CHƯƠNG 11: TIỂU HOÀNG LY GIƯƠNG CÁNH BAY

Editor: Luna Huang
“Đúng vậy. Ca ca ta. . . Tiến bộ thần tốc, có thể bay lên phòng lương. Huống hồ hắn tự do tự tại quen rồi, cũng. . . Không thích hợp triều đình!”

“Tính tình của Sơ Nhất, quả thực không thích hợp làm quan trong triều. Nói đến, cũng không khéo đưa đẩy bằng nàng.”

Một bí mật giữ đến chết, chu toàn không cho bất luận kẻ nào biết.

Ninh Sơ Nhị đương nhiên nghe được ý tứ trong lời nói, cuống quít gắp cho hắn một đũa rau xanh.

“Hôm nay lô duẩn trái lại giòn nộn.”

Hắn lại dùng chiếc đũa đè chén sứ xanh xuống

“Ninh Sơ Nhị, là ta đánh giá cao nàng tín nhiệm ta. Hay là nàng cho tới bây giờ chưa từng tin ta?”

Ninh Sơ Nhị bị lãnh ý trong đáy mắt hắn dọa sợ đến cả kinh, hốt hoảng đứng lên nói.
“Ta tất nhiên là tin ngươi. Ca ca ta, cũng quả thật là theo một vị cao nhân. Thức ăn nguội, ta đi hâm nóng một chút.”

Thân thể đột nhiên bị hắn kéo lại, bỗng nhiên lảo đảo.

Thần tình tự tiếu phi tiếu của Liên Thập Cửu gần trong gang tấc.

“Cao nhân? Ta có phải nên cảm thấy may mắn, khi nàng nói dối ta còn không biết dùng đến đầu óc hay không?”

Một đôi đáy mắt hoàn toàn không cười, tràn đầy trào phúng. Như là đang cười nhạo nàng, hoặc như là đang cười nhạo mình.

Nàng cảm thụ được cái tay kéo lấy nàng kia từ từ buộc chặt, cuối cùng vẫn là kéo nàng đến gần.

Ngày thứ hai hạ nha, Ninh Sơ Nhị ở ngoài thư các ngập ngừng thật lâu.

Nàng không biết kinh qua ngày sau, Liên Thập Cửu còn nguyện gặp nàng hay không.
Đại Xuân ngồi ở bên trong bước vài bước ra đón

“Vòng ~ đến nô tỳ đều quáng mắt, tiến đến a.”

Nàng một đường bị nàng(ĐX) kéo như thế, lộp bộp đi vào.

“Người hôm nay, là thế nào?”

Đại Xuân một mặt vì nàng trang điểm một mặt nói.

“Làm khó ngươi còn biết quan tâm ta.”

Ninh Sơ Nhị nằm trên quầy thở dài.

Nàng biểu hiện rõ ràng như vậy, nàng cư nhiên cho tới bây giờ mới phát hiện sao?

“Ta hình như, chọc Liên Thập Cửu tức giận rồi.”

Vọng Thư Uyển
“Nga, nô tỳ còn tưởng là, là chuyện ~ khó gì.”

Đại nhân nhà các nàng bình thường sẽ bị thiếu phu nhân chọc giận a, chỉ là chính nàng không biết mà thôi.

Đại Xuân không có lương tâm tiếp tục công việc trong tay.

Tùy Ninh Sơ Nhị nhứ nhứ thao thao trần thuật chuyện ngày hôm qua.

“Hắn cứ như vậy đuổi ta ra ngoài, đến cơm cũng không cho dùng một chút.”

Đại Xuân mọi nơi nhìn một chút, trên tóc của nàng cắm cây trâm ngọc lan.

“Chưa ~ đá người, là rất tốt rồi.”

Tên này nói cái gì?

Ninh Sơ Nhị trừng mắt nhìn nàng, nhìn thấy mỗ nha hoàn không định quét nàng một mắt.

“Đại nhân đây là, muốn giúp người chia sẻ.”

Ninh gia xảy ra chuyện, trong lòng Liên Thập Cửu đều biết.

Phụ thân qua đời, đại ca đi xa, bỏ lại mũ quan trên đỉnh đầu, không phải là chỉ bằng vào dũng khí là có thể nhận.

Quan viên tại triều, bất luận phẩm cấp, dù cho từ quan cũng phải có một lý do nghiêm chỉnh.

Nói thân nhiễm bệnh nặng, có ngự y trong cung kiểm tra thực hư. Nói chết bất đắc kỳ tử bỏ mình, cũng phải khai quan khám nghiệm tử thi.

Công lương không phải là muốn ăn là ăn, muốn không ăn liền có thể buông xuống.

Vai nhỏ của một mìnhNinh Sơ Nhị gánh quả phụ ấu đệ, còn phải lén gạt đi thân phận.

Đều biết nàng khó, nhưng nàng lại cứ vào lúc này nói năng thận trọng.

“Thiếu phu nhân, nô tỳ biết ~ nói người không muốn làm phiền hà đại nhân, thế nhưng người có nghĩ tới hay không, đại nhân, cũng không sợ người liên lụy.”

Một đời phu thê, cần bao nhiêu duyên phận mới có thể tiến tới với nhau. Thế nhân hàng vạn hàng nghìn, duy chỉ có hai người có thể ở cùng một chỗ.

Dễ sao?

“Rất nhiều chuyện, đều không phải là đơn giản như mặt ngoài vậy.”

Ninh Sơ Nhị thở dài.

“Đại Xuân, nói đi, ngươi thu bao nhiêu chỗ tốt của Liên Thập Cửu đến nói lời khách sáo?”

Lấy học thức kia, rất khó nói lý luận như thế ra khỏi miệng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn cao gầy của Đại Xuân có vẻ thản nhiên.

“Liền ~ thư các này. Đại nhân nói, ta làm được, sẽ đưa ta.”

Hiện nay xem ra, khả năng không lớn.

“. . .”

Trăng treo đầu cành, thư các đốt nến, mã xa của Liên phủ lại vẫn không có xuất hiện.

Ninh gia tiểu nhị ngồi ở một góc các, nét mặt lạnh nhạt, nhãn thần cũng không ngừng hướng về phương hướng phía sau.

“Muốn đi, tự đi ~ đến đó.”

Đại Xuân vừa mua bánh bao về, nói thật là nhàn nhã.

Ninh Sơ Nhị ngửi ngửi, tam tiên hãm, đoạt lấy.

“Ăn cũng không sinh thịt, lãng phí.”

Nhai trong miệng lại cảm thấy sáp sáp.

Đến bây giờ cũng không có tới đón, chớ không phải là giận thật chứ.

Đại Xuân tựa hồ đối với cử chỉ của nàng có vài phần khá bất mãn, vừa muốn lên tiếng cãi lại liền thấy một danh nam tử đi đến.

Hắn mặc triều phục viên lĩnh lục sắc, thắt lưng đen, phía trên còn có tiểu hoàng ly giương cánh bay.

Khuôn mặt thanh tú, không tính là cực kỳ tuấn tú, nhưng toàn thân đều mang nho nhã của người đọc sách.

Đại Xuân vừa thấy người nọ là ăn mặc quan bào, cuống quít cất giọng nói.

“Yêu ~ ~ vị đại nhân này, nhìn không quen mặt a. Chưa ~ từng thấy ngươi đến.”

Thư sinh trái lại khó có được không có dáng vẻ làm quan.

“Trên đường đi qua nơi đây, nghe nói Ninh Sơ Nhất Ninh đại nhân thường xuyên đến đây, liền tới xem một chút.”

Lúc đó, Ninh Sợ Nhị chính ngồi xổm ở trong góc ăn bánh bao, vừa nghe đến lời kia sợ đến cả người đều là run run một cái.

Bởi vì thanh âm này nàng không thể quen thuộc hơn nữa, chính là một trong ngũ quan dưới tay nàng, “gọi một tiếng” đông quan, Tần Hoan.

“A! Ninh ~ đại nhân là thường đến. Thế nhưng nàng hôm nay không ở.”

Tiếng nói của Đại Xuân đều nhanh phá âm, rất sợ Ninh Sơ Nhị nghe không được.

Tần Hoan bị chấn cái lỗ tai có điểm đau, nhưng vẫn là tu dưỡng rất tốt mỉm cười.

“Vô phương(Không sao), tự ta đi xem là được.”

Nói như vậy, dưới chân đã là cuống đến góc giá sách.

Thư tịch nơi này, đều là điện thân cung luận, mười tám tử vi các loại.

Đông quan qua đây, thật là mua sách.

Đoạn thời gian trước, vì chuyện của hộ bộ thị lang, đại nhân nhà hắn vẫn không định gặp hắn.

Điều này làm cho tiểu thư sinh có chút đau đầu.

Hắn gian khổ học tập mười năm, tự vấn không tính là tốt nhưng cũng là đọc thuộc thi thư, nhưng trên sách không có dạy hắn làm sao lấy quan hệ.

Lén nghĩ đến, tặng chút lễ chắc không sai.

Nếu như Ninh Sơ Nhị biết nghĩ cách của đông quan, phỏng chừng sẽ tự hối “Làm ác”, ngữ trọng tâm trường nói lên một câu.

“Bổn quan vẫn là rất coi trọng ngươi.”

Thế nhưng hiện tại, nàng căn bản không có cái cơ hội kia.

Bởi vì chỗ đứng của Tần Hoan, cách nàng một giá sách, càng đi càng gần!

Ninh Sơ Nhị kỳ thực không có quá nhiều lá gan, mặt ngoài nhìn, chính kinh đến há hốc mồm.

vongthuuyen.com
Nghe tiếng bước chân của Tần Hoan cứ tới như vậy, chân hoảng đến mềm nhũn.

Đại Xuân vừa nhìn tình huống không ổn, bước lên phía trước kéo lấy tay áo của hắn.

“Người ~ thích xem sách gì, ta giới thiệu cho người ~ xem.”

Đông quan nghe vậy trái lại dừng chân.

“Ninh đại nhân xưa nay thích xem cái gì?”

Đại Xuân không biết bao nhiêu chữ, làm sao nói đến tên sách, tiện tay từ giá sách bên cạnh lấy một quyển nhét vào trong tay Tần Hoan.

“Liền ~ thích xem cái này.”

Luna: Thật xin lỗi mấy đã để mọi người chờ lâu, mấy hôm nay trong người không được khỏe, tinh thần của xuống theo, thật xin lỗi mọi người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play