Tử Vy sau khi khám cho cô xong thì cất đồ nghề vào, Lục Cảnh Thâm nắm lấy tay cô, tay còn lại không ngừng vút ve mặt cô, sự cưng chiều hết mật dành cho cô vợ nhỏ làm cho Tử Vy nổi hết cả da gà
" Phu nhân không sao cả, chỉ có điều... "
Lục Cảnh Thâm không nhìn lấy Tử Vy một lần, nhìn cô với đôi mắt dịu dàng nhưng giọng điệu thì lanh nhạt
" Nói thẳng đi "
Tử Vy chỉ thở dài một hơi rồi lấy lại dáng vẻ nghiêm túc
" Tuy tôi không chuyên về khoa tâm lý nhưng tôi có học một ít "
Lời nói của Tử Vy đã thu hút lấy anh, đôi mắt biến hoá trầm mặt có và kèm theo chút tức giận nhưng Tử Vy không hề hay biết tiếp tục nói
" Phu nhân có lẽ bị kích động quá độ sinh ra ảo giác cứ nghĩ mình bị tên đó cưỡng bức nên mới có những hành động như vậy, hôm này là tẩy rửa, ngày mai có thể là la hét, hoặc có thể là tự nhốt mình tệ nhất là tự vẫn "
" Cô nói cái gì "
Lúc này Tử Vy mới nhận ra sự nguy hiểm của vấn đề sợ hãi lùi về sau vài bước, anh ta cứ như biến thành ác quỷ vậy, đôi mắt đỏ khát máu nhìn cô chầm chầm, anh không muốn những lời nói xui xẻo xuất hiện ở đây, Hạ Bối sẽ không có chuyện gì xảy ra cả, nếu có anh nhất định sẽ ngăn cản nó bằng mọi giá
" Tôi nói tất cả điều là sự thật, nếu anh muốn anh có thể mời mẹ anh, bà ấy là bác sĩ tâm lý nổi tiếng có thể giúp cho phu nhân giảm bớt phần nào "
" Tôi biết rồi, cô đi ra ngoài đi "
Những lời Tử Vy muốn nói đã nói hết chỉ đáng thương thay cho nàng thiếu nữ 19 đơn thuần bị chính gia đình bán đứng, nếu là cô thì cô cũng sẽ như vậy thôi. Ra khỏi phòng nhìn Cố Tử Minh mà cảnh thấy chướng mắt, hất tóc xoay gót rời đi nhưng đã bị Ngô Lỗi chặng lại
" Hạ Hạ sao rồi "
" Kích thích quá độ sinh ra ảo giác, bệnh về tâm lý nên tôi không thể chữa đc "
Ngô Lỗi và Sở Bắc trầm mặt buồn bã khi nghe đến bệnh tình của cô còn Cố Tử Minh thì nhìn về phía cửa, có lẽ người buồn nhất lúc này chính là lão đại. Sở Bắc hỏi Tử Vy
" Vậy có thể chữa không?"
Tử Vy cười nhẹ xua tan đi hết không khí căng thẳng lúc này
" Chuẩn bị tinh thần đi ngày mai sẽ rất mệt mỏi đấy "
Cô vỗ vỗ vai Sở Bắc, tựa như nhắc nhở nhưng mà cả ba người đều không hiểu ý cô cũng có thể do họ quên mất một người, là đại phiền phức của gia đình này
Bên trong phòng, Hạ Bối nằm yên trên giường hơi thở đều đều, bàn tay cứ nắm chặt lấy anh không buông, mày cô hơi nhíu lại nhưng rồi cũng hoà giãn lại, co người hai tay nắm lấy bàn tay to lớn của anh hơn nữa rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ
Đáng yêu thật
Nhưng những lời nói của Tử Vy lúc nãy không thể nào thoát khỏi đầu anh được với lại gần đây có rất nhiều chuyện xảy ra làm cho không khí trong nhà trở nên âm u hẳn, Hạ Bối cũng không hay cười nữa, tuy có hơi phiền phức nhưng cũng có thể làm cho cô quên đi phần
Sáng hôm sau, một chiếc xe màu đen BMW đen chạy vào dừng ở trước cửa nhà, các người hầu trong nhà điều đứng sẵn ở đó để nghênh đón, bước xuống là một người phụ nữ trung niên, búi tóc gọn gàng, một chiếc đàm công sở đầy thanh lịch, da vẻ hồng hào không giống gì là ở tuổi 45 cả
Chàng trai từ chỗ ngồi lái xe bước xuống, phong thế lịch lãm mãi tóc vàng rực rỡ, mắt kính đen phong thái lãng tử vô cùng, nhìn kĩ thì người này rất giống người mà Hạ Bối đã gặp ở buổi tuần trăng mật
Lục Cảnh Thâm đứng trong nhà chào đón
" Mẹ đến rồi sao "
Khương Thanh là mẹ nuôi của anh, tuy nhìn bà rất điềm đạm nhưng bà là người thích không khí sôi nổi, khi còn ở nhà cũ anh phải chịu mọi sự tra tấn từ người mẹ này đến nổi mỗi đem anh phải đeo tai nghe mới có thể ngủ được. Còn chàng trai kia là con ruột của Khương Thanh, Lục Cảnh Diễn tính khí thì nghiêng về phía cha nuôi một tí nhưng không thể bỏ được cái máu sôi nổi của bà.
" Con trai, nhà con nay đẹp hẳn ra. Nhìn này những bông hoa nở rộ tuyệt đẹp làm sao, con đổi phong vị từ hồi nào vậy?"
Bà ngó nghiêng nhìn khu vườn xinh đẹp, đám người hầu cũng quen rồi nên cũng không nói gì, lúc trước khi Hạ Bối chưa về đây, vị phu nhân này cũng từng đến một lần bà còn nói nơi này thích hợp để mở hội Halloween nữa đấy. Lục Cảnh Diễn bước tới, cười nhẹ, chỉ một nụ cười thôi mà muốn bao nhiêu thiếu nữ phải đổ gục rồi
" Mẹ mà không vào sẽ không gặp được chị dâu đâu "
Nhắc tới con dâu bà bỏ hết, dù những bông hoa xinh đẹp kia có đẹp đến mấy cũng không bằng nàng dâu quý này, tức tốc chạy vào nhà bỏ mặc thằng con trai ruột và con trai nuôi luôn
Lục Cảnh Diễn vỗ vai anh trai và cái thở dài
" Anh à mẹ định ở đây mấy ngày đấy "
Anh cũng nghĩ đến dụ này rồi nên cũng không quá ngạc nhiên chỉ cần Hạ Bối có thể vui vẻ trở lại là được rồi
Ở trong phòng, Khương Thanh nhìn cô rút lấy máy ảnh chụp vài tắm làm kỉ niệm nhưng bà quên mất là phải tắt đèn nên đã đánh thức Hạ Bối dậy. Chóp chóp mắt vài cái một khuôn mặt lạ đặt vào mắt cô làm cho cô hết hồn tỉnh ngủ hẳn, lùi về sau
" Chị là ai? "
Người này là ai? Hình như không phải người xấu
Nhìn khuôn mặt của bà, là một khuôn mặt phúc hậu, bộ đồ thanh lịch nhìn như là tầm 35 thôi, xinh đẹp đến nỗi Hạ Bối nhìn cũng mê
" Chị là chị gái của chồng em "
Có chút đáng yêu làm bà muốn nựng, muốn hôn, muốn chọc ghẹo thôi, hèn chi đứa con trai lạnh lùng của bà lại yêu chiều cô vợ đến dậy
" Chị chồng? "
Khương Thanh được nước làm tới ngồi lên giường vút ve mái tóc mềm mượt của cô, hiền hoà nói dối mà không chóp mắt luôn á
" Phải, hôm đám cưới nó cố tình báo cho người chị này sai giờ hại chị không gặp được em "
Hạ Bối tin sái cổ, xích lại gần một chút
" Tại sao ạ?"
Khương Thanh không ngờ đứa con dâu nhỏ này lại ngây thơ và non nớt đến vậy lại muốn tiếp tục lừa nhưng đã bị Lục Cảnh Thâm vạch trần
" Mẹ định lừa cô ấy đến khi nào?"
Khương Thanh phụng phịu má tức giận, đứa con này không thú vị gì hết chỉ toàn vạch trần bà thôi. Hạ Bối không hiểu gì hết trơn chỉ có thể ngồi đây đưa mắt nhìn hai người, mẹ? Không phải chị sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT