Gần tới tiết khóa cuối cùng, Tô Kha Văn trạng thái cả người đều là nằm bò trên bàn ngủ tới trời đất tối tăm.
"Tô Kha Văn......" Lại là Lý Triều Dương tên kia gọi, Tô Kha Văn ngẩng đầu, ánh mắt mê mang buồn ngủ hỏi:
"Lại làm sao nữa......"
Trong giọng nói ngầm có ý vị oán giận cùng khàn khàn oán trách khiến cho Lý Triều Dương cả người cứng đờ, tay muốn vỗ bả vai của Tô Kha Văn đều rũ ở giữa không trung.
"Hửm?" Tô Kha Văn nghi hoặc mà nghiêng đầu.
Lý Triều Dương cố nén "Ngọa tào", lập tức khôi phục nguyên bản bộ dáng hi hi cười.
"À... Chính là cái kia...... Tiết sau không có giáo viên cùng với cán bộ lớp quản kỷ luật. Cậu có muốn đi ra ngoài hút thuốc không?"
Nói xong còn làm mặt quỷ.
Thì ra chỉ có như thế.
Tô Kha Văn đối với lũ choai choai trộm tụ tập lén hút thuốc chẳng có một tí hứng thú. Anh đem đầu lùi về, dùng cánh tay che lại, một bộ dáng làm ơn đừng quấy nhiễu.
"Không đi, tôi muốn ngủ."
"Ok."
Lý Triều Dương nói xong liền vội vàng đi rồi.
Một tiết tự học cuối cùng được ban cán bộ quản kỷ luật trông coi. Người tự học thì vẫn tự học, người đọc sách thì vẫn đọc sách, lớp có thiếu người đi chăng thì cũng tập mãi thành quen.
Bốn cái quạt trần loảng xoảng loảng xoảng rung, nhưng mà chỉ có chút này vẫn không ảnh hưởng hề hấn gì đối với Tô Kha Văn đang ngủ mơ thơm ngọt.
Trong mộng không biết đã qua bao lâu.
- - nữ sinh cả người châu quang bảo khí tuổi trẻ xinh đẹp đang chậm rãi hướng anh đi tới, mi mục hàm tình, môi đỏ khẽ mở.
"Tô Kha Văn...... Tô Kha Văn --"
- - Tô Kha Văn khiếp sợ: A! Vì cái gì lại là giọng nam gọi tên anh thế.
"Tô Kha Văn, tỉnh tỉnh......"
- - phú bà tuổi trẻ xinh đẹp lại hô gọi thêm vài tiếng, Tô Kha Văn sợ tới mức lắc đầu lia lịa. Đột nhiên đối phương làm ra cử chỉ kinh người, vuốt ve thân thể, lay lay người anh, ngoài miệng vẫn kêu:
"Tô Kha Văn, Tô Kha Văn......"
"Chết tiệt --" Tô Kha Văn bỗng nhiên bừng tỉnh, ánh mắt mất tiêu cự. Hoàn hồn một lúc mới chú ý tới nam sinh trước bàn là người gọi anh tỉnh dậy, phòng học trống rỗng không một bóng người.
Anh đây là ngủ quên à? Xem nam sinh trước mặt thu hồi tay, Tô Kha Văn lau tóc mái ướt mềm dán nơi cánh tay ngủ, xin lỗi nói: "Xin lỗi xin lỗi, ngủ quên mất. Cảm ơn cậu gọi tôi dậy."
"Không sao cả." Đối phương lắc đầu liền xoay người, trầm mặc thu thập sách vở vào cặp sách, đeo trên vai rồi ra cửa.
Tô Kha Văn nhìn bóng dáng kia như suy tư gì, đầu tiên là tự hỏi tên của người trước bàn -- anh nhớ rõ là kêu...... Cái gì Dương?
Buổi tối còn đeo cặp sách về phòng ngủ, đúng là học sinh chăm chỉ.
Nhưng cùng anh không liên quan. Tô Kha Văn nhún nhún vai, lấy chăn từ máy lọc nước bỏ nước sôi sau, đóng lại nguồn điện máy lọc nước. Anh đóng sở hữu cửa sở, đôi tay cất vào túi quần, cà lơ phất phơ cất bước xuống lầu.
(Lại không biết dịch lời hát...)
"Tịch mịch mới nói ái vì sao ngươi muốn như vậy hư, lúc trước là ai thông báo nói ái vĩnh viễn không thay đổi, cái gì địa lão thiên hoang cái gì địa cửu thiên trường, ái không nên nhân ngươi tịch mịch mới tồn tại......"
Bài tình ca bi thảm được anh hát nghe phá lệ tiêu sái, tiếng nói khàn khàn từ tính phảng phất trời sinh là kẻ si tình. Anh vén vén vạt áo đồng phục, lộ ra cơ bụng hóng gió.
Thanh âm vui đùa ầm ĩ ồn ào ở sân thể dục cùng ký túc xá, khu học đen kịt tựa hồ chỉ có mình anh một người. Trên đường đi trống trải, Tô Kha Văn ngẩng đầu nhìn trời đêm.
Nơi thị trấn này tầng cao ốc không nhiều, đèn neon cũng thưa thớt. Vừa nhấc đầu lên là có thể thấy những vì sao đang lóe sáng, đây là cảnh đẹp mà có thể nói là hiếm thấy ở nơi đô thị đông đúc trước kia. Tô Kha Văn ngẩng đầu nhìn trăng sao, không biết đang suy nghĩ điều gì, biểu tình giấu trong bóng tối thay đổi liên tục.
Hệ thống cảm giác hơi mơ hồ, tò mò hỏi [ ngươi đang suy nghĩ cái gì? ]
Tô Kha Văn cũng không che giấu, nghiêm trang nói: "Ta đang nghĩ nên dùng dạng gì lời âu yếm để nói dưới bầu trời đầy sao."
Hệ thống nghẹn lại, chậm rãi mới đáp lại một tiếng [ ví dụ như? ]
"Ví dụ như......" Tô Kha Văn làm bộ "Khụ khụ" hai tiếng, ngay sau đó liền bắt đầu show biểu diễn của mình.
"Phiên bản nói trắng ra-- em giống những vì sao kia, luôn là làm người yêu thích."
"Phiên bản si tình -- thế nhân như vì sao đầy trời, mà em lại giống như ánh trắng tinh khiết, bầu trời đêm bao quanh mặt trăng, chỉ có mỗi em tỏa sáng rực rỡ."
"Phiên bản ngầm có ý tình dục -- Những ngôi sao cùng ánh trăng buổi đêm đều thuộc về em, mà tôi cũng thế."
[ dừng dừng dừng...... Làm ơn đi, cơ sở dữ liệu của ta nói những lời này đều ở trên mạng, ngươi còn bắt chước theo được à? ]
"Có vấn đề gì sao?"
Chỗ rẽ không xa kia chính là sân thể dục dày đặc người.
"Ta đây nói cho ngươi vài câu phiên bản Tô Kha Văn tự nghĩ ra đi!"
[ ngươi nói == ]
Sắp đi vào chỗ rẽ, sân thể dục người đang tản bộ, người tập thể dục, người vui đùa ầm ĩ, tiếng bóng rổ va đập trên nền đất. Có những cây cột đèn chiếu lên mọi ngóc ngách góc khuất.
Tô Kha Văn vì không khí náo nhiệt ở đây nên buông giáo phục.
Khóe miệng như có như không mà cười khẽ.
- - "Em xem sao trời đêm nay thật đẹp."
"Nhưng những ngôi sao đó không tự mình sáng lên, chúng chiết xạ ánh sáng do đó mới tô điểm cho bầu trời đêm không có thái dương."
"Em có hay không muốn tìm kiếm ở đâu mới xuất hiện thái dương không? Rất đơn giản, tới nhìn đôi mắt của tôi đi. Thấy được gì chưa? --"
"Nó ở chỗ này đây."
Giờ khắc này, anh bước vào chỗ rẽ.
Hết thảy mọi tiếng ồn ào như nước chảy hướng tới, bước chân đi lên sân thể dục. Đèn đường quang mang chiếu rọi.
Tô Kha Văn thu liễm sở hữu tươi cười, mặt vô biểu tình đi ở dưới bóng ma.
Những con thiêu thân đêm hè kết bè kéo cánh nhào hướng tới cột đèn, đối với loại sinh vật này anh luôn tránh không kịp.
Thiêu thân dù cho nhào tới những ngọn đèn kia nhưng cũng sẽ không làm ánh sáng không thể chiếu khắp mọi chỗ; người đi bộ dưới bóng tối cũng vẫn như cũ làm người si mê say đắm.
Mọi người bởi vì lơ đãng mà thoáng nhìn, cầm lòng không đậu dừng lại bước chân ngóng nhìn người kia. Trái tim dường như trở nên mỏng manh như tờ giấy, thế cho nên thanh âm tim đập "bang bang" liền cho người cảm giác quanh quẩn toàn thân.
"Đó là ai thế?" Có người hỏi.
"Là học sinh cấp ba mới chuyển tới..... Tên là gì..... "
"-- À, là kêu Tô Kha Văn."
[ ngươi đối với rất nhiều người nói qua loại lời này sao? ]
Tô Kha Văn đi trước, thành thật gật đầu: "Đúng vậy."
Anh tới tầng lầu phòng ngủ, từng bước từng bước đi lên cầu thang, rất nhanh đã tới lầu 4.
Bởi vì không như buổi sáng cầm theo nhiều đồ vật, trên người chỉ có một tầng mồ hôi mỏng.
Phòng ngủ của nam sinh luôn thực thoải mái, cửa phòng mở to, lộ ra hơi mát từ máy điều hòa ra hành lang làm cơn nóng tiêu tan đi hơn phân nửa.
Đi hành lang được một lúc lâu mới thấy một gian nhà tắm.
Tô Kha Văn xem thoáng qua, ban đầu còn kinh ngạc cảm thán ký túc xá của nam sinh trong trường này dĩ nhiên chú trọng đến vậy. Tổng cộng sáu vách gian nhà tắm, mỗi gian đều có hai cái vòi tắm hoa sen cùng bồn tắm.
Ngày mùa hè người tắm rất nhiều, mặc quần đùi đi qua đi lại, đắp cái khăn rồi đi, tốc độ tắm rửa cũng nhanh gọn, không tồn tại cái gọi là vấn đề không có không gian.
- - một hồi sau cũng nhất định phải đi tắm mới trở về nằm điều hòa ngủ một giấc mới được.
Nghĩ như vậy, đã tới cửa phòng ngủ 402. Nhưng lại cùng phòng ngủ khác bất đồng, Tô Kha Văn nhướng mày --
Phòng này cửa lại đóng, an tĩnh cực kỳ.
Lúc anh đẩy cửa ra định thăm dò trong chốc lát, liền đối mặt với tầm mắt quen thuộc kia.
Là Trương Thiên Hâm. Hắn đang ngồi hút thuốc trên chiếc ghế duy nhất trong phòng, ý cười tràn đầy nhìn Tô Kha Văn.
Trừ bỏ Trương Thiên Hâm, đám đầu trâu mặt ngựa ban sáu cũng ở đó. Kẻ dựa lan can, kẻ ngồi xổm trên nền nhà, có kẻ còn nằm như đại gia ở trên giường.
Tô Kha Văn hiện tại cũng coi như có quen biết với Lý Triều Dương, lúc này hắn cũng đang ngồi hít mây nhả khói trên giường đệm của bản thân.
Nhưng bạn cùng phòng ngủ của hắn lại nhíu mày nhìn bộ dạng này, hiển nhiên là chán ghét cực độ đối phương bá đạo làm ra vẻ ta đây, cũng chán ghét mùi thuốc lá, dù giận nhưng cũng chẳng dám nói gì.
Không khí dị thường cứng đờ.
Tô Kha Văn bất động thanh sắc đi vào phòng ngủ, cách Trương Thiên Hâm rất gần. Rõ ràng là ngày đầu tiên mới gặp, nhưng hai người ở chung một hoàn cảnh lại tạo thêm bầu không khí hài hòa quen thuộc, như là bạn bè của nhau nhiều năm.
Anh hỏi:
"Ê, làm gì ở đây thế?"
Trên tay Trương Thiên Hâm còn xoay xoay hộp bật lửa.
"Tìm cậu chơi. Nhưng cậu trở về quá chậm nên tôi mới ở lại đây chờ."
Tô Kha Văn nhận ra đó là hộp bật lửa loại Zippo, giá cả ít nhất cũng phải hai ngàn nguyên.
Anh gật gật đầu "Ồ" một tiếng, chờ đợi Trương Thiên Hâm nói.
- - "Lạch cạch", tàn thuốc bắn xuống sàn nhà gạch men sứ vài cái, dập tắt.
Tiếng nói của Trương Thiên Hâm còn mang theo hút thuốc sau trầm thấp nghẹn ngào, chậm rãi hỏi:
"Bánh mì đã ăn chưa?"
Tô Kha Văn nhớ rõ lúc đấy cơn buồn ngủ chiến thắng cơn đói khát, liền bánh mì vẫn còn vứt ở trong ngăn bàn chưa đụng tới.
Anh ngủ liền một mạch, ngủ dậy cũng quên đi mất ==.
Cho nên, "À, bịch bánh đó --"
Tô Kha Văn tự nhiên trả lời:
"Ăn rồi. Rất ngọt, ăn rất ngon, nice."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT