ xem chiến lại hết sức xấu hổ.
“Chuyện gì vậy trời, hay là hai người này…”
“Ta có một suy nghĩ táo bạo…”
“Đừng quậy, không thì sẽ bị coi làm làm rối, hủy bỏ tư cách!”, ngay cả Mạnh Nam Thiên cũng không nhịn nổi, đứng cạnh cảnh cáo.
“Một khi đã như vậy, ta sẽ khách sáo, Cơ huynh cẩn thận, tránh cho bị thương”.
“Ừ, Lâm huynh cũng phải chú ý, quyền cước không có mắt…”
Mọi người thấy họ cuối cùng cũng chịu đánh, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm: “Rốt cuộc cũng đánh, đúng là khó khăn ghê!”
Nhưng trận chiến kế tiếp của họ lại khiến mọi người cạn lời lần hai.
Đường đường là cao thủ Bích Cung cảnh lại không thi triển chân nguyên, cả quá trình đều vật lộn như sợ sẽ khiến đối phương bị thương.
Cuối cùng, chát một tiếng.
Cơ Như Long lơ đễnh bị Lâm Cảnh Thiên tát một cái lên mặt, trực tiếp bay ra ngoài.
Lâm Cảnh Thiên thấy vậy lập tức nhào tới, mọi người tưởng rằng y định lợi dụng cơ hội ấy đánh bại Cơ Như Long.
Ai ngờ, kế tiếp chỉ thấy Lâm Cảnh Thiên tự tay đỡ Cơ Như Long dậy, dịu dàng nói: “Cơ Huynh, xin lỗi huynh, ta không cố ý, đánh lên người huynh, đau ở lòng ta”.
“Không sao, ta vốn không phải đối thủ của huynh, trận chiến này, ta nhận thua”, Cơ Như Long nhìn Lâm Cảnh Thiên, mỉm cười nói.
“Được rồi, ta chữa thương cho huynh nhé”, Lâm Cảnh Thiên nói xong, vươn tay vuốt lên má Cơ Như Long, lập tức vận chuyển chân nguyên, trên người toát ra ánh sáng xanh tỏa ra sức sống mãnh liệt.