Sau ngày khai giảng liền phải bắt đầu đợt quân huấn, huấn luyện viên dẫn dắt bọn họ không phải là người cực kì nghiêm khắc, ngược lại còn thường xuyên cho đám học sinh nghỉ giải lao uống nước nói chuyện phiếm.

Mà trong lúc nhàn hạ, không ít nam sinh bắt đầu cầm bóng đi tới hướng sân bóng rổ.

Tô Kha Văn đứng ở dưới bóng cây, soái ca đến chỗ nào thì tự khắc chỗ đó trở thành điểm hấp dẫn mọi sự chú ý, đặc biệt là vào giai đoạn thanh xuân tâm động hiện tại. Bên người anh vây quanh một đám nữ sinh tìm cách nói chuyện, có cả ban của anh cũng có cả vài ban khác.

"Tô Kha Văn, cậu đẹp trai thật đó ~ "

"Tô Kha Văn trước kia học trường gì thế?"

"Tô Kha Văn......"

Anh một bên trả lời, một bên đem tầm mắt dừng ở sân bóng rổ.

Thấy được Trương Thiên Hâm, anh lễ phép nói xin lỗi rồi đi ra khỏi vòng vây của đám nữ sinh kia.

Tựa như buổi sáng giận dỗi rời đi chỉ là một cái nhạc đệm, Tô Kha Văn lộ ra tươi cười đối diện Trương Thiên Hâm mặt vô biểu tình vỗ trái bóng, tặng hắn một cái wink nháy mắt, nhưng Trương Thiên Hâm lại yên lặng xoay mặt đi, tai phiếm ửng đỏ nhưng vẫn không nhìn anh.

Tô Kha Văn hiểu biết Trương Thiên Hâm, hắn chính là loại đàn ông điển hình, tuy rằng ngoài miệng một hai bảo bối bảo bối, nhưng kỳ thật lại không biết nói lời ngon ngọt, phương thức biểu đạt luôn là bằng hành động thực tế.

—— có chuyện gì cũng tự mình chịu đựng, lời muốn nói luôn để nó ở trong lòng, biểu đạt không được.

Hắn phỏng chừng vẫn đang vẫn sẽ luôn nhớ lại sự kiện buổi sáng đi, nhưng là cũng không biết cùng anh nói về chuyện đó.

Qua một đoạn thời gian, đám người rộn ràng nhốn nháo vây quanh ở bên cạnh sân bóng rổ, bởi vì nam sinh ban một muốn cùng nam sinh ban mười tám thi đấu.

Người nhiều như vậy, Tô Kha Văn cũng không có tâm tư đi xem náo nhiệt. Anh ngồi ở trên khán đài có bóng cây, lấy ra di đồng chơi chơi tiện thể nhắn tin cho Lý Vũ Đồng mua đồ ở siêu thị.

[ mua giúp tôi chai nước với. ]

[ cậu muốn uống gì? ]

[ nước Phì Trạch Khoái Nhạc:) ] (*)

(* Này chịu nha. Nước gì chịu á, ai biết chỉ mình giúp với 😭)

—— "Ô, Tô Kha Văn, cậu cũng tới xem thi đấu sao." Có người cùng lớp gọi anh.

Tô Kha Văn lắc đầu, mỉm cười cự tuyệt. Không ai chú ý tới anh, mở ra di động moba trò chơi, ngón tay linh hoạt ấn ấn màn hình, hết sức chăm chú thao tác nhân vật của chính mình.

Hết thảy tiếng reo hò cùng anh không liên quan, mảnh bóng cây này cùng sân bóng tựa như ngăn cách hai thế giới.

Đường đi thuận lợi, ba đường đi đều ít người, có thể yên tâm mà đánh trụ của đối phương!

Quang mang trong mắt Tô Kha Văn càng thêm lóng lánh, khóe miệng hưng phấn mà nhẹ dương.

Thêm một kill nữa là được Mega Kill rồi!

Mọi người thét chói tai hết đợt này đến đợt khác —— đương nhiên không phải vì Tô Kha Văn.

"Ban một cố lên!! Các cậu là tuyệt nhất!!"

"Ban một cố lên!! Ban một cố lên!!"

"Ban mười tám mau mau vả mặt đội kia đi!! Cố lên, cố lên!!"

"Anh XX, cố lên!"

"Anh Hâm, cố lên!!"

"A...... Trương Thiên Hâm đẹp trai quá."

"Trên thế giới này tại sao lại có người men lì tới cỡ vậy cơ chứ!"

Trận đấu này náo nhiệt tới cỡ vậy thì chỉ có hai nguyên nhân, thứ nhất là ban tốt nhất cùng ban tệ nhất đấu với nhau, sự tình đều liên quan tới mặt mũi giữa hai loại học sinh học giỏi và học dốt.

Còn có nguyên nhân khác chính là, Trương Thiên Hâm ở ban mười tám.

Mọi người vừa thấy trận bóng này, sự chú ý đầu tiên đều đặt ở nhân thân. Tại sao ư? Bởi vì hắn quá loá mắt!

Vóc dáng cao gầy cường tráng, mặt lớn lên siêu cấp có phong phạm của một tổng tài bá đạo, xuất hiện trong đám cao trung này liền trở thành hạc trong bầy gà, hơn nữa trình độ chơi bóng rổ là không thể khinh thường, ban mười tám bên này cơ hồ đều là hắn một thân cầm bóng.

—— quả thực rất ra dáng nam thần vườn trường.

Giờ phút này Trương Thiên Hâm lại một lần nữa bắt được bóng! Các cô nàng mặc kệ ban ai thắng nhìn thấy cảnh này bắt đầu hoan hô hú hét hưng phấn.

"Chết tiệt, vậy rồi làm sao để phòng thủ!?"

Đám ban một chơi bóng rổ có mấy người đều là cùng học sơ trung với nhau, cũng đã cùng nhau bồi dưỡng ra sự ăn ý để chơi bóng. Nhưng cho dù có phối hợp hoàn hảo tới đâu, đối mặt với Trương Thiên Hâm tựa như máy móc tiến công không để lại một chút sơ hở kia, đều thành một hồi tốn công vô ích.

Dần dần bọn họ có chút nóng nảy, mặt bộ chủ lực không ngờ chống chân thở dốc một giây theo sát Trương Thiên Hâm.

Hôm nay trạng thái của Trương Thiên Hâm đều thực cấp tiến, làm cho cả đối thủ lẫn đồng đội của hắn đều cảm thấy áp lực.

Hắn giống như máy móc cường lực tự phát động, một mình đột phá, một mình phòng thủ, lấy bóng, ném rổ..... Cứ như trận đấu này Trương Thiên Hâm một mình độc bá, triển lộ năng lực của bản thân.

Không bắt được bóng còn đỡ, một khi đã bắt được rồi chạy tới sân rổ của đối phương thì chỉ có thêm điểm. Đồng đội ban mười tám hoàn toàn chỉ chạy theo Trương Thiên Hâm phòng thủ cùng với đem bóng truyền cho hắn.

Bọn họ cách điểm quyết định còn 4 điểm, mà trái bóng hiện tại lại ở trong tay Trương Thiên Hâm, chỉ thấy hắn không chút do dự vận sức, đám cầu thủ ban một muốn tiến lên đoạt bóng lại bị hắn dễ dàng tránh né.

Ban một còn dựa vào địa thế hiểm trở gắng sức chống cự, theo sát Trương Thiên Hâm tới sân rổ, nhưng cũng chẳng theo kịp tốc độ của hắn, chỉ đứng đó trơ mắt nhìn Trương Thiên Hâm nhảy lấy đà, tự một mình đưa bóng vào rổ.

"Vãi ***! Tao không nhìn lầm đấy chứ, học sinh cao trung biết ném rổ!!" (*)

"Trâu bò vậy!"

Ban một bị chọc giận không ít, toàn bộ không khí đều trở nên áp lực, bóng rổ vốn dĩ chính là hoạt động thể thao yêu cầu đoàn đội hợp tác lẫn nhau phối hợp ăn ý, bị người coi khinh đến mức một mình độc chiếm, thực mau liền đã có người tính tình nóng nảy bắt đầu bức xúc.

Cố tình vài tên rác rưởi đám ban mười tám kia lại khoe khoang kêu gào hưng phấn kịch liệt.

"Bọn rác rưởi, một đám xấu trai quả nhiên không xứng chơi bóng rổ."

"Thành tích có tốt đến đâu cũng chỉ có tới vậy mà thôi."

"Chậc, mày coi tên thể uỷ đám bọn nó đi, tên Tiền Cường gì đó ấy, chơi mà té như lợn què vậy."

"Ha ha......"

Tiền Cường trong lúc lơ đãng nghe được lời này liền nổi trận lôi đình, càng có rất nhiều lời ác ý hãm hại mà bị nan kham. Hắn nhìn về phía Trương Thiên Hâm, mồ hôi chảy tiến vào đôi mắt —— đúng, đối phương bộ dạng như thế nào đều thực xuất sắc.

Chơi bóng cũng giỏi, kỹ năng không bằng hắn cũng có thể cam tâm tình nguyện chịu thua.

Nhưng chơi thua là có thể tuỳ ý để người trào phúng khinh thường sao?

Liền trong lúc hoảng hốt, cũng không biết tại sao bóng lại tới ngay trước mặt hắn, Tiền Cường theo bản năng bắt lấy ——

Chỉ nghe thấy đồng đội kêu: "Ném, ném!!"

Cảm xúc mãnh liệt nào đó thản nhiên mà sinh ra, Tiền Cường vận sức ném về phía trước.

Nhưng bóng lướt qua đồng đội, thậm chí cùng rổ trên cột trụ song song nhau, ở trong mắt mọi người trên không trung vẽ ra đường cong tuyệt đẹp.

"A!"

Một mảnh đám đông ồ lên.

Tô Kha Văn di động rơi trên mặt đất, anh cảm giác được cái mũi của mình giống như chảy ra thứ gì đó, duỗi tay đi sờ một chút ——

Máu đỏ tươi chảy ra đầy tay. Cố tình người bị bóng ném trúng còn có chút ngây ngốc, theo bản năng đi xem bóng người quen thuộc kia, liền đối diện với đôi mắt đồng tử co rút của người đó.

—— "A Tô Kha Văn!" Học sinh ban một bắt đầu vây quanh lại đây, liền cả huấn luyện viên cũng chú ý tới điều bất thường mà sang hướng bên này đi tới.

Cảm giác đầu bị chấn động dần dần mà ập tới, mắt đầy sao trời Tô Kha Văn khó chịu nâng lên tay che trán, khoé mắt đầy nước mắt, bộ dáng trông thảm thương tội nghiệp lại đầy uỷ khuất.

"Đau quá."

Tiền Cường có chút hoảng mà chạy tới muốn đi xin lỗi, nhưng ở lúc đang chuẩn bị chạy lên khán đài, cẳng chân cùng bụng hắn bị người hung hăng đá. Cả người ngã xuống mặt đất.

"Chết tiệt, ai đấy! ——"

Làm đến lúc hắn đối mặt với đôi mắt đỏ tươi đầy quang mang làm người sợ hãi kia, tâm hung hăng cả kinh một lúc.

"Trương Thiên Hâm, mày định làm gì!"

Sau đó cú đấm như mưa trút đánh vào trên đầu hắn, Trương Thiên Hâm như nổi điên cả lên, ấn đầu của Tiền Cường, người chung quanh hoảng hốt đi lên cản, nhưng làm thế nào cũng không cản được.

"Đ** c** m* mày!!"

"Súc vật! Tao phải giết chết mày!!"

Trương Thiên Hâm phẫn nộ đánh Tiền Cường, hung hăng đá vô đầu hắn không biết bao lần, làm người kêu thảm thiết xin tha cũng không buông tha.

Tiền Cường lỗ mũi cũng chảy máu, mặt mũi bầm dập, thập phần thảm thương.

"Trương Thiên Hâm!! Dừng tay!!"

Sau rồi huấn luyện viên tới mới mạnh mẽ kéo ra hai người. Đang lúc tính toán muốn giải quyết trận ác tính có thể gây chết người này như thế nào, Trương Thiên Hâm lại chạy ra sân bóng, đẩy ra đám người vây xung quanh Tô Kha Văn.

Tô Kha Văn mở mắt ra nhìn thấy người tới, không ngừng rơi lệ suy yếu kêu: "Anh Hâm, em đau quá......"

Đúng vậy, Tô Kha Văn khóc. Nhưng cũng không phải là vì đau đớn ——

[ ký chủ, thể chất của nguyên chủ rất kém cỏi, hơn nữa hắn đã tử vong, thân thể của bây giờ chỉ là dựa vào hệ thống duy trì, bất luận đả kích nào từ ngoại lực nếu quá nặng, sẽ trở thành tổn thương cực đại đối với thân thể. ]

Cho nên, anh lại bắt đầu nghênh đón cái chết một lần nữa ư?

Máu mũi như cũ không ngừng tuôn ra, trên mặt tất cả đều là dấu vết màu đỏ, người chung quanh giúp anh chà lau nhưng vẫn vô ích, một màn này làm người khiếp đảm.

Có một loại tình yêu là, em/anh đau, anh/em đồng cảm giống như bản thân cũng bị như thế.

Cơ hồ là nhìn đến Tô Kha Văn khóc, Trương Thiên Hâm hốc mắt cũng bắt đầu trở nên nóng bừng, trái tim như bị người đâm. Hắn duỗi tay bế lên Tô Kha Văn, vô số đôi mắt ở sau bọn họ nhìn theo.

Tô Kha Văn nhìn lên thiếu niên vừa mới chơi bóng rổ mồ hôi đầy đầu, máu mũi chảy tới trong miệng.

Mặt trời chói chang chiếu lên đỉnh đầu, phi thường chói mắt. Đầu lưỡi cũng liếm láp được mùi vị rỉ sắt tanh tưởi.

Sắp tới cầu thang. Trái tim thiếu niên hỗn loạn đập rõ ràng quanh quẩn ở bên tai anh. Mới vừa vận động kịch liệt xong lại công chúa ôm người mấy chục ký chạy lên lầu.... Rất khó chịu đi.

Vì thế anh nói: "Anh Hâm, đặt em xuống đi, em tự đi được rồi."

Trương Thiên Hâm nhấp môi không nói một lời.

Tô Kha Văn nước mắt đã sớm ngừng, chỉ là máu mũi vẫn cứ thế chảy không ngừng, thập phần chật vật. Anh híp mắt nở nụ cười duỗi tay sờ máu rồi lại sờ mặt Trương Thiên Hâm, đem đối phương đầy mặt nhơ nhuốc mới vừa lòng buông tha.

Rốt cuộc đã tới lầu hai.

Trương Thiên Hâm giơ chân đẩy mạnh cửa phòng y tế đang khép hờ ra, đem giáo y đang chơi di động ở bên trong phòng giật bắn người, đang định quát lớn liền nhìn thấy học sinh đầy mặt toàn máu sợ tức mức bị dọa chết khiếp.

"Này, sao lại thế này!?"

Trương Thiên Hâm khắc chế thở dốc, nỗ lực làm thanh tuyến của mình vững vàng nói cho giáo y thật rõ ràng: "Em ấy bị bóng ném trúng, mũi chảy máu không ngừng được."

Giáo y nhìn đôi nam sinh này, phục sức trên hai người đều giống nhau. Nam sinh cao lớn toàn người đều là mồ hôi, ngực kịch liệt phập phồng, cẳng chân cùng bụng đều run rẩy nhưng vẫn như cũ đem thiếu niên trong lòng ôm chặt lấy. Cô tuổi cũng đã gần bôn bốn, chính mình cũng có cháu trai, thấy một màn này cũng không khỏi động lòng một phen.

—— chắc là quan hệ cực kì thân mật đi.

"Đem bạn đặt ở ghế nằm trên kia đi....."

Trương Thiên Hâm đem Tô Kha Văn nằm lên ghế nằm, tay vịn đầu Tô Kha Văn đầu về phía trước, lại giúp anh nắm hai bên sườn lỗ mũi.

Giáo y đang lấy ra lọ dịch trong ngăn kéo của mình, "May là cô có mũi viêm, thuốc này không phải thuốc theo đơn, bằng không liền phải đi một chuyến tới bệnh viện."

Giáo y làm Trương Thiên Hâm giúp Tô Kha Văn lau mặt một chút, chính mình thì cắt ống nhựa thuốc, chấm một chút dịch tích rồi mới nhét vào trong lỗ mũi của Tô Kha Văn.

Tô Kha Văn hé miệng thở, ủy khuất hỏi: "Đầu của em vẫn có chút choáng váng, có phải là não bị chấn động không thế."

Giáo y cười nói: "Đầu choáng váng chỉ là tạm thời thôi. À, có phải cậu kia ném bóng trúng em không?"

Tô Kha Văn lắc đầu.

"Vậy em phải cảm ơn người ta đó nha, cô xem đứa nhỏ này bị dọa mệt rồi, nơi này cách sân thể dục lại xa, hơn nữa còn là lầu hai," giáo y tò mò hỏi: "Các em là anh em ruột à?"

Tô Kha Văn lắc đầu.

Giáo y lại đoán: "Bạn tốt?"

Tô Kha Văn vẫn lắc đầu.

"...... Vậy?"

Trương Thiên Hâm: "Bọn em là người yêu với nhau."

Bên kia, Lý Vũ Đồng mua xong Phì Trạch Khoái Nhạc Thủy trở lại sân thể dục liền nghe được tin Tô Kha Văn bị đưa tới phòng y tế.

Đặc biệt là nhìn đến giấy đầy máu chồng chất trên mặt đất, cô trong lòng lộp bốp. Nghĩ đến phải đi quan tâm người bạn duy nhất, cô lấy lý do xin nghỉ vì thân thể có chút không thoải mái cho huấn luyện viên rồi liền đi vội tới phòng y tế.

[ Tô Kha Văn, tôi tới đây! Phải ráng lên! Còn mang theo cả chai nước Phì Trạch Khoái Nhạc Thủy mà cậu thích luôn đây! ]

- -----------------------------

(* nguyên cái đoạn này là 'Ngọa tào! Ta không nhìn lầm đấy chứ, cao trung sinh khấu rổ!' không biết khấu là cái chi hết, mà ở đoạn đang miêu tả TTH đang ném rổ nên mình dùng ném rổ luôn. Mà dịch xong thấy kì, chẳng lẽ tụi này mới lần đầu thấy học sinh cấp 3 biết nhảy lấy đà ném bóng vô rổ hả trời:/)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play