Mấy ngày gần đây nhiệt độ bỗng nhiên giảm xuống, Tô Kha Văn bọn họ cuối cùng cũng được nhà trường phát đồng phục mùa đông. Anh mặc vào áo khoác, quần áo phối màu đen trắng thực phù hợp với khí chất của Tô Kha Văn. Vì thế mà dựa vào nhan giá trị cùng thân cao ở trong một chúng học sinh liền trở thành hạc trong bầy gà.

Nếu mấy ngày hôm trước không có phát sinh sự kiện kia, có lẽ Tô Kha Văn đã thu được rất nhiều thư tỏ tình.

Trương Thiên Hâm tìm anh lại đúng lúc vào giờ nghỉ trưa. Hai người cứ như vậy ôm ấp thân mật lẫn nhau ở hành lang, người sáng suốt nhìn vào liền biết bọn họ là cái gì quan hệ.

Vì thế lời đồn đãi vớ vẩn cứ truyền miệng nhau không ngừng, cái gì mà Tô Kha Văn là người trong xã hội, được Trương Thiên Hâm bao dưỡng, thậm chí còn tung tin tào lao rằng anh cắm nguyên cái sừng to cho Trương Thiên Hâm nữa.

Sừng trâu sừng tê giác mấy thứ này, vẫn là thôi kệ, anh cũng chẳng phải là người rảnh rỗi nhiều thời gian để để ý mấy.

Tiết tự học buổi tối còn thừa một tiết khoá cuối cùng.

Tô Kha Văn lười biếng ghé vào trên bàn, cánh tay đè lên cuốn tuyển tập văn Lỗ Tấn. Mà bạn cùng bàn mồm ríu rít như chim sẻ của anh lại bị chủ nhiệm lớp gọi đi lên văn phòng, cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì.....

Anh chán nản quơ quơ bút trong tay, tưởng tượng nó là điếu thuốc, ngón tay thon dài chuyển động, tầm mắt toả định, dần dần toát ra tư tưởng.

—— nữ chủ nhiệm gần 50 tuổi kia nhất định là nhân vật luôn làm học sinh cảm thấy bực bội, nghiêm khắc quá mức, trong mắt không dung nổi hạt cát.

Là kiểu giáo viên mà học sinh cũng không dám nói đùa một câu.

Nhưng giống với tất cả giáo viên, luôn đối đãi khoan dung với học sinh có thành tích tốt. Cô tựa hồ rất coi trọng anh, mới vừa khai giảng phát học bổng liền thêm anh vô danh sách, chỉ cần không ngủ trong tiết của cô, những việc khác coi như mắt nhắm mắt mở cho qua.

Như vậy thẳng cho đến lúc gần giờ đi học, học sinh đều ngồi tại chỗ của bản thân chờ giáo viên tới, Lý Vũ Đồng mới từ văn phòng trở về, Tô Kha Văn ngừng quơ bút ngẩng đầu lên nhìn thiếu nữ.

Theo sau mới nhíu mày lại.

Sắc mặt của thiếu nữ thập phần trắng bệch, đôi mắt tròn xoe chứa đầy nước mắt uỷ khuất, thấm ướt lông mi đen nhánh.

Cô sau khi ngồi xuống liền rút ra khăn giấy lau nước mắt, bả vai vẫn run rẩy.

Tô Kha Văn ngồi thẳng người dậy, hỏi: "Cậu làm sao vậy, bà ấy phê bình cậu à?"

Lý Vũ Đồng lắc đầu, ách thanh nói: "Không có gì."

Động tĩnh này liền bắt đầu thu hút sự chú ý của nhiều người, liếc nhìn vài lần rồi quay đầu cùng người khác nói nhỏ.

Đám nữ sinh cách đó không xa đàm luận với nhau, tất cả đều vào tai Tô Kha Văn.

—— "Tao vừa mới từ văn phòng trở về, chủ nhiệm lớp hoài nghi Lý Vũ Đồng làm bạn cùng Tô Kha Văn là vì..... rồi mới kêu Lý Vũ Đồng tự kiểm điểm bản thân một chút, làm nó biết tự tôn tự ái......"

"Ủa Tô Kha Văn không phải cùng...... Trương Thiên Hâm......"

"Lý Vũ Đồng chắc là lại làm con giáp thứ mười ba rồi......"

"Hừ, đúng là vô liêm sỉ......"

Tiếng hi ha cười ồn ào tựa đám ruồi bọ, ong ong biểu đạt sự dơ bẩn của chúng.

Mà Lý Vũ Đồng cũng nghe thấy được, khóc đến khó có thể ức chế. Nhưng chịu đựng không phát ra một chút tiếng động nào.

Tô Kha Văn liếc mắt nhìn đám nữ sinh kia.

Nói xấu sau lưng còn sợ người khác không nghe thấy được, có ý nghĩa gì. Còn không phải là muốn rải muối lên miệng vết thương của người khác sao?

Quay đầu đi, con ngươi xinh đẹp dần ám trầm, đuôi mắt hàm chứa ý vị đầy sắc bén như lưỡi dao.

—— "Chậc."

Anh không nhanh không chậm đứng lên, ánh mắt của mọi người tụ tập lên người Tô Kha Văn.

Thiếu niên lưng thẳng, đầu hơi rũ, một tay đem mái tóc xoã tung vuốt ra sau đầu, gương mặt tuấn mỹ phi phàm hoàn toàn được triển lộ ra.

Bình thường anh luôn mang theo ý cười, nhưng hiện tại, cặp mắt liễm diễm đào hoa kia lại lạnh băng, mặt vô biểu tình. Đám học sinh nhìn, cầm lòng không đậu mà run.

Ánh mắt của thiếu niên hướng về nhóm nữ sinh vừa mới nói chuyện.

Trong đó có một nữ sinh đã từng mượn dây buộc tóc của Lý Vũ Đồng, hiện tại vẫn ở trên đầu cô ta.

Còn có một nữ sinh tham lam từng xin đồ ăn của Lý Vũ Đồng.

Cũng có cả nữ sinh phiền phức nhờ Lý Vũ Đồng đi siêu thị mua đồ giúp.

Cùng với tầm mắt đen tối không rõ của bọn học sinh cùng lớp.

Tô Kha Văn đúng lúc mà nhớ tới một đoạn lời nói.

[ "Quần chúng chưa bao giờ khát cầu chân lý,

Bọn họ làm lơ chứng cứ không hợp với ý muốn của bản thân;

Nếu những sai lầm kia có lực dụ hoặc lớn đối với bọn họ,

Bọn họ càng nguyện ý sùng bái những sai lầm đó.

Ai hướng bọn họ cung cấp ảo giác,

Người đó liền có thể dễ dàng mà trở thành chủ nhân của bọn họ,

Ai phá hủy ảo giác của bọn họ,

Người đó liền sẽ trở thành vật hy sinh của bọn họ." ]

Miệng lưỡi thiên hạ thật đáng sợ.

Có đôi khi chỉ cần một câu thôi cũng đã đủ để huỷ diệt cuộc đời của một người.

Nhưng tại sao khi nói ra những lời như vậy, gương mặt của bọn họ lại vui vẻ như thể đang thảo luận sáng nay nên ăn gì thế?

Vì cái gì sẽ truyền tin đồn Lý Vũ Đồng bán thân từ khi học sơ trung đây?

Cô đã từng kể cho anh nghe.

Thiếu nữ vừa xinh đẹp, gia cảnh tốt, tính cách tự tin lại hào phóng. Mà vào thời điểm mùa hè nóng nực, cô mặc vào chiếc váy xinh xắn cùng anh trai ruột đi dạo, mái tóc dưới ánh nắng mặt trời phảng phất như toả sáng, theo gió nhẹ phe phẩy, tươi cười rạng rỡ như hoa.

Bọn họ cùng xách theo một túi đồ ăn vặt vui vẻ trở về nhà, mà đám nữ sinh cùng trường đứng ở dưới bóng cây nhìn thấy một màn này, bĩu môi nhăn lại lông mày.

Đã từng một vị danh nhân nào đó nói rằng, tư tưởng của người Trung Quốc chỉ cần một điều gì đó xuất hiện là có thể biến tấu thành nhiều thứ.

Thấy Lý Vũ Đồng mặc váy ngắn liền nghĩ đến người ta đang đi câu dẫn, thấy cô khoác tay một chàng trai trẻ liền nói rằng cô đang chuẩn bị cùng người đi khách sạn.

Vì thế mà chỉ cần nhìn tới đồ vật nào đó hình vuông liền suy đoán đó là hộp bao cao su.

Tưởng tượng xong những thứ kia, mồm miệng nhanh chóng truyền tai nhau những lời đánh giá "mặc đồ như gái gọi" "đi khách sạn" "bao cao su".

Cuối cùng kết luận thành "Lý Vũ Đồng bán thân".

"Lý Vũ Đồng làm đĩ".

Thiếu nữ bắt đầu giải thích, những người đó mặt ngoài còn biểu hiện như lọt vào tai, sau lưng lại tiếp tục trào phúng khinh bỉ.

Dần dần, vào mùa hè thiếu nữ cũng không còn dám mặc váy ngắn, cũng không còn dám mặc quần đùi nữa.

Lý Vũ Đồng bị bạo lực học đường hai năm, bắt đầu vào thời điểm năm cô mới mười bốn tuổi.

Tô Kha Văn nhớ lại thời học sinh vào những năm trước đây, nội tâm không nhịn được mà sinh ra cảm giác buồn bã.

Quả nhiên thời đại đã thay đổi.

Anh cảm giác chính mình như đang lạc vào đám đông tấp nập vui đùa ầm ĩ ở sân ga trước đoàn tàu đang chạy nhanh. Nhân gian buồn vui không liên quan gì tới anh, anh trầm mặc thậm chí khinh miệt nhìn chăm chú vào thế sự hoang đường này.

Im lặng là đỉnh cao của sự khinh bỉ.

Anh không khinh miệt Lý Vũ Đồng. Hơn nữa sự tình này còn cùng anh có quan hệ, anh vô pháp im lặng.

Tô Kha Văn mở miệng đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh, thanh âm bởi vì thường xuyên hút thuốc mà khàn khàn, lại mang theo cường ngạnh hung ác. Hai tròng mắt không mang theo chút cảm tình nào bễ nghễ nhìn bọn nữ sinh, giống như đang xem thứ gì đó vừa dơ bẩn lại xấu xí, thẳng tắp xuyên thấu qua túi da bên ngoài tiến tới linh hồn.

Đám người căn bản không dám trực diện.

Tô Kha Văn: "Có thể nhắm cái miệng chó của các người đi được không? Nếu tôi lại nghe được những lời khua môi múa mép, nói những thứ linh tinh về Lý Vũ Đồng, tôi cũng không ngại gọi người tới đánh con gái đâu."

Mọi người im như ve sầu mùa đông, mấy nữ sinh càng là mặt đều trắng bệch, nhưng vẫn là có người ngạnh cổ, lớn tiếng nói: "Cậu bảo vệ cô ta như vậy để làm gì? Nói không có một chút liên quan thì ai tin được!"

Lời này nhưng lại khiến Tô Kha Văn buồn cười.

Tô Kha Văn: "À, vậy lúc cậu bị đám nam sinh ở ban mười tám vỗ mông bóp ngực, tôi thấy cậu còn cười vui vẻ đến vậy mà, cũng không phải là loại đùa giỡn giữa bạn bè với nhau đi. Chắc quan hệ của bọn cậu càng thân mật hơn đúng không."

Nữ sinh nghe xong, trên mặt lúc đỏ lúc trắng.

Tô Kha Văn ngữ khí không kiên nhẫn nói: "Còn dám sủa một câu, tôi gọi người tới đánh thật đấy."

Đám người đều biết Tô Kha Văn cùng Trương Thiên Hâm từng yêu nhau, nếu...... Bọn họ cũng không dám tưởng tượng nổi.

Ai cũng không mở miệng nói nữa.

Tiếng chuông đi học vang lên.

Giáo viên tiến vào lớp học, bắt gặp cảnh tượng đầy im ắng này, nói thầm:

"Quả nhiên là ban chăm ngoan......"

Mà Lý Vũ Đồng đã ngừng khóc, nghe được những câu nói kia của thiếu niên, đáy lòng run rẩy tê dại.

Có thiên ngôn vạn ngữ đè ở trong cổ họng nuốt không trôi cũng nói không nên lời. Miệng cô khẽ nhếch, đuôi mắt hồng đến lợi hại, trong mắt lại hiện một tầng nước mắt, cô lấy bút ra, trịnh trọng viết xuống một hàng chữ lên tờ giấy đưa cho Tô Kha Văn.

Tô Kha Văn nhướng mày tiếp nhận, nhìn đến nội dung mới nhẹ nhàng cười.

—— [ cảm ơn cậu. ]

Anh cầm lấy chiếc bút khác, cứng cáp hữu lực viết ba từ.

[ Cậu đáng giá. ]

Cầm trong tay tờ giấy kia lúc đó, Lý Vũ Đồng có thể cảm nhận được đáy lòng của bản thân, có thứ gì đó hoàn toàn phá mầm mà thoát ra.

Trong đầu núi sông, gió tuyết, cùng với một buổi tối trăng tròn, theo đoá hoa kiều nộn kia, chạy về phía thiếu niên.

*

Tan học sau, học sinh ngoại trú xếp hàng ở cổng trường, đồng phục đen trắng giống từng con nhạn về tổ.

Đêm nay ánh trăng thực tròn, là một loại tròn oánh bạch.

Tô Kha Văn xua tay cùng Lý Vũ Đồng nói tạm biệt sau tùy dòng người mà đi ra cổng trường.

Anh một bàn tay nắm chặt dây quai ba lô, tay kia lấy ra điện thoại.

Đầu ngón tay bấm vào thông tin giao diện, lướt đến số điện thoại của Trương Thiên Hâm, tự động bỏ qua mấy trăm tin nhắn lúc trước Trương Thiên Hâm gửi tới, Tô Kha Văn biểu tình khó lường, chỉ có độ cong ở khoé môi lại bán đứng tâm tình đang tốt đẹp của anh.

Anh soạn một dòng tin nhắn ——

[ sinh nhật vui vẻ! ]

Xem đi, dấu chấm than này nhìn vào rất có cảm tình đúng không!

Tô Kha Văn đem điện thoại bỏ lại trong túi, lấy ra một điếu thuốc bắt đầu hút.

Đốm lửa nhỏ ở trong bóng đêm minh minh diệt diệt. Tô Kha Văn hai má hơi lõm hút một ngụm, phun ra khói.

Nụ cười bị một tầng sương ái muội bịt kín.

Mà thiếu niên giống như yêu tinh, rất là thoải mái.

Hệ thống rất hoài nghi nguyên nhân Tô Kha Văn chia tay, chắc chắn là vì anh không muốn tiêu tiền mua quà sinh nhật tặng cho Trương Thiên Hâm đi!

Nó nhắc mãi [ nhân tra! Chia tay người ta xong, tới khi ngày sinh nhật của người ta đến rồi mới chúc được một câu cho xong việc! Lúc sinh nhật ngươi, họ còn tặng cho một chiếc xe đó. ]

Tô Kha Văn lười biếng nhướng mày, con ngươi ngăm đen híp lại, đem tinh quang lắng đọng.

Anh vừa đi vừa nhỏ giọng hát.

Hát xong một bài hát cũng hút xong điếu thuốc rồi. Tuỳ ý ném xuống đầu mẩu thuốc lá, Tô Kha Văn nhấc chân dẫm lên.

Anh cười nói: "Cũng là vì hoàn cảnh cả mà, ta lại không có tiền. Huống hồ, ta còn chuẩn bị cho hắn một món quà sinh nhật tuyệt vời nhất còn gì."

"Chia lìa là một tràng tử vong ngắn ngủi......"

"Mà ta làm hắn, khởi. tử. hoàn. sinh."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play