"Thấy đằng kia không? Mỹ nữ bartender ở quầy đó đó, mái bằng, mặc váy hai dây. Tôi xin số điện thoại của cổ nhiều lần rồi mà cổ không chịu..."
Hàn Thiếu Bạch hứng thú bừng bừng giới thiệu nữ thần trong lòng mình cho Thẩm Lương, nhưng chưa nói hết đã bị chặn miệng.
Thẩm Lương đè tay cậu lại, trong đầu toàn dấu chấm hỏi: "Nữ?"
Trong sách, Hàn Thiếu Bạch cũng thích Thẩm Viêm, vậy cậu ta phải là gay chứ?
Hàn Thiếu Bạch không hiểu được: "Không phải nữ chẳng lẽ là nam? Nè, đừng tưởng cậu cong thì cả thế giới này sẽ cong giống cậu."
Thẩm Lương cảm thấy hình như trong lúc lơ đãng hắn lại phá vỡ thêm một thiết lập của cốt truyện gốc. Nhưng sao lại như vậy? Trong tiểu thuyết rõ ràng viết Hàn Thiếu Bạch thích Thẩm Viêm, sao cậu ta có thể không thích?
"Anh nhìn kỹ lại xem," Thẩm Lương mạnh mẽ xoay đầu Hàn Thiếu về hướng Thẩm Viêm, "Nhìn chằm chằm anh ấy, có cảm thấy rung rinh hay không?"
Hàn Thiếu Bạch bị hắn bóp hầu kết, không cẩn thận nôn khan: "Ọe ——"
Thẩm Lương thấy thế còn tưởng cậu muốn ói, lập tức đứng dậy lùi về sau 3 mét, nhìn Hàn Thiếu Bạch một cách cảnh giác. Hàn Thiếu Bạch tự vỗ vỗ ngực mình cho thuận khí: "Anh giai, tôi đây thích gái đẹp, người có ngực có mông ấy. Anh muốn tôi nhìn đàn ông làm gì?!"
Không phải đâu......
Thẩm Lương có chút hoài nghi nhân sinh, hắn ngồi xuống một lần nữa: "Anh thật sự không rung rinh chút nào à?"
Hàn Thiếu Bạch mặt vô biểu tình, tỏ vẻ không có.
Cậu ta vừa rồi thấy ghê tởm đến mức muốn ói, hẳn thật sự không có cảm giác gì. Thẩm Lương ngồi im, tự hỏi nửa ngày vẫn không nghĩ ra nguyên nhân.
Trong lòng Hàn Thiếu Bạch đã chấp nhận loại quan hệ không thể nói ra ngoài của Thẩm Lương và Thiệu Khâm Hàn. Cậu nhìn trái nhìn phải một vòng: "Anh tôi không tới à?"
Nhắc tới Thiệu Khâm Hàn, Thẩm Lương khựng lại một chút. Hắn luôn muốn biết bóng ma thời thơ ấu của anh là gì, bất quá tra mãi vẫn chẳng có thông tin. Hàn Thiếu Bạch ngồi đây còn không phải tư liệu sống sao?
"Anh......" Thẩm Lương châm chước mở miệng, "Có biết cha mẹ của Thiệu Khâm Hàn chết như thế nào không?"
Nghe vậy biểu tình của Hàn Thiếu Bạch lập tức trở nên cổ quái: "Ý cậu là dì của tôi và... dượng?"
Nói đến hai chữ cuối cùng, trên đầu lưỡi cậu tựa như có một cây kim, lời nói trở nên hàm hàm hồ hồ không rõ.
Thẩm Lương nhạy bén bắt được một tia không bình thường: "Sao vậy?"
Hàn Thiếu Bạch uống một hớp rượu rồi mới liếc Thẩm Lương: "Cậu đến hỏi tôi, vậy chứng tỏ anh tôi không nói cho cậu. Anh tôi không nói cho cậu, vậy chứng tỏ anh ấy không muốn nói. Cậu đừng hỏi nữa."
Chuyện này liên quan đến danh dự và uy tín của gia tộc, thật sự không có gì hay để nói ra ngoài.
Thẩm Lương càng chắc chắn đã có chuyện không tốt lành xảy ra. Hắn vuốt cằm nghĩ nghĩ một chốc, cuối cùng chỉ mỹ nữ bartender ở quầy bar: "Anh kể cho tôi, tôi giúp anh xin được số điện thoại của cổ."
Hàn Thiếu Bạch: "Tôi sẽ không vì sắc đẹp mà bán anh tôi."
Thẩm Lương nghĩ thầm làm đại đi, trong nguyên tác mày bán Thiệu Khâm Hàn không biết bao nhiều lần, ý chí không kiên định mà cứ bày đặt thà chết không chịu khuất phục: "Vậy tôi nhắc nhở anh, tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương. Anh chỉ cần chậm một ngày là đủ cho người ta quen người khác.
(tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương: ra tay trước có nhiều lợi thế, ra tay sau dễ gặp trắc trở)
Này tuyệt đối là nói thật. Một cô gái đẹp luôn được nhiều kẻ tranh giành.
Hàn Thiếu Bạch quả nhiên dao động: "Cậu... thật sự có thể lấy được số điện thoại của cô ấy?"
Thẩm Lương không trả lời, vỗ vỗ vai cậu rồi đứng dậy đi về phía quầy bar. Hàn Thiếu Bạch thấy Thẩm Lương cùng nữ thần nói gì đó rồi cô gái liền đưa điện thoại cho Thẩm Lương. Cậu không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Thẩm Lương quay về, một lần nữa ngồi xuống, quơ quơ di động của mình: "Tôi có số rồi này."
Hàn Thiếu Bạch hít một hơi sâu, vô cùng khó hiểu: "Làm sao cậu lấy được?"
Cậu đã quan sát cô gái ấy vài ngày, đàn ông muốn xin số điện thoại chưa ai thành công cả.
Thẩm Lương bình tĩnh hạ tay xuống: "À, tôi nói mình làm mất di động, muốn mượn điện thoại của cô ấy gọi để tìm thử xem. Cô ấy là người tốt, lập tức cho tôi mượn."
Hàn Thiếu Bạch chịu thua.
"Được rồi, nhưng cậu ngàn vạn lần đừng khai là tôi nói. Thật ra tôi cũng không biết rõ lắm, chỉ biết được đại khái."
Trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc vọng lại từ sàn nhảy, Hàn Thiếu Bạch nhớ lại chuyện xưa 20 năm về trước, mỗi lần nghĩ đến liền cảm thấy thổn thức. Cậu châm một điếu thuốc, qua một lúc sau mới nói ra một câu long trời lở đất: "Dượng giết dì của tôi."
Cha của Thiệu Khâm Hàn đã giết mẹ anh.
Thẩm Lương khẽ nhíu mày nhưng không chen vào, ra hiệu cho cậu tiếp tục nói.
Hàn Thiếu Bạch cười cười: "Cậu rất bình tĩnh, không muốn hỏi gì sao?"
Thẩm Lương: "Vậy cho tôi hỏi một câu, cha của anh ấy rất hận mẹ anh ấy sao?"
Ai ngờ Hàn Thiếu Bạch lắc đầu phủ nhận: "Không phải hận, là quá yêu."
"Năm đó, hai nhà Hàn và Thiệu là gia tộc liên hôn. Dì tôi gả đi chưa đến hai năm thì sinh anh ấy. Nhưng sau này dì thích một họa sĩ, không biết nghĩ thế nào mà bỏ trốn với người đàn ông đó, kết quả bị dượng bắt trở lại."
Hàn Thiếu Bạch nói, liếc Thẩm Lương một cái: "Con người dượng ấy... Nói thế nào đây, tính cách rất giống anh tôi, bất quá ông thật lòng yêu dì."
Thẩm Lương nháy mắt đã hiểu.
Hàn Thiếu Bạch: "Nhưng tính cách của dì tôi rất đơn thuần, văn văn tĩnh tĩnh, khác hẳn với ông ấy. Bà không yêu dượng, sau khi bị bắt trở về thì không ngừng tìm cách bỏ trốn."
Thẩm Lương: "Nên ông ấy giết bà?"
Lời vừa nói ra không khí liền lâm vào im lặng.
Qua một hồi lâu, Hàn Thiếu Bạch mới nói: "...Hẳn là vậy, họ chết được hai ngày mới bị người ta phát hiện. Lúc đó trong phòng ngoài anh tôi ra thì không có người khác, trên sàn toàn là máu."
Cảnh sát tiến hành điều tra, cuối cùng kết luận chủ nhà giết vợ rồi tự sát.
Thẩm Lương nghe vậy theo bản năng giương mắt, rốt cuộc có phản ứng: "Thiệu Khâm Hàn cũng ở bên trong?"
Hàn Thiếu Bạch gật đầu, duỗi tay giơ ra một con số: "Năm đó anh ấy bảy tuổi, ở trong căn phòng bị đóng ấy với ba mẹ suốt hai ngày."
"Cửa không khóa, là anh ấy không muốn đi ra."
"......"
Thẩm Lương rời khỏi quán bar, âm nhạc ồn ào càng lúc càng nhỏ lại cho đến khi chỉ còn tiếng gió thoảng bên tai. Hắn thật không nghĩ đến ngày đó mình nhất thời hứng khởi viết ra năm chữ "bóng ma thời thơ ấu" liền bị thế giới tự bổ sung thành cái dạng này.
Vốn chỉ là những con chữ ít ỏi.
Đều nói tim của tác giả tàn nhẫn, nhưng nguyên lai thế giới này còn tàn nhẫn hơn giấy trắng mực đen hắn viết nên. Vết thương của Thiệu Khâm Hàn vốn đã hoang đường bị làm cho trầm trọng thêm. Một đời từ đầu đến đuôi đều là bi kịch, kết quả vẫn vậy không một ai hay.
Thẩm Lương khoác áo khoác, chậm rãi bước xuống bật thang. Cách đó không xa có một chiếc xe bóp tiếng còi xe về phía hắn. Hắn theo bản năng ngẩng đầu liền thấy cửa xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra nửa bên mặt của Thiệu Khâm Hàn.
"Lên xe."
Thẩm Lương lúc này mới nhớ trước khi đến quán bar hắn đã gửi định vị cho Thiệu Khâm Hàn, muốn hai người cùng nhau về nhà. Hắn kéo cửa rồi lên xe, không gian vốn nhỏ hẹp ngay tức khắc chật chội hơn, chặn bớt khí lạnh ban đêm: "Không phải anh nói là phải bận họp sao?"
Anh có chút ấn tượng với quán bar này, nhớ mang máng đây là nơi Thẩm Viêm làm việc. Anh liếc Thẩm Lương một cái: "Cậu đến đây làm gì?"
Thẩm Lương nghĩ thầm tất nhiên là để tìm hiểu tin tức rồi: "Không có gì, đồ uống ở đây khá ngon."
Thiệu Khâm Hàn không hỏi tiếp, nhắm mắt dựa vào lưng ghế dưỡng thần. Lần trước Thẩm Lương nói anh không được uống thuốc, Thiệu Khâm Hàn liền thật sự không uống nữa.
Trong lòng anh ẩn ẩn biết rõ những thứ ấy không nên dùng quá nhiều, nhưng trừ bỏ dược vật, nhất thời không tìm thấy thứ gì khác có thể giải quyết vấn đề của anh.
Thẩm Lương cúi đầu nhìn đồng hồ, nói với Thiệu Khâm Hàn: "Ngày mai anh có rảnh không? Chúng ta đi hẹn hò đi."
Trong khoảng thời gian này, hắn dạy Thiệu Khâm Hàn làm sao để khắc chế cảm xúc của mình, làm sao để quan tâm người khác, làm sao để nhớ kỹ sở thích của người khác,... Tất cả đều có kết quả tốt, còn thiếu mỗi hẹn hò.
Thẩm Lương nói: "Một tháng nữa anh dùng phương pháp tôi dạy để theo đuổi Thẩm Viêm. Nếu thất bại xem như tôi thua cuộc."
Tất nhiên, hắn vẫn như cũ không tán đồng phương pháp của Thiệu Khâm Hàn.
Đánh cuộc kết thúc đồng nghĩa với mối quan hệ hoang đường này của bọn họ kết thúc.
Nghe vậy Thiệu Khâm Hàn yên lặng trợn mắt, không biết vì cái gì ngừng thở, lần nữa nhắm mắt lại: "Tôi đã nói rồi, cậu không thể thắng."
Thẩm Lương cười lên như hồ ly: "Nói trước bước không qua, phải thử xem mới biết được."
Tài xế ngừng xe trong hoa viên. Thẩm Lương xuống xe, nhân tiện kéo Thiệu Khâm Hàn theo xuống cùng. Hành động này từ lúc ban đầu không thích ứng mấy đến khi tập mãi thành quen hình như chẳng mất bao lâu.
Dì Trương có chừa lại cơm tối nhưng hai người họ đều đã ăn ở bên ngoài, lập tức lên lầu trở về phòng.
Thẩm Lương đưa Thiệu Khâm Hàn về phòng, sau đó chậm rãi buông tay ra, theo thói quen dặn dò: "Ngủ ngon, anh nghỉ sớm một chút."
Hắn nói xong cảm giác mình đã quên mất điều gì, nhất thời nghĩ mãi không ra, tất cả đều vì Hàn Thiếu Bạch đã nói ra lượng tin tức quá lớn.
Nghe vậy Thiệu Khâm Hàn như bắt được nhược điểm của Thẩm Lương. Anh liếc hắn một cái, giọng điệu mang theo ý châm chọc nhàn nhạt: "Hóa ra cậu có thể quên những gì mình dạy."
Hắn nói xong chậm rãi giơ tay chỉ chỉ mặt của mình, thấp giọng nhắc nhở: "Cậu quên hôn chúc ngủ ngon..."
Cậu học sinh này chưa gì đã vượt mặt giáo viên rồi.
Thẩm Lương sửng sốt, đến khi phản ứng lại chỉ cười cười. Hắn nhìn Thiệu Khâm Hàn, muốn hỏi cái gì nhưng không hỏi ra, chỉ đơn giản nói: "Ngày mai hẹn họ anh nhớ phải mặc đẹp chút đó."
Nói xong hắn do dự trong một chớp mắt không dễ gì phát hiện, sau đó tiến lên hôn Thiệu Khâm Hàn rồi chậm rãi lùi về sau, xoay người trở về phòng.
Thiệu Khâm Hàn có chút xuất thần nhìn chằm chằm bóng dáng rời đi của Thẩm Lương. Anh lẳng lặng đứng yên, qua một lát mới chậm rãi nắm lấy tay nắm cửa, mở cửa vào phòng.
Hôm nay, hai người bọn họ đều có chút quái quái.
Sau khi trở về phòng, Thẩm Lương nằm trên giường không ngủ được. Hắn trợn mắt nhìn trần nhà, phá lệ cùng hệ thống thảo luận về sự tồn tại của thế giới: "Mày nói xem... người trong thế giới này có phải người thật hay không?"
Cơ thể lấp lánh của hệ thống có tác dụng chiếu sáng trong đêm: [Bọn họ có nhiệt độ cơ thể, có tình cảm, có tư tưởng,... Anh cảm thấy là giả sao?]
Thẩm Lương: "Nhưng bọn họ chỉ là một quyển sách mà tao viết."
Hệ thống không thèm để ý: [Có sao đâu, không chừng anh cũng là một quyển sách được người khác viết.]
Thẩm Lương thoạt nhìn không tin lời nó. Hắn nhắm mắt, bĩu môi mở miệng: "Vậy sao? Vậy người viết ra tao nhất định là một người rất nhàm chán."
Từ nhỏ, thành tích của hắn đã chẳng ra ngô ra khoai, cha mẹ mất sớm, lớn lên trở thành một nhà văn cẩu huyết bình thường. Nhân sinh không có gì đặc sắc, có thể nói là buồn tẻ vô vị.
[Đừng nghĩ nhiều quá.] Hệ thống nói, [Tồn tại mới là quan trọng nhất.]
[Chỉ cần anh tồn tại, đã là mạnh mẽ hơn biết bao người.]
Thẩm Lương yên lặng trợn mắt, nghĩ thầm tồn tại cũng có gì hay đâu. Nhìn Thiệu Khâm Hàn mà xem, cả đời đều là thống khổ. Không biết nhớ đến chuyện gì, hắn đột nhiên hỏi hệ thống: "Độ hắc hóa của Thiệu Khâm Hàn hiện tại là bao nhiêu?"
Hệ thống đáp: [49%]
Thẩm Lương khôn nén được thở dài, thật sự không dễ mà: "Ok, từ từ rồi cũng xong."
Hệ thống lại nói: [Tốt nhất là anh mau mau lên một chút, nhiệm vụ có thời hạn đó.]
Ơ cái mía gì?
Mí mắt Thẩm Lương nhảy dựng, nhìn về phía nó, không tưởng tượng được: "Sao lại có thời hạn? Mày nói hồi nào?"
Hệ thống vừa thấy liền biết chắc chắn Thẩm Lương vẫn chưa đọc hết sổ tay của ký chủ: [Bọn tui không thể trói định ký chủ cả đời. Tất cả nhiệm vụ đều có thời hạn.]
Nó nói xong thì bổ sung: [Anh còn hai tháng.]
Không tính là nhiều, cũng không tính là ít.
Thẩm Lương không đáp, yên lặng giơ ngón giữa trước mặt hệ thống.
Đệt mẹ mày.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT