Chương 100

Bây giờ, sau bốn năm im lặng, Mục Thanh Khung xuất hiện trở lại, trông có vẻ gầy, không có những luồng sức mạnh dao động trên toàn thân, nhưng sự im lặng ẩn náu trong mắt ông thực sự khiến người ta khiếp sợ.

“Ta còn tưởng ai, hóa ra là con ma bệnh tật, thôi vậy, không ngại nói cho ngươi biết, Mục Cửu Uyên và tên tiểu súc sinh kia đã chôn xác trên dãy Nghi Lăng rồi. Bây giờ, toàn bộ Mục gia đều là thiên hạ của ta!”

“Thôi bỏ đi, nể tình ngươi từng là cường giả đứng đầu Mục gia, bổn gia chủ không thèm để ý đến thái độ ngông cuồng vừa nãy của ngươi, ta sẽ cho ngươi chết một cách thể diện”.

“Ngươi, quỳ xuống tự sát đi!”, đại trưởng lão vung tay, hùng hồn nói.

Mộng tiếng “lạch cạch” vang lên, thanh Quỷ Đầu Đao rơi xuống mặt đất nằm ngay trước mặt Mục Thanh Khung, trong lòng mọi người đều cảm thấy ớn lạnh.

Thấy vậy, Mục Thanh Khung cười lắc đầu, vươn tay nhặt thanh Quỷ Đầu Đao đó lên, đứng yên tại chỗ, dùng ngón tay xoa xoa lưỡi kiếm, liếc mắt nhìn Mục Cửu Giang: “Nói như vậy, ta còn phải tạ ơn sự bao dung độ lượng của ngươi sao?”

“Hừ, không cần tạ ơn, bổn gia chủ không thèm quan tâm đến mấy nghi thức tầm thường đó. Ngươi nhanh kết liễu đi! Có lẽ hồn ma của Mục Long và Mục Cửu Uyên vẫn chưa đi xa, đúng lúc một nhà các ngươi có thể bầu bạn dưới hoàng tuyền”, thái độ của Mục Cửu Giang rất cứng rắn, Mục Thanh Khung, nhất định phải chết!

“Ồ?”

“Nếu đã như vậy, ta cho Mục Cửu Giang ngươi một cơ hội. Nếu ngươi lập tức quỳ xuống nhận tội, tự phế tu vi, ta có thể đối xử khoan hồng với ngươi, nếu không…”, Mục Thanh Khung không nói hết câu, tia sáng lạnh băng lóe lên trong mắt ông đã giải thích tất cả.

Không ngờ, không đợi ông nói xong, Mục Cửu Giang như thể nghe thấy chuyện cười ngớ ngẩn nhất trên đời, sau một tràng cười điên dại, ông ta hỏi Mục Thanh Khung với vẻ châm chọc: “Nếu không thì sao? Một tên phế nhân như ngươi thì có thể dùng ánh mắt giết chết bổn gia chủ chắc?”, Mục Cửu Giang nói đến đó, lại phá lên cười.

“Răng rắc!”

Đây là…một âm thanh bẻ gãy rõ ràng vang lên, đồng thời lúc này, còn có giọng nói dần dần trở nên băng giá của Mục Thanh Khung.

“Nếu không, sẽ giống như thanh đao này!”

Mọi người nghe xong câu nói của Mục Thanh Khung, thứ mà bọn họ nhìn thấy quá mức chấn động, khiến ai nấy cũng hồn bay phách lạc!

Thanh Quỷ Đầu Đao đánh đâu thắng đó kia là binh khí nổi tiếng của đại trưởng lão, giờ đây, vậy mà lại bị bẻ thành hai khúc, lần lượt nằm trên hai tay của Mục Thanh Khung.

“Chuyện gì vậy?”

“Sao đao lại gãy rồi? Chẳng lẽ là đao giả?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play