"Thẩm Lương, nói cho anh, em thích ai?"

"Thiệu Khâm Hàn."

Chương 30: Anh không còn oán hận thế giới này

Thiệu Khâm Hàn vốn nghĩ người tới cầu xin sẽ là Tô Thanh Nghiên, không ngờ lại là Thẩm Viêm. Thật ra cũng chẳng sao, giữa hai người này, anh thu thập ai thì kết quả đều giống hệt.

Đến lúc này dù Thiệu Khâm Hàn không muốn nói gì cũng không được. Anh giương mắt, đáy mắt tràn đầy hờ hững: "Tô thị? Liên quan gì đến tôi?"

Thẩm Viêm thấy anh giả ngu, biểu tình nôn nóng: "Thanh Nghiên nói với tôi, lần này sản nghiệp của gia đình anh ấy gặp vấn đề là do anh..."

Cậu còn chưa nói xong liền vì ánh mắt của Thiệu Khâm Hàn mà nuốt ngược nửa câu sau trở vào. Tuy sợ đến mặt mũi trắng bệch nhưng cậu vẫn đứng yên tại chỗ không chịu rời đi.

Thiệu Khâm Hàn nhàn nhạt "à" một tiếng, cười như không cười hỏi ngược lại: "Nếu vậy không phải chính Tô Thanh Nghiên nên chủ động tới cầu xin tôi sao? Liên quan gì đến cậu?"

Đúng là Thiệu Khâm Hàn đã ra tay với Tô gia, bất quá sau này anh không quan tâm nữa. Hiện giờ hoàn cảnh của Tô gia càng ngày càng đi xuống là do bị nhiều người chèn ép. Thế giới luôn là như vậy, bạn không giẫm sẽ có người khác tới giẫm.

Nói một cách khách quan, đến cầu Thiệu Khâm Hàn thật sự không có tác dụng gì. Anh chỉ đứng đằng sau thúc đẩy một chút mà thôi.

Nghe vậy sắc mặt Thẩm Viêm càng thêm khó coi, cả người run lên tựa như bị đả kích nghiêm trọng. Dường như cậu quên mất lần giáo huấn trước, dưới tình thế cấp bách kéo tay Thiệu Khâm Hàn: "Tôi thay thế anh ấy cầu xin anh không được sao? Anh ấy đang gặp rất nhiều khó khăn, anh đừng nhắm vào anh ấy nữa...."

Thiệu Khâm Hàn nhíu nhíu mày, không phải vì lời nói của Thẩm Viêm mà vì động tác nắm tay anh của cậu. Anh đang muốn rụt tay lại thì một giọng nói quen thuộc vang lên từ đằng sau ——

"Chuyện này không có liên quan đến Thiệu Khâm Hàn. Công ty Tô gia xảy ra vấn đề, nói không chừng có người đứng sau cố ý báo cáo lên trên đó. Anh nghĩ thử xem có hợp lý không?"

Nghe vậy thân hình Thiệu Khâm Hàn cứng đờ, anh theo bản năng quay đầu nhìn lại, thấy Thẩm Lương hai tay đút túi quần, ngoài cười nhưng trong không cười đang đi về phía họ.

Không hiểu sao Thiệu Khâm Hàn có cảm giác đang làm chuyện trái lương tâm bị người bắt quả tang. Anh giật tay mình ra khỏi tay Thẩm Viêm, bước nhanh đến kéo gần khoảng cách với Thẩm Lương rồi há miệng thở dốc muốn giải thích.

Thẩm Lương lại kéo anh ra phía sau lưng, ý bảo anh khoan hãy lên tiếng. Hắn nhớ lại những gì mình từng nói, cảm thấy mình đúng là một lời thành sấm, hay nói đúng hơn là miệng quạ đen.

(tieukhannh – Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)

(tieukhannh – Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)

(tieukhannh – Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)

Thẩm Viêm nhìn Thẩm Lương như nhìn thấy cứu tinh. Cậu kiệt lực xem nhẹ cảm giác không ổn nơi đáy lòng, thay vào đó tiến đến kéo tay Thẩm Lương. Động tác này làm mí mắt của Thiệu Khâm Hàn giật giật.

Thẩm Viêm ngữ khí cầu xin: "A Lương, coi như anh cầu xin em. Em nói Thiệu tiên sinh đừng nhắm vào Tô gia nữa có được không?"

Thẩm Lương trăm triệu lần không nghĩ tới cậu đến vì chuyện này. Hắn không dấu vết nhìn Thiệu Khâm Hàn rồi nói với Thẩm Viêm: "Ai nói với anh Thiệu Khâm Hàn nhắm vào Tô gia? Tô Thanh Nghiên nói?"

Thẩm Viêm ngậm miệng không nói gì, xem như thừa nhận.

Thẩm Lương tin Thiệu Khâm Hàn. Nếu anh nói sẽ không tiếp tục nhúng tay vậy khẳng định anh không động vào Tô gia nữa. Hắn nhẹ nhàng nói với Thẩm Viêm: "Chuyện này không liên quan đến anh ấy."

Thẩm Viêm: "Nhưng Thanh Nghiên nói......"

Thẩm Lương đánh gãy lời cậu: "Tô Thanh Nghiên nói cái gì anh tin cái đó sao? Em là em trai ruột của anh. Anh tin anh ta hay là tin em?"

Thẩm Viêm im bặt.

Thẩm Lương không biết cốt truyện đi lệch hay tính cách nhân vật bắt đầu lệch, nhưng hết thảy đã không còn giống nguyên tác. Người thâm tình không còn thâm tình, người tối tăm trở thành người lương thiện.

Thẩm Lương thấp giọng nói: "Sinh ý Tô gia gặp vấn đề, anh nghĩ kỹ lại xem vì sao Tô Thanh Nghiên vô duyên vô cớ nói chuyện này với anh. Anh ta biết rõ những gì diễn ra giữa anh và Thiệu Khâm Hàn. Đừng để cho người khác lợi dụng."

Thẩm Lương không biết nhiều về Tô Thanh Nghiên, nhưng thông qua chuyện lớn chuyện nhỏ, ít nhiều có thể đoán được vài phần. Cuối cùng, hắn nói với Thẩm Viêm:

"......Anh, vẫn là câu nói cũ, Tô Thanh Nghiên không hợp với anh đâu. Anh ta để ý cha mẹ, để ý ánh mắt của người khác. Thứ anh ta để ý quá nhiều, không có khả năng vì anh từ bỏ tất cả."

"Thành tích của anh rất tốt, không cần phí cả đời với người không đáng giá. Anh chăm chỉ học xong rồi đi tìm việc làm là chuyện tốt hơn so với bất kỳ việc gì khác. Đây cũng là ước muốn của ba mẹ."

Hắn nói xong lẳng lặng nhìn Thẩm Viêm, thấy đối phương đang ngẩn người chưa lấy lại bình tĩnh, liền xoay người lôi kéo Thiệu Khâm Hàn rời đi.

Đối với Thẩm Viêm, Thẩm Lương không muốn tức giận với cậu đồng thời cũng không muốn đối chọi gay gắt. Nội tâm hắn ẩn ẩn lâm vào trạng thái thở dài khi nghĩ về nhân sinh. Cùng là nhân vật trong sách, Thiệu Khâm Hàn đã thoát khỏi thiết lập của cốt truyện, Thẩm Viêm vẫn còn bị vây bên trong chưa thể thoát ra.

Tính cách trong nguyên tác của cậu không phải quá tốt nhưng cũng không phải ác độc.

Việc Thẩm Lương đến đây không chỉ thay đổi cốt truyện của thế giới mà còn tạo nên ảnh hưởng với tâm thái của Thẩm Viêm. Cán cân đã bị lệch qua một bên, kiểu gì cũng có một bên chịu tổn hại.

Nhưng nếu có thể lựa chọn, họ không cần bức một người còn lương thiện vào đường cùng......

(tieukhannh – Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)

(tieukhannh – Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)

(tieukhannh – Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)

6h tối đường xá chật như nêm, người và xe chen chúc nhau tiến về phía trước. Thiệu Khâm Hàn đi đằng sau Thẩm Lương, thấy hắn giữ chặt tay anh nhưng vẫn không nói chuyện, trong lòng anh không tránh khỏi lo lắng. Anh do dự mở miệng: "Anh......"

Lời giải thích của anh nghe rất yếu đuối: "Lúc anh tan làm, không cẩn thận gặp phải Thẩm Viêm......"

Thẩm Lương không quay đầu lại, tiếp tục lôi kéo anh đi về phía trước: "Thật sao? Vậy vì sao anh không tránh đi?"

Hầu kết của Thiệu Khâm Hàn trượt lên trượt xuống: "Tránh rồi, tránh không được."

Thẩm Lương liếc anh một cái: "Anh còn để anh ấy nắm tay anh?"

Trong lòng Thiệu Khâm Hàn căng thẳng: "Anh không làm chuyện đó."

Thẩm Lương nhướng mày: "Anh không làm vậy vì sao anh ấy lại nắm tay anh?"

Rốt cuộc Thiệu Khâm Hàn hiểu được thế nào là hết đường chối cãi. Anh bị Thẩm Lương bắt quả tang tận mặt, giải thích thế nào đều giống đang ngụy biện. Anh mím môi, nửa ngày không nói được chữ nào.

Thẩm Lương không đùa anh nữa: "Được rồi, tôi biết mà."

Thiệu Khâm Hàn ngẩn người nhìn hắn: "...Em không tức giận sao?"

Thẩm Lương cảm thấy buồn cười: "Tôi tức giận chuyện gì?"

Hắn hiểu nhân phẩm của Thiệu Khâm Hàn, anh tuyệt đối không có khả năng dây dưa với Thẩm Viêm thêm lần nữa. Nếu không đó chính là cẩu huyết tràn bờ đê, cẩu huyết còn hơn cả cẩu huyết.

Thẩm Lương kéo kéo Thiệu Khâm Hàn: "Đi thôi, mình đi ăn cơm."

"......"

Nghe vậy Thiệu Khâm Hàn không chỉ thấy không vui mà còn thấy bực bội vô cớ. Anh nhíu mày, giơ tay nới lỏng cà vạt nhằm giảm bớt phiền muộn trong lòng.

Anh không muốn Thẩm Lương giận, lại hy vọng hắn sẽ giận...

Chỉ cần là một chút...

Một chút là tốt rồi......

(tieukhannh – Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)

(tieukhannh – Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)

(tieukhannh – Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)

Bọn họ ăn cơm ở một nhà hàng đồ nướng. Nhà hàng bán rất chạy, vất vả lắm mới cướp được bàn. Thẩm Lương nhớ rõ khẩu vị của Thiệu Khâm Hàn thanh đạm nên không kêu quá nhiều đồ cay, nhưng ăn thịt nướng BBQ không thể không uống rượu.

Thẩm Lương quơ quơ chai rượu trong tay, cười hỏi: "Anh uống hay là tôi uống?"

Một trong hai người họ phải giữ tỉnh táo để lái xe.

Thiệu Khâm Hàn chậm rãi lắc đầu, thoạt nhìn vô cùng trầm mặc: "Em uống."

Anh nhìn chằm chằm Thẩm Lương, không biết suy nghĩ gì mà một lát sau lại chủ động rót cho hắn một chén rượu. Thẩm Lương không nghĩ nhiều, độ cồn của rượu không cao, hắn cầm chén lên một hơi uống cạn.

Hoàn toàn quên mất tửu lượng của mình chẳng ra gì.

Không biết trong lòng Thiệu Khâm Hàn đang tính toán gì mà tầm mắt anh tập trung cao độ vào chén rượu của Thẩm Lương, chỉ cần vừa trống không anh liền thêm rượu vào, sau đó còn gọi thêm rượu trắng. Đến cuối Thẩm Lương không biết mình đã uống hết bao nhiêu.

"Anh chờ chút......"

Cuối cùng Thẩm Lương uống không nổi nữa. Hắn đè lại bàn tay còn chấp nhất rót rượu của Thiệu Khâm Hàn, ánh mắt hồ nghi nhìn anh, nhướng mày: "Anh cứ rót rượu cho tôi, tôi sẽ nghĩ anh có ý đồ quấy rối đó."

Động tác của Thiệu Khâm Hàn dừng lại, anh đành phải đặt bình rượu trở về.

Thẩm Lương đứng dậy đi nhà vệ sinh, đến khi trở về bắt đầu có cảm giác say, bước chân bắt đầu chuếnh choáng. Hắn vỗ vỗ đầu mình, có chút hối hận uống nhiều như vậy, uống nhiều loại rượu cùng lúc rất dễ say.

Thiệu Khâm Hàn thanh toán xong liền thuận thế đứng dậy đỡ hắn: "Chúng ta trở về đi."

Thẩm Lương nghĩ đến vấn đề tác phong của mình, không khỏi lo lắng mình sẽ làm ra mấy chuyện cầm thú. Hắn chỉ có thể nhân lúc mình còn thanh tỉnh dặn dò Thiệu Khâm Hàn: "Đợi lát nữa anh trực tiếp... trực tiếp ném tôi vào ghế sau là được. Được không?"

Vì ảnh hưởng của cồn, giọng của hắn có chút không rõ ràng.

Thiệu Khâm Hàn ý vị không rõ "ừ" một tiếng, không biết là đáp ứng hay chưa. Anh đỡ Thẩm Lương về phía xe, kéo cửa ra nhưng lại an trí Thẩm Lương ở trên ghế phụ.

Thẩm Lương bắt lấy tay anh, ánh mắt hoảng hốt, ẩn ẩn cảm thấy sai sai. Hắn hỏi lại như muốn xác nhận: "Đây là ghế sau sao?"

Thiệu Khâm Hàn cúi người, thấp giọng trấn an: "Đúng vậy."

Anh nói xong cởi áo khoác của mình ra đắp lên người Thẩm Lương rồi mới vòng sang ghế lái khởi động xe.

(tieukhannh – Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)

(tieukhannh – Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)

(tieukhannh – Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)

Người say rượu thích ngủ, Thẩm Lương không phải ngoại lệ. Hắn nằm dài trên ghế, dựa vào cửa sổ xe thấp giọng mớ, từ ngữ không rõ ràng như đang nói mê sảng.

Thiệu Khâm Hàn liếc con đường phía trước rồi hạ cửa sổ xuống một chút. Gió đêm lay động tóc của anh, che mất biểu tình nơi đáy mắt. Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve vô lăng, qua hồi lâu nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Thẩm Lương......"

Đối với tên của mình, Thẩm Lương vẫn có phản ứng. Hắn miễn cưỡng ngẩng đầu lên: "Hửm?"

Thiệu Khâm Hàn lẩm bẩm: "Hôm nay Thẩm Viêm kéo tay anh, vì sao em lại không tức giận?"

Vì sao em... không tức giận?

Là vì em tốt tính, hay vì em không thèm để ý......

Đèn đường phủ lên thân xe tạo nên một vầng sáng hoàng kim. Xe chạy băng băng trên đường, những tòa cao ốc cùng bóng đêm vô tận bị bỏ lại phía sau.

Thẩm Lương nghe vậy sửa sửa dáng ngồi, bỗng nhiên nhíu mày vỗ vỗ cửa sổ xe, thoạt nhìn phi thường buồn bực. Hắn nhắm hai mắt, ngoài dự đoán của Thiệu Khâm Hàn hộc ra hai chữ: "Giận chứ."

Anh tự giễu kéo kéo khóe miệng: "Anh biết em sẽ không..."

Thiệu Khâm Hàn bỗng ý thức được cái gì, nháy mắt im bặt. Anh theo bản năng nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Lương, biểu tình kinh ngạc: "Em nói cái gì?"

Thẩm Lương như đang mượn rượu làm càn, hắn ném áo khoác trên người xuống, phiền muộn đến mức gãi đầu: "Tôi tức giận!"

Hắn kỳ thật... rất tức giận......

Khi Thẩm Lương đứng ở bên kia đường nhìn thấy Thẩm Viêm lôi kéo Thiệu Khâm Hàn, không ai biết trong lòng hắn cảm thấy thế nào: giống như bị người ta đánh đòn cảnh cáo, mơ hồ choáng váng, lại giống như vừa bị hắt một chậu nước lạnh, cả người lạnh run.

Tại thế giới này, người sợ hãi vận mệnh nhất không phải ai khác ngoài chính Thẩm Lương.

Hắn biết rõ hướng đi của cốt truyện, cũng biết rõ sức mạnh của Thiên Đạo, cho nên không ai biết hắn sợ hãi Thiệu Khâm Hàn đi lên con đường cũ biết bao nhiêu, sợ hãi anh lại tiếp tục dây dưa với Thẩm Viêm.

Hắn đứng sau dòng xe cuồn cuộn, luống cuống trong ba giây ngắn ngủi mà như một thế kỷ đã trôi qua, trong mắt hắn ngập tràn hoảng loạn.

Nhưng khi thanh tỉnh hắn không có cách nào thổ lộ, chỉ khi uống say mới vô ý bại lộ nội tâm.

Thiệu Khâm Hàn không hỏi còn tốt, vừa hỏi liền khiến Thẩm Lương nhớ đến chuyện ban nãy, kết quả là càng nghĩ càng giận. Hắn bỗng nhiên nhích nhích người rồi ngồi thẳng lên, nhíu mày nhìn Thiệu Khâm Hàn chằm chằm: "Từ nay về sau anh không được gặp Thẩm Viêm nữa!"

Thoạt nhìn không giống người say, nhiều phần giống người đang giả điên.

Thiệu Khâm Hàn bị hắn làm cho hoảng sợ, một lát sau mới ý thức được có thể Thẩm Lương đang mượn rượu làm càn. Anh chậm nửa nhịp gật đầu: "Được, không gặp......"

Thẩm Lương: "Không được nói chuyện với anh ấy!"

Thiệu Khâm Hàn chậm rãi thả lỏng lại, bỗng nhiên cười cười: "Được, không nói."

Thẩm Lương cường điệu: "Một chữ cũng không cho nói!"

Ý cười trong mắt Thiệu Khâm Hàn càng sâu, anh vui vẻ đáp ứng: "Được, một chữ cũng không nói."

Nghe vậy Thẩm Lương rốt cuộc vừa lòng, hắn nhíu mày nghĩ nghĩ nhưng phát hiện không có gì để bổ sung. Hắn nhắm mắt, lần nữa dựa vào ghế ngủ mất.

Thiệu Khâm Hàn một bên lái xe, một bên nhịn không được nhìn về phía Thẩm Lương, nghẹn khuất trong lòng nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi, chỉ còn sung sướng và sung sướng.

Anh không nhịn được cong cong môi, thấy ban đêm nhiệt độ giảm xuống nên muốn nhặt áo khoác lên đắp lên người Thẩm Lương, ai ngờ người đang say ngủ trên ghế phụ bỗng nhiên ngồi bật dậy như xác chết đội mồ. Thiệu Khâm Hàn bị dọa sợ, tay run lên một chút.

"Còn có..."

Thẩm Lương tựa hồ nhớ đến một chuyện vô cùng trọng yếu. Hắn chậm rãi nhìn về phía Thiệu Khâm Hàn, trên vạt áo đầy mùi rượu, nhíu mày gằn từng chữ một với anh: "Không được thích Thẩm Viêm."

Thẩm Lương nói nghiêm túc, rất rất nghiêm túc: "Anh không được thích Thẩm Viêm!"

Thiệu Khâm Hàn còn tưởng hắn muốn nói gì, nguyên lai là chuyện này, chậm rãi thở ra một hơi, trái tim đang bị treo lên cũng hạ xuống. Anh đồng dạng nghiêm túc đáp: "Anh không thích cậu ấy, anh thích em."

Dường như Thẩm Lương không hiểu, hắn mờ mịt chớp mắt, qua một lúc lâu mới phản ứng lại, cười như một đứa ngốc: "Thật... Thật sao?"

Thiệu Khâm Hàn không nhịn được cười cười, khẽ gật đầu: "Ừ, thật."

Thẩm Lương rốt cuộc yên tâm nhắm mắt lại, tiếp tục dựa vào ghế ngủ. Không cần Thiệu Khâm Hàn giúp nhặt áo khoác, chính hắn nhắm mắt sờ soạng lấy được áo khoác lên.

Thiệu Khâm Hàn dẫm chân ga, chỉ muốn nhanh về nhà.

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên trong chiếc xe an tĩnh:

[Tinh! Xin ký chủ chú ý, độ hắc hóa của phản diện đã giảm còn 3%]

(tieukhannh – Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)

(tieukhannh – Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)

(tieukhannh – Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)

Thẩm Lương không nghe thấy, cả người hắn hiện đang trong một trạng thái lơ mơ, về nhà như thế nào cũng không biết. Hắn cảm thấy mình mơ mơ màng màng được người ta đỡ lên lầu rồi nằm xuống giường.

Thẩm Lương không biết ai đỡ mình, nỗ lực mở mắt ra nhìn, lúc này mới phát hiện là Thiệu Khâm Hàn. Hắn có chút không khống chế được bản năng cầm thú của mình, xoay người đè đối phương dưới thân. Những nụ hôn nóng rực ướt át rơi xuống cổ Thiệu Khâm Hàn...

Làn da trắng nõn, hôn một chút là hồng một chút, rất có ý tứ.

Thiệu Khâm Hàn không phản kháng, hai tay chậm rãi vòng lấy cổ Thẩm Lương, ngửa đầu hôn đáp trả. Anh rốt cuộc nhịn không được, thấp giọng dụ dỗ bên tai hắn: "Thẩm Lương......"

"Nói cho anh, người em thích là ai?"

Thiệu Khâm Hàn nói xong câu đó nhắm mắt chống tay lên cổ Thẩm Lương, khẩn trương chờ đợi câu trả lời của hắn, trái tim đập nhanh như muốn nhảy khỏi ngực.

Đại não Thẩm Lương trì độn, lầm bầm lầu bầu lặp lại: "Tôi thích ai?"

Sau nửa nhịp hắn mới chậm rãi phản ứng lại, sau đó tiếp tục cúi đầu hôn Thiệu Khâm Hàn. Ngại nút áo khó mở, hắn dùng sức xé một cái, áo sơ mi bị kéo rách, nút áo rơi rụng khắp nơi.

Thiệu Khâm Hàn không nhận được câu trả lời của hắn, có chút không hài lòng, khẽ nhíu mày đè lại động tác của Thẩm Lương, trong bóng đêm nhìn hắn chằm chằm: "Thẩm Lương, nói cho anh, em thích ai?"

"Thiệu Khâm Hàn."

Thẩm Lương không hề do dự nói ra cái tên này. Hắn ngây ngô cười cúi đầu hôn hôn Thiệu Khâm Hàn, sau đó tự mình lẩm bẩm: "Tôi thích Thiệu Khâm Hàn."

Phản diện cũng được, chính diện cũng được.

Điên cuồng cũng được, bình thường cũng được.

Chính là thích Thiệu Khâm Hàn.

Thích anh cả người đều là gai nhọn, lại nguyện ý vì người yêu thương thu lại những mũi nhọn kia. Thích phần tình cảm không cần phải sẻ chia cho người khác, vừa mãnh liệt vừa thuần túy, vừa điên cuồng vừa khắc cốt ghi tâm.

Trong nguyên tác Thẩm Viêm không biết quý trọng, nhưng hiện tại đã có người nguyện ý nhận lấy toàn bộ tình yêu của Thiệu Khâm Hàn.

"......"

(tieukhannh – Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)

(tieukhannh – Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)

(tieukhannh – Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)

Thiệu Khâm Hàn nằm dưới thân Thẩm Lương, nghe vậy đột nhiên cứng đờ, duy trì tư thế đó hồi lâu không cử động, sau một lúc lâu mới chậm rãi thả lỏng. Anh nhắm hai mắt, chợt cười nhẹ ra tiếng, giây sau liền đỏ hốc mắt.

Trong bóng đêm anh sờ soạng gương mặt của Thẩm Lương, giật giật môi, muốn nói gì đó nhưng một chữ cũng không thốt nên lời. Nước mắt của anh lặng lẽ lăn xuống rồi vỡ tan không để lại dấu vết.

Hình như Thẩm Lương có sở giác, mang theo men say hôn hôn đôi mắt anh, thấp giọng dỗ dỗ: "Đừng khóc......"

Thiệu Khâm Hàn đỏ mắt nhìn hắn, thanh âm khàn khàn, chậm rãi mở miệng: "Thẩm Lương......"

Anh nói: "Anh... đã không còn oán hận thế giới này..."

Trước kia có lẽ có, nhưng hiện tại thật sự không còn......

Anh từng cho rằng mình là kẻ hai bàn tay trắng, nhưng hóa ra ông trời còn nguyện ý lưu lại cho anh một thứ, nhân sinh không đến mức thất bại thảm hại.

Thiệu Khâm Hàn đỏ mắt, ôm chặt lấy Thẩm Lương. Tại khoảnh khắc này anh cảm thấy mọi đau khổ trong quá khứ đều trở nên bé nhỏ không đáng kể.

Thấy thế hệ thống chậm rãi hiện ra. Bản thân nó chưa từng nhìn thấy phản diện được cứu vớt thành công, do dự một lúc mới lên tiếng nhắc nhở:

[Xin ký chủ chú ý...]

[Độ hắc hóa của phản diện thành công giảm về 0...]

[Chúc mừng anh...]

Hệ thống chậm rãi phun ra câu cuối cùng,

[Hoàn thành nhiệm vụ......]

Chuẩn bị ngược nha mọi người =)))))))))))))))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play