Lâm tiên sinh luôn thích nói rằng chúng tôi là người yêu định mệnh của nhau, chúng tôi xứng đôi với nhau ở mọi điểm, dù là tinh thần hay là thân thể thì cũng đều hợp nhau đến lạ. Mỗi lần nói đến đây, tôi đều cho rằng Lâm tiên sinh đang nói tới mấy đoạn đen tối 18+.
Lâm tiên sinh rất thích kể chuyện cười nhạt, anh là một chàng trai sáng sủa như ánh mặt trời, nhưng mấy câu chuyện cười anh kể lại đóng băng nắng trời ấm áp của anh. Mỗi lần bạn cùng phòng nghe Lâm tiên sinh kể chuyện cười, đều sẽ đánh anh một trận tơi bời.
Lâm tiên sinh túm ông anh cả lại, bắt đầu kể chuyện cười: “Bác sĩ xoa bụng Tiểu Minh, hỏi cậu ta cảm thấy thế nào, mày đoán xem Tiểu Minh nói gì?”
Ông cả bất đắc dĩ phối hợp đáp: “Tiểu Minh nói đau à?”
Lâm tiên sinh bắt đầu cười, anh nói một cách ngắt quãng: “Tiểu Minh nói, cảm giác có người đang sờ bụng tôi, ha ha ha ha ha, có buồn cười hay không ha ha ha ha…”
Tôi nở nụ cười: “Ha ha ha ha…”
Ông cả và ông hai bất đắc dĩ nhìn tôi:…
Thật ra tôi cảm thấy rất thú vị, nhưng mà lần nào ông cả ông hai cũng sẽ bảo tôi đừng có chiều anh ấy, chiều đến cái nịt cũng chẳng còn rồi. Nhưng tôi cảm thấy rất thú vị thật mà, Lâm tiên sinh kể chuyện cười nhạt trông đáng yêu lắm ấy.
Bởi vậy Lâm tiên sinh toàn nói chỉ có tôi là hiểu rõ khiếu hài hước của anh nhất, tôi gật đầu, đúng thật, chỉ có tôi là không nỡ đánh anh thôi.
Đúng rồi, và cả tên của chúng tôi nữa, đây là căn cứ quan trọng để Lâm tiên sinh cho rằng tôi chính là người yêu định mệnh của anh.
Tôi tên là Sở Quy Lâm, chung quy là sẽ sà vào vòng tay của Lâm tiên sinh.
Lâm tiên sinh tên thật là Lâm Cấu, tôi bảo anh chung quy chính là chú chim di trú về rừng.
Cho nên ngay từ đầu chúng tôi đã không thể xa rời nhau, dù là sống hay chết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT