Trong căn phòng của cặp đôi uyên ương mới cưới tiếng rên yêu kiều hoà cùng tiếng thở dốc tạo nên một khung cảnh rất đỗi bỏng mắt
Hạ Bối mệt rã rời chẳng còn tí sức phản kháng, cái miệng nhỏ rên đến độ khàn đặc lại, bị anh chuyển đổi tư thế liên tục, cô giống như một con búp bê mặc cho anh xử lý chỉ cầu mong anh có thể rủ bỏ chút lòng thương mà tha cho cô nhưng mà dục vọng đã chiếm lấy anh ở bên trong cô làm anh cảm thấy vô cùng sung sướng chỉ hận không thể nuốt cô xuống bụng
Ánh đèn chiếu rọi nơi kích tình chiếc giường bị nhào nhỉ đến đáng thương, hai cơ thể quấn lấy nhau không tách rời, Một lần nữa Lục Cảnh Thâm mạnh mẽ thúc vào cô làm hét lên ôm lấy anh nũng nịu, năn nỉ anh
" Sâu quá... hic..."
Anh hôn nhẹ lên làn da mịn màng của cô, ngọt ngào nhưng không kém phần biến thái
" Bảo bối là do em cắn nuốt anh mà "
Cô ôm anh dụi dụi vào cơ ngực săn chắc của anh thút thít cầu xin, đã gần hai giờ sáng rồi cơ thể cô đã không chịu đựng được sự chung đụng của anh được nữa chỉ còn cách nỉ non cầu xin nếu cứ cái đà này thì sáng mai cô sẽ không dậy nỗi mất
Anh hôn lấy cô, lưỡi quấn lưỡi, mồ hôi nhễ nhại, hoà quyện vào nhau đến mức không phân biệt của ai nữa rồi. Anh cứ như hoá thú vậy từng chút càng mãnh liệt hơn, Hạ Bối mệt mỏi chỉ có thể rên rỉ một cách không rõ ràng
" Hức... em mệt lắm..."
" Ngoan nào chỉ một chút nữa thôi "
Anh xoay cô ngồi lên người mình, cô mệt mỗi tựa vào vai anh đôi mắt khép hờ muốn đi tìm chu công nhưng bị dục vọng của tên nam nhân kia quấy rối, cái tư thế này làm cho anh thúc sâu vào bên trong cô hơn, thân thể non mềm chưa hết vết hôn cũ nay lại thêm vết hôn mới, tính chiếm hữu của anh thật cao mà
Anh cắn lên vành tai cô, thơm lên má cô yêu chiều dịu dàng. Anh đã từng qua đêm với bao nữ nhân nhưng chưa có người nào có thể làm anh say đắm chỉ có cô, chỉ có cô mới có thể làm anh thoả mãn đến điên cuồng. Ngoan ngoãn nghe lời đáng yêu và rất thích cười, chỉ làm vài việc nhỏ cho cô thôi mà cô đã thích thú nhận lấy không có dục vọng không có sự giả tạo đó là những yếu tố mà anh cần ở một người phụ nữ và cô đã hội tụ tất cả thế thì đừng trách anh không thể buông tay, chỉ muốn ép cô bên cạnh mình1
Sau một lúc lâu thì cơ thể cô lại một lần nữa đấm chìm trong làn nước ấm áp, vào đến đây rồi mà cô vẫn không được yên thân bị anh đụng chạm bị anh đùa giỡn nhưng cô đã không còn sức nữa chân tay rũ rượi miệng thì khô khốc đến đáng thương
Đặt nhẹ cô lên giường thơm lên gò má có chút ửng đỏ của cô sau đó cùng cô chìm vào giấc ngủ, chuông gió ở bên ngoài vẫn cứ vang lên những âm thanh êm tai đến lạ thường
Hạ Bối còn nhớ lúc sáng bà chủ tiệm có nói với cô
" Bánh răng vận mệnh đã thay đổi, hãy trân trọng người ở bên cạnh đừng vì quá khứ mà chia cắt nhau cô xứng đáng được hưởng niềm hạnh phúc đó "
Ánh ban mai của một buổi sáng chiếu rọi qua rèm che cửa sổ, Hạ Bối khe khẽ mở mắt nhìn ra ngoài thông qua tấm cửa kính, cảm giác hơi thở đều đều phả vào cổ cô, phần eo nhỏ nhắn có gì đó đè lên, bây giờ cô mới hoàn hồn lại muốn xuống giường nhưng đã bị anh ôm chặt lại hôn lên gáy cô sau đó từ từ xuống tấm lưng trắng. Hạ Bối bất giác rên rỉ, cơ thể cô bây giờ vô cùng mẫm cảm chỉ cần là cái chạm nhẹ thôi có thể khiến cô nóng lên
" Cảnh Thâm... sáng rồi "
Lục Cảnh Thâm giả điếc không nghe tiếp tục đụng chạm lên cơ thể cô, phát hiện được sự nguy hiểm cô không ngừng cảnh báo là trời đã sáng rồi nhưng đã quá muộn, anh dễ dàng đi vào nơi tư mật của cô làm cho cơ thể cô bát giác run lên, tay nắm chặt gói rên rỉ
Và thế là lại thêm một trận kích tình nữa vào buổi sáng, Hạ Bối mệt mỏi ngủ say mê, bên cạnh là Lục Cảnh Thâm, anh chóng tay ngắm nhìn cô rồi chịu không nổi mà ôm cô vào lòng miệng không ngừng oán trách
" Điên mất thôi "
Trong lúc ngủ Hạ Bối không ngừng nhớ về chuyện của kiếp trước nó như ăn sâu vào tâm can cô vậy dù cô muốn quên đi cũng không được, vứt bỏ nó cũng không xong. Người chồng trước nắm lấy tóc cô không ngừng tát vào mặt cô miệng đầy mắng chửi, bị chà đạp đến không còn hình dạng mái tóc dài suông mượt bị hắn cắt đi như một sự răn đe, tiếng khóc thảm thương của cô vang khắp phòng nhưng chẳng ai đến cứu cô cả ác mộng này ai có thể hoá giải đây
" Cảnh Thâm...anh đâu rồi... Cảnh Thâm... "
Tiếng gọi khe khẽ tên anh trong vô vọng, gọi tên anh mang đầy sự chờ mong và thê lương, đôi mắt nhắm nghiền nước mắt không ngừng tuông trào, lúc này Lục Cảnh Thâm vừa nghe điện thoại xong bước vào trong nhìn thấy cảnh tượng này mà hốt hoảng ôm cô nằm trong lòng anh cố gắng gọi cô dậy
" Cảnh Thâm... anh đâu rồi... "
" Tôi đây... Hạ Bối mau mở mắt ra đi "
Trong mơ cô nghe tiếng gọi thân quen vọng ra từ cánh cửa sáng chói dẫn dắt cô đi vào, cuối cùng thì cô cũng có thể mở mắt có hơi mờ mờ nhưng dần nó đã rõ lại nhìn thấy anh ở bên cạnh cô cảm thấy yên tâm phần nào, nhìn xung quanh không phải căn phòng lạnh lẽo đó, cũng không phải người đàn ông đó mà là anh Lục Cảnh Thâm
Hạ Bối vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra dụi dụi mắt, bộ dáng ngái ngủ, cơ thể chỉ mặc vỏn vẹn một cái áo sơ mi của anh, tuy rộng nhưng đã tôn lên vóc dáng thon thả mảnh mai cùng làn da trắng muốt không tì vết. Cô nhìn anh, tuy vẫn là gương lạnh như cũ nhưng đôi mắt sâu thẩm kia là sự lo lắng, anh khẽ vuốt má cô yêu chiều
" Lúc nãy em gặp ác mộng miệng cứ gọi tên tôi, em có bị làm sao không?"
Đôi mắt to tròn không chút vấy bẩn, lòng nặng trĩu nhưng đó đã là quá rồi, là chuyện của kiếp trước còn bây giờ cô đã là vợ của Lục Cảnh Thâm tương lai không cần phải nhìn sắc mặt ai mà sống nữa rồi. Cô vờ cho qua chuyện
" Có sao? Em không nhớ gì hết "
Anh có chút không tin nhưng vẫn bỏ qua, chỉ là ác mộng thôi mà không phải sao
Hạ Bối dùng thân thể mệt mỏi bước xuống giường, đêm qua cô và anh làm một mạch đến 3 giờ sáng cộng thêm vài hiệp buổi sáng nữa bây giờ kêu cô đứng thôi còn không nổi nữa, eo cứ đau ê ẩm còn chân thì cứ run run không có cách nào dừng lại được, vừa đứng dậy cô đã loạng choạng muốn ngã cũng may có anh ở đây đỡ lấy cô nếu không cô lại ngã sấp mặt chỉ có nước ngất đi cho đỡ ngại
" Em nên nghĩ ngơi thêm chút nữa đi, lúc nãy em nói mệt mà không phải sao?"
Hạ Bối hờn dỗi oán trách
" Do ai mà em ra nông nỗi này hả " giọng nói có chút khàn lại nhưng vô cùng cuốn hút
Lục Cảnh Thâm ngay lập tức nhận lỗi bế cô lên, nở nụ cười gian tà
" Vậy hôm nay, Lục Cảnh Thâm tôi sẽ hầu em "
Ai mà dám nhận chứ, cô giãy giụa trong vô vọng. Cứ thế tuần trăng mật của cô chỉ có thể nằm trên giường trừ lúc ăn ra thì không lúc nào thoát khỏi tay anh cả, nhiều lúc nằm trên giường nhìn ra cửa sổ mà muốn được thoát khỏi tên chồng thú tính này tung tăng ngoài đường cho thoả thích
" Không biết anh ấy quan hệ với bao nhiêu cô gái mà trâu dữ vậy "
Lời nói vô thức của cô đã làm tên chồng thú tính phía sau, giả vờ ngủ mà chịu không được vồ tới như mãnh thú còn tặng cô một câu
" Với bao nhiêu cô gái thì cũng không bằng em "
Hạ Bối sợ hãi vội vã xin lỗi, hét lên trong tuyệt vọng chỉ cầu có ai đó đến cứu cô thôi
" A... Lục Cảnh Thâm em biết sai rồi... anh tha cho em đi mà "
" Muộn rồi "
Tiếng la hét giờ đổi thành tiếng rên rỉ không hồi kết của cô cùng với tiếng thở dóc, căn phòng ấm áp của buổi sáng ban mai đã trở nên nóng lên một cách bất thường
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT