Thế giới 2: Phá án, tranh quyền đoạt vị.

[Tác giả truyện lịch sử chính kịch -> Hầu gia ăn chơi trác táng công] x Tướng quân bị hủy dung thụ. (Sở Hi Niên x Tạ Kính Uyên)

Đây là thế giới mình thích nhất ó (* ° ▽ ° *) Muốn bắt tay vào edit phần lớn là vì quá mê thế giới này. Tướng quân độc ác thụ nhưng thụ vừa gồng lên, công gọi một tiếng "Tướng quân~" là thụ lại xẹp xuống =)))

Sở Hi Niên cảm thấy mông mình vừa đau vừa nhức tựa như không còn là mông của mình.

Chương 35: Cứ vậy mà xuyên

[Đại Yến chưa từng có chiến thần nào uy danh hiển hách đến như vậy.

Nhắc tới Tạ Kính Uyên, trừ bỏ khinh thường thóa mạ, đa phần mọi người đều thổn thức và than thở âm thầm.

Năm đó Tạ thị một tay nắm quân quyền, nhưng cây to đón gió lớn, khiến Thiên Tử kiêng kị. Không biết là sự thật hay bị người hãm hại, hậu nhân tạo phản dẫn đến liên lụy cả nhà, chỉ có tộc nhân dòng bên may mắn thoát nạn.

Tạ Kính Uyên là con vợ lẽ của chi thứ Tạ thị.

Y gia nhập quân ngũ từ thời niên thiếu, bò từ thây sơn biển máu lên vị trí tối cao. Kiếm Lạc Uyên trong tay y xuất thần nhập hóa, chỉ thiên phá nhật, lãnh đạo đội quân đang bị vây phá trận rồi chém giết hàng vạn quân địch, đánh lui mấy chục cao thủ của Bắc Cảnh, được phong nhất phẩm quân hầu.

Nhi lang như thế, nếu không phải dung mạo y bị tổn hại ngoài ý muốn, cực kỳ xứng với câu "kinh tài tuyệt diễm". Chỉ tiếc về sau Tạ Kính Uyên bị Thánh Thượng ban cho làm nam thê của tên ăn chơi trác táng Sở Hi Niên của phủ Khúc Dương Hầu, bị hắn ghét bỏ, nhận hết tủi nhục.

Nhưng Tạ Kính Uyên tâm tính ngoan tuyệt, trời sinh phản cốt, trong cuộc chiến giành ngôi vị đầu nhập vào môn hạ của Thái Tử, dùng binh quyền trợ giúp tạo phản. Khi binh biến xảy ra, Sở Hi Niên cố ý lộ tiếng gió, Tạ Kính Uyên thất thủ ngoài Thái An Điện, bị Tấn Vương bắt.

Khi ấy tứ chi của Tạ Kính Uyên bị trường tên xuyên qua, gân mạch tẫn phế. Chiến thần từng danh chấn tứ phương như con thú bị vây hãm dưới đao kiếm, thương tích đầy mình, đầu gối nhiễm bụi bặm.

Khải Thịnh năm thứ 28, Thánh Thượng trách phạt Thái Tử đảng, duy nhất Tạ Kính Uyên thà chết không hàng. Bệ hạ tức giận, ra lệnh dùng xiềng xích khóa y lại, cầm tù trong địa lao đến chết không được ra.

Mùa đông năm Khải Thịnh thứ 35, Hoàng Thượng băng hà, Tấn Vương đăng cơ.

Cùng năm, Tạ Kính Uyên qua đời, thi thể được đắp vải bố trắng mang ra khỏi địa lao. Thân hình mảnh dẻ, gầy đến mức xiềng xích không còn khóa được. Tân đế sai người chôn xác y tại Bắc Sơn hoang vu, xương vùi trong tuyết trong bùn, không được lập bia.]

———— Trích tiểu thuyết mạng "Thiên Thu Phong Hầu" – Lần chỉnh sửa thứ hai.

— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

— w a t t p a d: t i e u k h a n n h —

— w o r d p r e s s: j u s t t i e u k h a n n h —

— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

Đầu xuân năm Khải Thịnh thứ 21, tiết trời vẫn còn lạnh thấu xương. Một đội nhân mã từ ngoài thành chạy như bay vào kinh, bụi đất mịt mù. Bọn họ người đông thế mạnh nhưng bị hoành đao của vệ binh ngoài cổng thành ngăn lại.

"Người tới là ai?!"

Dẫn đầu là một nam tử mặc một thân màu đen, bên hông đeo trường kiếm, trông như gia nô nhà quý tộc. Hắn cưỡi một con tuấn mã màu mận chín, trên lưng ngựa là một công tử mặc hôn phục đỏ thẫm nằm úp sấp. Tứ chi người này vô lực rũ xuống, đầu cũng gục sang bên như đang ngất xỉu.

Quan thủ vệ nhìn qua, phát hiện cậu ấm này bị người ta đánh, trên ót toàn là máu. Ngữ khí của hắn thêm lạnh thấu xương: "Sao lại thế này!"

Nam tử mặc đồ đen thít chặt dây cương, giơ lệnh bài bên hông, sắc mặt vừa gấp vừa khó coi: "Phụng mệnh Khúc Dương Hầu cấp tốc mang nhị công tử nhà chúng ta trở về thành. Không được ngăn trở!"

A, hóa ra là vị đào hôn kia của phủ Khúc Dương Hầu.

Bá tánh vây xem bên cạnh chỉ trỏ trỏ, nghị luận sôi nổi.

Tướng lĩnh thủ vệ nghe vậy bừng tỉnh đại ngộ, lập tức giơ tay lên cho đi. Nam tử mặc đồ đen ra sức quất roi, mười mấy kỵ nhân mã đi về phía chợ phía đông, bụi mù cuồn cuộn.

Dân phong Đại Yến cởi mở, nam tử và nam tử có thể thành hôn. Kể từ hai năm trước, đại tướng quân Tạ Kính Uyên bắt đầu triền miên trên giường bệnh. Bệnh tình dạo gần đây càng lúc càng hung hiểm, khiến y hộc máu không ngừng. Thái sử lệnh ngày đêm xem hiện tượng thiên văn, bấm tay tính toán, cuối cùng phát hiện y mang quỷ sát hướng thể, cần chọn một người có dương mệnh thành hôn xung hỉ mới có thể vượt qua kiếp nạn này.

Dương mệnh, dương mệnh,... Nghe kiểu gì cũng thấy người này không thể là nữ tử thuần âm. Thái sử lệnh khai quẻ đo lường tính toán, thiếu chút nữa xem qua hết bát tự của công tử tiểu thư sinh đủ tuổi của quý gia kinh thành, cuối cùng chọn được Khúc Dương Hầu nhị công tử Sở Hi Niên.

Sinh vào giờ ngọ hướng về phương đông mùng sáu tháng sáu, là thuần dương mộc. Thuần dương chi mộc, cơ thể rắn chắc, mùa xuân như đào như mận, mùa hạ như lúa như hòa màu. Mệnh cách vô cùng tốt!

Tạ Kính Uyên là tấm khiên của Đại Yến. Hiện giờ trời yên biển lặng, bốn biển hòa bình đều do y khắp nơi chinh chiến đẩy lùi man di.

Tất nhiên Hoàng đế luyến tiếc y, nghe vậy lập tức truyền thánh chỉ tứ hôn với Sở gia, lệnh Sở Hi Niên cùng Tạ Kính Uyên ba ngày sau thành hôn ——

Theo lý không cần gấp như vậy, nhưng Tạ tướng quân mắc bệnh chỉ còn một hơi tàn, không thành hôn chỉ sợ không gắng gượng được.

Tin tức vừa truyền ra, bá tánh kinh thành vốn sôi nổi liền lâm vào trầm mặc vi diệu. Bọn họ nhất thời không biết Tạ Kính Uyên đáng thương hay Sở Hi Niên đáng thương.

Tạ, Kính, Uyên.

Nhắc đến ba chữ này, phản ứng đầu tiên của mọi người là ớn lạnh, sau đó là hoảng sợ thở dài.

— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

— w a t t p a d: t i e u k h a n n h —

— w o r d p r e s s: j u s t t i e u k h a n n h —

— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

Tạ Kính Uyên xứng với bốn chữ "kinh tài tuyệt diễm". Y thiện cưỡi ngựa bắn cung, giỏi âm luật, học vấn tinh thông. Còn trẻ y đã chinh chiến sa trường, sự kiêu dũng của y vang danh đến tận thượng kinh. Tạ Kính Uyên dùng sức của một mình mình giành lại vinh quang gia tộc.

Một nhi lang tốt như vậy vốn là đối tượng được mọi người truy phủng.

Bất quá chỉ tiếc......

Trên đời, sợ nhất là hai chữ "đáng tiếc".

Trong một lần ngoài ý muốn, dung mạo của Tạ Kính Uyên bị hủy hoại. Y ngày ngày mang một chiếc mặt nạ bạc, thiên tính quái gở, hỉ nộ vô thường, tính tình thật sự rất khó ở chung.

Hai năm trước, y chấp chưởng binh quyền xuất chinh Nam Chiếu, một năm sau quay trở về. Đến khi tin tức từ tiền tuyến truyền đến kinh đô, mọi người mới biết y tàn sát ước chừng sáu tòa thành của Nam Chiếu, giết chết năm vạn quân địch. Máu nhuộm màu cho đất, xác chết nơi nơi, Nam Chiếu biến thành quỷ vực.

Người nghe được tin đồng loạt hít hà, thầm than người này tàn nhẫn độc ác, không thể thâm giao. Quý nữ nhà đàng hoàng né xa ba thước không dám kết thân với y. Tạ Kính Uyên trở thành Quỷ Diện Diêm Quân không thể chọc vào của Đại Yến.

Nhưng không lâu sau khi trở lại kinh thành, Tạ Kính Uyên bỗng ngã bệnh, mỗi ngày ho ra máu không ngừng, cầu xin người tài giỏi khắp kinh nhưng không ai cứu được. Trên phố đồn rằng sát nghiệt của y quá nặng, mấy vạn quỷ hồn Nam Chiếu ngày đêm quấn quanh muốn lấy mạng y.

— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

— w a t t p a d: t i e u k h a n n h —

— w o r d p r e s s: j u s t t i e u k h a n n h —

— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

Ngay lúc này, Sở Hi Niên bỗng nhiên trở thành đối tượng xung hỉ.

Về vị nhị công tử Khúc Dương Hầu này, bá tánh có thể kể chuyện hỗn trướng hắn gây ra ba ngày ba đêm không nghỉ: đá mèo đạp chó, lăn lộn thanh lâu, ngồi ở sòng bạc ba tháng cuối cùng thua mất ngọc bội gia truyền,... Thật sự là kẻ ăn chơi trác táng nhất trong số những kẻ ăn chơi trác táng, là cứt chó nhất trong cứt chó.

Một ngày trước là ngày đại hôn giữa Sở Hi Niên và Tạ Kính Uyên. Vị Sở nhị công tử này đúng là không trông cậy vào được. Nghe nói mình cần phải cưới một người vừa lập dị vừa xấu xí, hắn gói ghém đồ đạc ngay trong đêm rồi nắm tay kỹ nữ tương hảo chốn thanh lâu định chạy trốn đến chân trời góc biển.

Tuy phía trên cố gắng che giấu tin tức nhưng không ngăn được lời đồn truyền đi nhanh đến điên cuồng. Ngay trong đêm tân hôn, cấm quân giơ đuốc tìm người là sự thật, mười mấy cao thủ mang theo lệnh bài từ phủ Khúc Dương Hầu cưỡi ngựa suốt đêm ra khỏi kinh thành cũng là sự thật. Nói không phải tìm người, ai tin?

Nhìn xem, mới nãy nô bộc của phủ Khúc Dương Hầu trực tiếp bắt tên xui xẻo Sở Hi Niên về đấy thôi. Không biết bệ hạ sẽ xử lý thế nào, Tạ Kính Uyên sẽ phản ứng ra làm sao, nhưng hẳn Sở Hi Niên không trốn thoát khỏi cái chết.

— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

— w a t t p a d: t i e u k h a n n h —

— w o r d p r e s s: j u s t t i e u k h a n n h —

— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

Mây đen giăng đầy phủ Khúc Dương Hầu. Một mệnh phụ hoa quý có khuôn mặt phong tình ngồi trên chủ vị trong đại sảnh. Không khó để nhìn ra khi còn trẻ bà từng là một người tuyệt sắc, nhưng hiện giờ sắc mặt của bà vô cùng khó coi.

Một hàng nô bộc quỳ bên dưới. Ngoài ra còn có một nam tử nhắm mắt hôn mê trên mặt đất, không ai khác ngoài tên xui xẻo Sở Hi Niên trong miệng bá tánh.

Phu nhân Khúc Dương Hầu rốt cuộc không kiềm chế được, đánh thật mạnh xuống bàn, khuôn mặt tràn đầy phẫn nộ: "Gọi tên nghiệp chướng này dậy cho ta!"

Khúc Dương Hầu tính tình mềm yếu, phu nhân Mai thị lại là một nữ cường. Bà sấm rền gió cuốn tự tay lo liệu phủ Hầu gia từ trong ra ngoài. Nô bộc không dám làm trái lời bà, có người lập tức mang một bồn nước lạnh tới đổ thẳng xuống người Sở Hi Niên.

"Ào ——!"

Trời vẫn còn lạnh, bị tạt nước tất nhiên không dễ chịu. Sở Hi Niên vốn đang nằm ngay đơ bị kích thích đến trợn mắt, bật dậy ngay lập tức như cá chép lộn mình.

Chuyện gì đang diễn ra?!

Chuyện gì đang diễn ra?!

Sở Hi Niên chỉ nhớ rõ mình tan tầm trở về nhà vào buổi tối, trong lúc lái xe bỗng lạc tay lái tông vào rào chắn bảo hộ, sau đó trước mắt tối sầm, mất đi tri giác.

Vất vả lắm mới tỉnh lại, hắn cảm thấy hơi lạnh, không chỉ hơi lạnh mà đầu còn rất đau. Sở Hi Niên không nhìn hoàn cảnh xung quanh mà theo bản năng giơ tay lên sờ, kết quả thấy trên tay toàn là máu. Hai mắt hắn chậm rãi trừng lớn.

"......"

Ai đánh?

Một người hầu cầm kiếm thấy thế lập tức quỳ gối xuống thỉnh tội: "Bẩm phu nhân, nhị công tử không muốn hồi kinh, trên đường về đánh nhau với ta. Thuộc hạ vô ý ngộ thương công tử, thỉnh phu nhân giáng tội!"

Mai thị xua tay, ý bảo không liên quan đến người nọ. Hai người hầu cao lớn vạm vỡ một trái một phải đè lại tay của Sở Hi Niên, một người hầu khác cầm côn bổng đứng sau lưng hắn, dường như chuẩn bị đánh bản tử.

Sở Hi Niên chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, giãy giụa rất mạnh: "Mấy người muốn làm gì?!"

Trong mắt người khác, hành động này trở thành giả ngu giả ngơ.

Mai thị lửa giận tận trời, tay trái của bà đánh mạnh xuống bàn, tay phải chỉ vào Sở Hi Niên trách mắng: "Súc sinh, đến giờ mà ngươi còn chưa biết hối cải!"

Trong mắt bà ẩn ẩn nước mắt, giọng nói bỗng chốc nghẹn ngào: "Đồ nghiệt tử, ngươi muốn cả nhà chôn cùng ngươi hay sao? Bệ hạ tự mình tứ hôn cho người cùng Tạ tướng quân, sao ngươi dám chạy vào ngay đêm tân hôn?! Như vậy cũng thôi đi, còn dẫn theo nữ tử thanh lâu chạy trốn! Ngươi đặt già trẻ lớn bé trên dưới Hầu phủ này ở đâu?!"

Nhìn từ bên ngoài, Khúc Dương Hầu phủ vẫn còn nguy nga, nhưng bên trong đã sớm xuống dốc, sau ngần ấy năm chỉ còn cái danh liên quan đến hoàng thân quốc thích, nhân khẩu điêu tàn, không có tiếng nói trong triều.

Muốn bóp phải lựa quả hồng mềm, nếu không cọc hôn sự xui xẻo này sao lại rơi xuống đầu bọn họ?

Trong đêm tân hôn với Tạ Kính Uyên, Sở Hi Niên thế mà bỏ trốn cùng với một nữ tử thanh lâu, chẳng khác gì kéo cả nhà vào hiểm cảnh. Giờ phút này, Mai thị hận tiểu nhi tử không nên thân này đến ngứa răng.

"Đánh cho ta! Đánh mạnh vào! Trực tiếp đánh gãy chân nó, xem nó còn chạy kiểu gì!"

Người hầu phụ trách hành hình tuân lệnh, bản tử đánh xuống mông Sở Hi Niên chát chát như mưa rơi, đánh xuyên qua da chạm đến phần thịt khiến hắn đau đến độ mồ hôi lạnh ứa ra.

Từ đầu đến cuối, Khúc Dương Hầu không hề hé răng.

Thời còn trẻ, tính tình của ông mềm yếu, hiện tại già rồi cũng chẳng khá hơn. Tay của ông nhích tới nhích lui một cách khẩn trương, cuối cùng ông cười cười: "Phu nhân, dung mạo của Tạ Hầu gia bị tổn hại, không dễ sống chung. Tuy Hi Nhi trốn đi là sai, nhưng về mặt tình cảm có thể tha thứ. Hay là... hay là đừng đánh...."

Ai lại nguyện ý cưới một tên sát thần bị hủy dung về nhà?

Sở Hi Niên dựa vào ghế, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nghe vậy nhanh chóng phụ họa: "Đừng... Đừng đánh nữa...."

Mông hắn sắp nở hoa rồi.

— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

— w a t t p a d: t i e u k h a n n h —

— w o r d p r e s s: j u s t t i e u k h a n n h —

— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

Mai thị vốn cũng không định ra tay tàn nhẫn, đồng ý ra lệnh ngừng gia pháp.

Sở Hi Niên cảm thấy mông mình vừa đau vừa nhức tựa như không còn là mông của mình. Hắn run rẩy đứng dậy, kết quả không biết có phải do vết thương trên đầu chưa lành hay không mà chưa kịp đứng vững đã tiếp tục hôn mê bất tỉnh.

Người hầu vội vàng đỡ hắn, theo bản năng nhìn Mai thị, muốn nói lại thôi: "Phu nhân......"

Không có mệnh lệnh của bà, không ai dám tùy tiện thỉnh thái y.

Không biết nên nói Sở Hi Niên tốt số hay không. Ngay trước một đêm hắn đào hôn, Thánh Thượng vừa lúc cùng Thái Hậu đi đến núi Thiên Phong ngoài thành để thắp hương dâng lễ Phật, hiện tại còn chưa hồi kinh. Tin tức nhất thời vẫn chưa truyền đến đó.

Thủ đoạn của Mai thị vừa cứng rắn vừa cương quyết. Trước tiên bà sai người ngăn chặn tin tức, nói với người ngoài rằng Sở Hi Niên bị kẻ xấu bắt cóc rời khỏi kinh thành. Mặc kệ lời đồn đãi được ngầm lưu truyền trên phố, phủ Khúc Dương Hầu tốt xấu có cái cớ để che giấu bên ngoài.

Khúc Dương Hầu đau lòng nhi tử, lập tức thúc giục: "Ây! Thất thần làm gì, còn không mau đi thỉnh thái y!"

Mai thị rốt cuộc xuôi theo: "Mời Vương thái y đến đây."

Quản gia vội vàng lên tiếng: "Nô tài nhất định cẩn thận, không để người ngoài nhìn thấy."

"Không," Mai thị vuốt xâu phỉ thúy trong tay, mày liễu khẽ nhíu, "Ngươi chuẩn bị hậu lễ đi thỉnh Vương thái y, nhất định phải để cho người ta nhìn thấy. Không những thế phải càng nhiều người thấy càng tốt, sao cho bên ngoài đều biết Hi Nhi bị trọng thương. Có ai hỏi thì nói hôm đó nó bị kẻ xấu bắt cóc gây thương tích, hiểu chưa?"

Không phải bà không biết lời đồn đãi khắp kinh thành, đơn giản là Sở Hi Niên không muốn thành hôn với Tạ Kính Uyên, nắm tay kỹ nữ thanh lâu bỏ trốn. Hiện giờ hắn cả người trọng thương trở về, ngược lại có thể giải quyết lời đồn đó.

Quản gia vội vàng tuân lệnh.

— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

— w a t t p a d: t i e u k h a n n h —

— w o r d p r e s s: j u s t t i e u k h a n n h —

— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

Sở Hi Niên chưa hôn mê đến nỗi không biết gì. Hắn cảm thấy có người khiêng mình lên giường nên khẽ nhúc nhích tay, cố gắng mở mắt ra lần nữa, nhưng lại không làm được.

Đầu hắn đau...

Mông cũng đau......

Như có một đoạn ký ức không thuộc về hắn bị ép phải nhét vào đầu, nhưng đều là những mảnh vụn chắp vá, ghép thế nào cũng không hoàn chỉnh.

Rốt cuộc là chuyện như thế nào...?

Sở Hi Niên nằm trên giường, đầu đau ê ẩm. Phảng phất như chạm phải thứ gì vận mệnh đã chú định, trong đầu hắn bỗng vang lên một đạo thanh âm lạnh băng.

[Tinh! Chúc mừng ngài thành công trói định với "Hệ thống cứu với phản diện". Đang khởi động máy...]

[Khởi động máy thành công.]

Lời vừa dứt, trên đầu Sở Hi Niên chậm rãi hiện ra một quầng sáng nửa trong suốt với số liệu chi chít. Giọng nói lạnh băng như đang đọc báo cáo nghiên cứu, ngữ khí ngang ngang không nhấp không nhô:

[Họ tên tác giả: Sở Hi Niên

Nguyên nhân chết: Tai nạn xe cộ

Tác phẩm tiêu biểu: "Thiên Thu Phong Hầu"

Mục tiêu nhiệm vụ: Cứu vớt phản diện Tạ Kính Uyên trong "Thiên Thu Phong Hầu".

Khen thưởng nếu nhiệm vụ thành công: Đạt được một cơ hội trọng sinh.]

Không biết có phải vì đã bị kinh hách quá lớn hay không, Sở Hi Niên trực tiếp mở bừng mắt rồi bật dậy khỏi giường, chân mày nhíu chặt: "Ai đang nói chuyện?!"

Gió lạnh thông qua khe hở của cửa sổ khắc hoa thổi vào phòng, xuyên qua bức trướng màn đang rũ xuống. Trong khung cảnh tranh tối tranh sáng ấy, một viên kim cương to lấp la lấp lánh chậm rãi xuất hiện giữa không trung...

Giọng nói của nó rất đáng yêu: [Ký chủ thân mến, tui là hệ thống cứu với phản diện. Chúc mừng anh đã được chọn là đối tượng được trói định. Rất hân hạnh được phục vụ anh~]

Sở Hi Niên: "......"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play