Thẩm Lương nghe vậy sửng sốt. Hắn chớp chớp mắt, chậm nửa nhịp duỗi tay nhận lấy: "Không phải anh không ăn hả? Sao lại chạy tới mua? Ăn khá ngon, anh ăn thử không?"

Hắn nói xong đưa nửa bên còn nguyên của viên kem đến trước mặt Thiệu Khâm Hàn, ý bảo anh cũng thử một chút.

Thiệu Khâm Hàn không nhúc nhích. Anh nhìn cây kem chằm chằm, có chút do dự, nhưng chưa kịp nói gì thì người phục vụ tiến đến báo số bàn của họ. Thẩm Lương nghe thấy thì không lo chuyện cây kem nữa, kéo Thiệu Khâm Hàn chạy nhanh vào quán.

Cuối cùng Thiệu Khâm Hàn vẫn không nếm qua cây kem đó. Trước khi nó chảy thành nước đã vào hết trong miệng Thẩm Lương.

Vì thế anh phát hiện do dự đôi khi làm vụt mất một số chuyện.

Bọn họ ngồi xuống không bao lâu thì người phục vụ đến đưa thực đơn. Thẩm Lương gọi vài món thanh đạm, Thiệu Khâm Hàn gọi vài món cay. Khi đồ ăn được bưng lên, hai loại thức ăn phân chia ranh giới rõ ràng trên bàn.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, máy lạnh trong nhà hàng không ngừng phả ra khí lạnh, người trong phòng vừa cảm nhận được ánh sáng sáng ngời vừa được ngăn cách với cái nóng.

Thiệu Khâm Hàn không ăn cay, những món này chỉ có thể là gọi cho Thẩm Lương.

Đến lúc này Thẩm Lương mới phát hiện rằng bất tri bất giác Thiệu Khâm Hàn đã thay đổi rất nhiều. Hắn giương mắt, nhìn anh an tĩnh ăn cơm một cách quái gở ở chỗ ngồi đối diện liền có chút xuất thần, bỗng nhiên nhớ tới lời Hàn Thiếu Bạch từng nói trong quán bar:

"Cửa không khóa, là anh ấy không muốn đi ra."

Là chính anh không muốn ra.

Thiệu Khâm Hàn luôn cảm thấy yêu một người là phải giữ người đó lại, để người đó vĩnh viễn bên cạnh mình. Có lẽ đối với anh, hai người nằm trong căn phòng năm đó không phải hai khối thi thể lạnh băng mà là hai người thân duy nhất.

Đáng tiếc, mẹ anh yêu một họa sĩ, cha thì yêu mẹ. Kết quả hai người đều chết vì tấm chân tình của mình, bỏ lại một Thiệu Khâm Hàn cứ như người thừa.

Tồn tại có lẽ là một cách nói khác của bị vứt bỏ.

Thẩm Lương chợt hiểu vì sao Thiệu Khâm Hàn thường hay bướng bỉnh. Hắn chậm rãi vươn đũa, gắp một ít đồ ăn vào chén của anh: "Anh ăn nhiều một chút."

Thiệu Khâm Hàn giương mắt, học theo gắp vài đũa đồ ăn cho hắn, biểu tình nghiêm túc.

Thẩm Lương cười cười.

Thiệu Khâm Hàn tự động lý giải nụ cười của hắn là cười nhạo, lập tức bỏ đũa xuống: "Cậu cười cái gì?"

Thẩm Lương giả ngu: "Tôi không cười."

Hắn nói: "Chỉ là cảm thấy anh sắp tốt nghiệp rồi."

Tốt nghiệp liền có thể theo đuổi Thẩm Viêm.

Thật ra Thẩm Lương có nghiêm túc bấm đốt tay tính toán cốt truyện, nếu diễn biến truyện không thay đổi, hẳn lúc này người nhà Tô Thanh Nghiên đang tìm cách ép buộc anh ta chia tay với Thẩm Viêm và đính hôn cùng một cô gái khác.

Trong một thời gian dài sao đó, Thẩm Viêm sẽ như người mất hồn. Nếu Thiệu Khâm Hàn ra tay vào lúc này, tỉ lệ thành công tương đối cao.

Tục ngữ có nói không nên bàn chuyện người khác sau lưng người ta. Ngay lúc Thẩm Lương đang lặng yên tính toán, một thanh niên vội vàng bước xuống từ lầu hai của nhà ăn. Cậu như bị đả kích, trực tiếp đẩy cửa xông ra ngoài, thiếu chút nữa bưng hai tay lên ôm mặt khóc.

Một người đàn ông mặc đồ tây đuổi theo sát phía sau.

Thẩm Lương nheo mắt, phát hiện hai người nọ chẳng ngờ lại là Thẩm Viêm cùng Tô Thanh Nghiên. Hắn trợn mắt há hốc mồm, đôi đũa trên tay rơi xuống bàn: "......"

Mẹ nó, đây là cốt truyện cẩu huyết gì? Sao đi ra ngoài hẹn hò còn gặp hai con hàng này chia tay?! Thế giới nhỏ thiệt chứ!!

Thẩm Lương một lần nữa cảm nhận được sự cẩu huyết trong tác phẩm của chính mình, nội tâm chấn kinh tột đỉnh.

Thiệu Khâm Hàn thấy thế nhíu nhíu mày, cảm nhận được gì đó nên quay đầu nhìn về phía sau. Thẩm Lương nhanh tay lẹ mắt xoay mặt anh lại: "Đừng nhìn lung tung, cúi đầu ăn cơm."

Tô Thanh Nghiên và Thẩm Viêm chưa đi xa, còn đứng ở giữa đường cãi nhau. Một người bị đả kích, một người nỗ lực an ủi, ôm ôm ấp ấp khóc sướt mướt chẳng ra đâu vào đâu, từ cửa sổ của nhà hàng nhìn thấy rất rõ.

Trực giác của Thiệu Khâm Hàn giật giật: "Rốt cuộc làm sao vậy?"

Thẩm Lương sợ độ hắc hóa của anh tăng lên, nói tới nói lui không cho anh quay đầu lại, sau đó dứt khoát chuyển sang ngồi cạnh Thiệu Khâm Hàn: "Không có gì, có một cặp người yêu cãi nhau."

Thiệu Khâm Hàn không tin: "Cãi nhau sao lại không cho tôi xem?"

"Á," Thẩm Lương lựa lời bịa chuyện, "Hôm nay là lần đầu tiên mình hẹn hò, nhìn người ta cãi nhau không may mắn."

Hắn sợ Thiệu Khâm Hàn quay đầu nhìn ra bên ngoài, nghiêng người chắn cửa sổ kín mít. Vốn dĩ Thiệu Khâm Hàn cũng không thích xem náo nhiệt. Anh nhìn tay của Thẩm Lương còn đặt trên vai mình, không nói một lời nào.

Bọn họ cứ vậy biệt biệt nữu nữu ăn xong một bữa cơm.

Thẩm Lương vẫn luôn như có như không nhìn ra bên ngoài. Màn chia tay khôi hài này kết thúc bằng việc Thẩm Viêm tát Tô Thanh Nghiên, đến lúc này họ mới đi xa khỏi nhà hàng.

Vừa náo nhiệt vừa cẩu huyết.

Thẩm Lương buông Thiệu Khâm Hàn ra, tỏ vẻ như không có gì: "Ăn no không? Ăn no rồi mình đi xem phim."

Thiệu Khâm Hàn: "Ừm, ăn no."

Rạp chiếu phim ở tầng bảy của trung tâm thương mại, họ dùng thang máy để đi lên. Trước khi rời nhà ăn, ánh mắt của Thiệu Khâm Hàn không dấu vết nhìn về phía đầu đường, không biết suy nghĩ gì, rồi thu trở về.

Thẩm Lương không đặc biệt thích thể loại phim nào, phim nào được chấm điểm cao thì xem phim ấy. Hắn chọn một bộ phim huyền nghi phá án đang hot tại rạp.

Hiển nhiên đây là lần đầu tiên Thiệu Khâm Hàn đến rạp chiếu phim. Khi đi vào phòng chiếu, anh đứng yên ở trước màn hình đen nhánh, không biết tìm chỗ ngồi như thế nào.

Thẩm Lương đứng đằng sau anh nhắc nhở: "Hàng G, anh đi về phía trước."

Thiệu Khâm Hàn quen với bóng tối, bước đi không gặp trở ngại gì, lập tức bước nhanh về hướng cầu thang. Thẩm Lương sợ anh té nên nhanh chóng đuổi theo.

Bọn họ tìm chỗ ngồi xuống, lúc này phòng chiếu đã lục tục ngồi đầy người. Thiệu Khâm Hàn nhìn trái nhìn phải một vòng, phát hiện hàng này chỉ có hai người bọn họ, khác hẳn những hàng ghế khác: "Chỗ ngồi của chúng ta tệ lắm sao?"

Thẩm Lương nhìn anh: "Sao vậy?"

Thiệu Khâm Hàn: "Vì sao cả hàng chỉ có hai chúng ta?"

Thẩm Lương nga một tiếng: "Bởi vì tôi bao trọn. Không phải anh không thích ngồi gần người lạ sao?"

"......"

Thiệu Khâm Hàn không nói chuyện, anh chậm rãi ngã lưng lên ghế. Màn hình lớn trước mặt bắt đầu chiếu quảng cáo, cực kỳ bắt mắt trong một căn phòng tối tăm.

"Nè," Thẩm Lương bỗng nhiên gọi, "Anh còn muốn làm gì không? Hôm nay tôi làm với anh."

Đến mí mắt Thiệu Khâm Hàn còn chưa nâng: "Đánh gãy chân của cậu có tính không?"

Sau khi Thẩm Lương chạy trốn bị bắt trở về, đây là ý niệm luôn canh cánh trong lòng Thiệu Khâm Hàn.

Hung tàn.

Thẩm Lương ôm một hộp bắp rang nhai nhai, không biết vì sao không muốn ăn nữa, cười như không cười nhắc nhở Thiệu Khâm Hàn: "Những lời này nói trước mặt tôi thì không sao, đừng nói trước mặt người khác, dễ khiến người đó sợ."

Trong lòng bọn họ đều rõ ràng "người khác" đang chỉ ai.

Nghe vậy, Thiệu Khâm Hàn bắt đầu vô cớ bực bội. Anh nhắm mắt điều chỉnh dáng ngồi, cưỡng bách lực chú ý dồn về phía màn hình. Ai ngờ bộ phim mở đầu bằng một căn phòng giam tối tăm, trên sàn chảy đầy máu.

Thiệu Khâm Hàn nắm lấy tay vịn, chậm rãi siết chặt.

Mở đầu phim là một người đàn ông vừa giết vợ đang đâu vào đấy xử lý thi thể. Vì hình ảnh quá mức máu me, đạo diễn xử dụng một góc quay có kỹ xảo, màn hình nhắm vào sàn nhà. Người xem chỉ có thể thấy bước chân đi qua đi lại của hung thủ và sàn nhà loang lổ vết máu.

Tuy nhiên vẫn rất dễ đoán đã xảy ra chuyện gì.

Động tác ăn của Thẩm Lương dừng lại, hắn không nghĩ tới nội dung phim lại như thế này. Hắn nhíu mày nhìn qua bên cạnh, có chút lo lắng cho Thiệu Khâm Hàn, nhưng vì quá tối mà không thấy rõ biểu tình của anh.

Bộ phim còn tiếp tục.

Trong lúc người đàn ông xử lý thi thể, đứa con gái 6 tuổi của họ đứng ở sau cửa thấy toàn bộ quá trình. Vì kinh hoảng quá độ mà cô bé bị mất tiếng tạm thời, đến lúc cảnh sát điều tra một chữ cũng không nói được.

Bộ phim xoay quanh quá trình điều tra vụ án.

Thẩm Lương bỗng nhiên cảm thấy hối hận vì đã chọn bộ phim này. Hắn chậm rãi buông bịch bắp ra.

"Không hay," Thẩm Lương nói, "Hay là chúng ta đi thôi...?"

Hắn chỉ thích xem náo nhiệt chứ không thích xát muối lên miệng vết thương của người khác.

Thiệu Khâm Hàn không nhúc nhích. Anh ngồi im, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm hình ảnh lập lòe trước mặt: "...Xem xong rồi đi."

Giọng nói vẫn như thường.

Thẩm Lương tiếp tục ngồi cạnh anh. Bọn họ xem cảnh sát thuyết phục cô bé nói ra chân tướng, cuối cùng bắt giữ hung thủ hoàn tất quy trình. Suốt cả bộ phim Thiệu Khâm Hàn không có phản ứng gì, từ đầu đến cuối phim đều quá mức bình tĩnh, ngược lại càng khiến hắn bất an.

Hai tiếng sau, bộ phim kết thúc, đèn trong phòng chiếu sáng lên. Khán giả khác đối với vụ án trong phim vẫn còn thổn thức, nhỏ giọng thảo luận, lục tục rời khỏi phòng.

Thẩm Lương đứng dậy, thấy Thiệu Khâm Hàn không nhúc nhích, nhẹ giọng nhắc nhở: "Chúng ta đi thôi, hết phim rồi."

Nghe vậy, Thiệu Khâm Hàn rốt cuộc hoàn hồn. Anh dùng tay chống lên ghế chậm rãi đứng dậy, ánh mắt tan rã như bị kiệt sức. Thân hình anh lung lay hai cái, muốn đứng thẳng cũng khó khăn. Thẩm Lương nhanh tay lẹ mắt đỡ anh: "Anh không sao chứ?"

Thiệu Khâm Hàn thở hổn hển, khuôn mặt trắng bệch. Anh nhìn chằm chằm Thẩm Lương, khóe miệng nhếch lên nói ra bốn chữ: "Phim khá hay đó."

Dù Thẩm Lương thiếu tâm nhãn đến đâu cũng biết lúc này nên thuận theo: "Ừa, không sai, phim khá hay."

Thực ra hắn đang rất muốn tẩn người đề cử bộ phim này một trận.

"Đi thôi."

Thẩm Lương thấy dì lao công bước vào liền lôi Thiệu Khâm Hàn ra khỏi rạp. Hiện tại trời đã tối, đúng vào giờ cao điểm tan tầm, người xe chen chúc lẫn nhau, không chú ý sẽ bị quẹt trúng.

Xe của họ đang đậu ở phía đối diện.

Thẩm Lương nắm tay của Thiệu Khâm Hàn dắt đi, phát hiện tay của anh dính nhớp lạnh lẽo. Hắn khựng lại một chút rồi tiếp tục nắm lấy đi về phía trước, dù bị người ta xô qua đẩy lại cũng không thả lỏng nửa phần.

"Anh xem, nắm chặt một chút sẽ không bị lạc," Thẩm Lương nói.

Thiệu Khâm Hàn phá lệ trầm mặc, tùy ý để Thẩm Lương nắm, từ đầu tới đuôi không hề nói chuyện. Thẳng đến lúc lên xe, anh mới nhắm mắt dựa vào cửa sổ, thình lình mở miệng: "Cậu có mẹ sao?"

Thẩm Lương nghe vậy chưa khởi động xe vội. Hắn không khỏi nghi hoặc nhìn mình trong kính chiếu hậu: Nhìn hắn rất giống người không có mẹ sao?

Sao câu hỏi nghe cứ thiểu năng ấy nhỉ?

Thẩm Lương thần sắc vi diệu liếc Thiệu Khâm Hàn, nhướng mày: "Tôi không có mẹ. Nói ra sợ anh không tin, tôi từ cục đá nứt ra đó."

Thiệu Khâm Hàn nghe thế cười cười, không phải cười lạnh hay cười châm biếm mà là một nụ cười vô cùng phức tạp khiến người nhìn không hiểu thâm ý. Thực mau sau, anh lạnh mặt khôi phục biểu tình.

Thẩm Lương khởi động xe. Hai tiếng trước hắn hối hận vì đã xem bộ phim này, bây giờ vẫn hối hận.

Không ngờ Thiệu Khâm Hàn chủ động mở miệng: "Phim không tệ, cậu thấy sao?"

Thẩm Lương gật đầu: "Ừm, đẹp."

Thiệu Khâm Hàn lại nói: "Lần đầu tôi ra rạp xem phim, lần đầu tôi nắm tay, lần đầu tôi hôn môi, lần đầu tôi làm tình,... Tất cả đều là làm với cậu..."

Cảnh vật ngoài cửa sổ lùi về sau, dòng người chen chúc không ngừng nghỉ. Anh không đầu không đuôi nói ra một câu này, chính anh cũng không biết mình muốn biểu đạt điều gì.

Thẩm Lương vuốt ve tay lái, giọng nói không hiểu sao có chút khô khốc. Hầu kết của hắn trượt lên trượt xuống, không hề ý thức được hóa ra mình đã làm nhiều như vậy, tuy nhiên vẫn theo thói quen nói chuyện bằng một giọng vui đùa: "Anh có tin không, nếu là đang ở trong tiểu thuyết, không khéo hai chúng ta là một đôi rồi."

Nghe vậy, Thiệu Khâm Hàn chậm rãi nghiêng đầu nhìn hắn, ánh chiều tà phủ lên hàng mi dày của anh một tầng kim quang. Giọng anh nghiêm túc: "Vậy sao...?"

Thẩm Lương cười vô tâm vô phế: "Giả, lừa anh đó."

Thiệu Khâm Hàn lạnh lùng nhếch miệng: "Tôi hận nhất người khác lừa tôi."

Thẩm Lương sửa lời: "Đây không gọi là lừa, đây gọi là đùa cho vui."

Bọn họ trở về nhà trong bầu không khí vi diệu, Thẩm Lương như cũ đưa Thiệu Khâm Hàn về phòng, lúc đang chuẩn bị rời đi bỗng nhiên bị gọi lại: "Thẩm Lương ——"

"Hm?" Thẩm Lương quay đầu lại theo bản năng, "Làm sao vậy?"

Thiệu Khâm Hàn nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt đen tối, tay trái anh dừng trên then cửa nhưng không gạt xuống, một lát sau mới hỏi: "Cậu nói xem, mẹ của con bé có hận nó hay không?"

"Khi sự việc diễn ra, nó rõ ràng có thể báo cảnh sát nhưng lại không báo......"

"Rõ ràng có thể nói ra chân tướng với cảnh sát, lại vì sợ hãi mà không mở miệng được..."

Môi Thiệu Khâm Hàn giật giật, thần sắc tĩnh mịch: "Bà sẽ hận nó sao?"

Điểm chú ý của anh cùng khán giả khác không giống nhau. Người khác thổn thức hung thủ tàn nhẫn và thương cảm cho cô bé, chỉ có mình anh hỏi một vấn đề không đầu không đuôi.

"Sẽ không," Thẩm Lương trả lời không do dự, sau đó nói một cách chậm rãi, "Hành vi phạm tội của hung thủ không liên quan đến người vô tội. Nếu người mẹ là người bị hại thứ nhất, vậy cô bé là người bị hại thứ hai."

Hiếm khi nào Thẩm Lương đứng đắn được như lúc này: "Thiệu Khâm Hàn, trên đời này không có người hoàn mỹ. Tất cả chúng ta đều có nỗi sợ, đều từng sợ hãi, nhưng đây không phải là tội lỗi."

Sắc trời tối sầm. Dưới ánh đèn, bóng của Thiệu Khâm Hàn xô nghiêng, vặn vẹo biến hình.

Thiệu Khâm Hàn trầm mặc không nói chuyện, đến khi chân Thẩm Lương tê cứng anh mới khẽ nhếch môi: "Vậy sao?"

Thanh âm thật nhẹ, không biết là đang hỏi ai.

Anh nói xong mở cửa phòng, lộ ra bên trong một khoảng hắc ám, vừa chuẩn bị bước vào thì phía sau vang lên giọng nói quen thuộc:

"Thiệu Khâm Hàn, hết thời hạn một tháng rồi, tôi không còn gì để dạy cho anh..."

Thẩm Lương nói: "Tôi ở phòng kế bên. Nếu có việc, anh có thể gọi bất cứ lúc nào."

Thiệu Khâm Hàn không quay đầu lại. Thẳng đến khi nghe thấy tiếng Thẩm Lương quay về phòng rồi đóng cửa, anh mới chậm rãi ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn về phía đèn treo, hốc mắt phiếm hồng, lao lực thở hổn hển ——

Dường như nơi đó có một đôi tay vô hình gắt gao bóp chặt lấy yết hầu của anh, kéo dài tận hai mươi năm chưa hề cho anh một cơ hội để thở. Anh từng có ý định chạy trốn nhưng lại bị người đã khuất nắm lấy cổ chân, bị kéo lại không thể rời đi, cuối cùng sa vào vũng lầy này.

Thiệu Khâm Hàn quay về phòng như đang trốn chạy, bước chân hấp tấp hoảng loạn. Ngực anh phập phồng không ngừng, hô hấp dồn dập. Anh dựa vào vách tường lạnh băng chậm rãi ngồi xuống, bóng tối quen thuộc giúp anh chậm rãi bình phục, nhưng cũng chính nó trải ra trước mắt anh một mảng vô tận hoang vu.

Thiệu Khâm Hàn không màng lời dặn của bác sĩ, mở ngăn kéo tìm thuốc. Anh đổ thuốc ra tay, không thèm đếm số lượng, run rẩy trực tiếp cho hết vào miệng ——

Không ngờ không cảm thấy đắng như mọi khi.

Đầu lưỡi anh cảm nhận vị chua chua ngọt ngọt, hương vị đó không tiếng động khuếch tán khắp khoang miệng. Anh thấy mình như một đứa trẻ nếm thử đường lần đầu tiên, từng giây trôi qua mang theo cảm giác xa xăm vốn đã phai màu từ lâu trong ký ức.

"......"

Thiệu Khâm Hàn cảm thấy không đúng, cả người bỗng chốc căng cứng, mí mắt anh khẽ run. Anh chậm một nhịp bật đèn bàn, một lần nữa cầm lấy lọ thuốc, thấy bên trong là những viên tròn đủ màu sắc.

Màu hồng nhạt, nửa trong suốt, là kẹo.

Thuốc mà anh không nên tiếp tục uống... bị người ta đổi thành kẹo......

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play