"Cô thực sự thích Cố Hiểu Mộng à?" Takahashi Reiko chân trước vừa mới dẫn người rút lui khỏi Tổng Tư lệnh thì Lý Ninh Ngọc đã lập tức đến ngay chỗ này đòi người. Tốc độ này thực sự khiến cho người ta phải líu lưỡi.

"Ừ..." Lý Ninh Ngọc không quá muốn để ý đến anh ta, vừa đi vừa suy nghĩ không biết hai ngày nay Cố Hiểu Mộng như thế nào rồi.

"Vậy trước kia hai người đều là giả vờ rồi?" Tống Lăng nhìn Lý Ninh Ngọc, có chút khó hiểu. Chẳng lẽ hai người phụ nữ có thể ở bên nhau cả đời sao.

"..." Lý Ninh Ngọc thực sự không muốn trả lời Tống Lăng. Cô vội vàng muốn nhìn thấy Cố Hiểu Mộng. Nếu không phải cần Tống Lăng ra lệnh, cô sẽ đi thẳng đến nhà giam đón nàng.

"Vậy bây giờ làm gì vậy, không giả vờ nữa à?" Lý Ninh Ngọc trên danh nghĩa là vợ chưa cưới của anh ta. Đây là một chút mặt mũi cũng không cho anh ta mà.

"Ha..." Lý Ninh Ngọc không nhịn được thở ra một hơi: "Bây giờ đang đánh trận, mạng của Cố Hiểu Mộng đáng tiền hơn bất cứ ai. Sợ là toàn bộ Hàng Châu này đều muốn bảo vệ Cố Hiểu Mộng. Lỡ như Cố Hiểu Mộng xảy ra chuyện ở Hàng Châu, Cố thuyền vương rời khỏi Hàng Châu thì anh nói xem, Hàng Châu có khả năng gia nhập vào chiến dịch Chiết Giang lần này không? Không có tiền thì đánh như thế nào? Tống tư lệnh, cả thành phố này đều hi vọng Cố Hiểu Mộng được an toàn. Ngay cả Takahashi Reiko cũng không muốn đắc tội nhà họ Cố. Anh cảm thấy tôi còn cần phải giả vờ không?" Lý Ninh Ngọc châm chọc. Cô chán ghét mối quan hệ giữa mình và Tống Lăng.

"..." Tống Lăng không ngờ Lý Ninh Ngọc lại thẳng thắn như vậy, cũng không lên tiếng nữa. Lý Ninh Ngọc này có một cái miệng rất lợi hại và tư duy rất nhanh nhạy.

"Hiểu Mộng..." Lý Ninh Ngọc nhìn thấy Cố Hiểu Mộng ngồi trên giường, cầm một quyển sách. Xem ra, đãi ngộ của Cố trưởng phòng cũng không tệ.

"Chị Ngọc..." Nhìn thấy người đến, Cố Hiểu Mộng vui vẻ xuống giường, vừa định kéo Lý Ninh Ngọc, nghĩ đến chuyện gì đó, lại lùi về. Lý Ninh Ngọc có chút khó hiểu. Cố Hiểu Mộng đang làm gì vậy? Ánh mắt khó hiểu nhìn Cố Hiểu Mộng. Cố Hiểu Mộng rụt cổ một cái, có chút xấu hổ.

"Bẩn..." Hai ngày nay ở mỗi chỗ này, sợ là Cố Hiểu Mộng cảm thấy chán ghét rồi. Nàng không muốn bây giờ bản thân chạm vào chị Ngọc, làm bẩn chị Ngọc thì phải làm sao đây.

Lý Ninh Ngọc bật cười, sao có thể đoán ra được suy nghĩ này của Cố Hiểu Mộng. Lý Ninh Ngọc dịu dàng nắm tay Cố Hiểu Mộng, nhẹ nhàng đặt lên cánh tay mình: "Đi thôi, tôi dẫn em về nhà."

"Được rồi..." Gương mặt của Cố Hiểu Mộng vô cùng ngây thơ.

Tống Lăng xem như bị mù rồi. Sao trước kia lại không nhìn ra hai người này ở riêng đã thành ra như thế này rồi. Với tình hình hiện tại, nói họ không phải yêu thích lẫn nhau thì có ai tin được.

"À... Tống tư lệnh... Làm phiền anh rồi." Tâm trạng của Cố Hiểu Mộng rất tốt, có chút cố ý trêu chọc Tống Lăng. Anh nhìn xem! Chị Ngọc là của anh hay là của tôi.

"Lưu đội trưởng..." Lưu Khắc Thành đứng bên cạnh Cố Hiểu Mộng, cũng được thả ra cùng lúc.

"Cố Hiểu Mộng!" Lưu Khắc Thành đột nhiên kêu Cố Hiểu Mộng.

"Hả?" Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc khó hiểu quay đầu lại. Mối quan hệ giữa họ và Lưu Khắc Thành không tốt. Người này muốn làm gì đây?

"Dật Chi, cô ấy... Chỉ là quá thích cô thôi... Các người... Có thể bỏ qua cho cô ấy không?" Lưu Khắc Thành là chồng của Thẩm Dật Chi, bây giờ nói ra những lời này có chút không phù hợp với thân phận, nhưng Lưu Khắc Thành sợ. Anh ta có cảm giác bất an mơ hồ, luôn cảm thấy lần này Thẩm Dật Chi sẽ không an toàn. Anh ta tin tưởng Thẩm Dật Chi không hề ra tay hạ độc Lý Ninh Ngọc.

"Lưu đội trưởng, từ đầu đến cuối đều là do anh và Thẩm Dật Chi từng bước bức ép. Bây giờ, anh lại kêu chúng tôi bỏ qua cho cô ta. Bắt đầu nói từ chuyện nào đây?" Lý Ninh Ngọc vô cùng chướng mắt hạng người như thế này. Ngôn từ bỗng sắc bén hơn rất nhiều.

"Cố Hiểu Mộng, cô cũng biết mà, ngay từ đầu, Dật Chi chưa từng ra tay ác độc với cô." Lưu Khắc Thành tiếp tục nói chuyện với Cố Hiểu Mộng.

Lời này khiến cho Lý Ninh Ngọc nghe vào có chút khó chịu. Nhìn thấy Cố Hiểu Mộng im lặng, Lý Ninh Ngọc rất đau lòng. Tình nghĩa lúc nhỏ của Cố Hiểu Mộng và Thẩm Dật Chi, đến lúc này rồi, Cố Hiểu Mộng vẫn muốn vì chuyện này mà thỏa hiệp. Cái giá treo đạo đức này, khiến cho Lý Ninh Ngọc cảm thấy khó thở: "Không ra tay độc ác? Lưu Khắc Thành, vậy cái gì mới là ra tay độc ác? Là tàn phế? Hay là chết? Cố Hiểu Mộng không hề nợ Thẩm Dật Chi. Trái lại, là Thẩm Dật Chi thiếu nợ Cố Hiểu Mộng. Có lẽ anh hiểu, nếu có một ngày nào đó Thẩm Dật Chi gặp báo ứng thì cũng chỉ là gieo gió gặt bão thôi!"

"Cố Hiểu Mộng..." Từ đầu đến cuối, Lưu Khắc Thành chỉ nhìn Cố Hiểu Mộng. Anh ta biết bản thân chỉ đang ỷ vào sự mềm lòng của Cố Hiểu Mộng. Anh ta có dự cảm, chỉ có Cố Hiểu Mộng mới có thể cứu được Thẩm Dật Chi.

"Lưu Khác Thành, bây giờ anh thế này là có ý gì!" Cố Hiểu Mộng cũng nổi giận, đi đến trước mặt Lưu Khắc Thành: "Nếu như năm đó anh có dũng khí này thì Thẩm Dật Chi có thể thành ra như ngày hôm nay sao? Năm đó, anh không chịu cứu cô ta, trợn trừng mắt nhìn cô ta bị đám người kia bắt nạt. Bây giờ, anh đối xử tốt với cô ta, ngay cả tôi cũng cảm thấy buồn nôn! Lưu Khắc Thành anh là một thằng hèn."

"Cố Hiểu Mộng, tôi cầu xin cô."

Cố Hiểu Mộng không để ý đến anh ta nữa, nắm tay Lý Ninh Ngọc đi thẳng ra bên ngoài. Tâm trạng vốn dĩ đang tốt đẹp bị quét sạch không còn sót lại gì.

Ngồi lên xe chuẩn bị trở về nhà, Lý Ninh Ngọc có hơi mệt, tựa đầu lên vai Cố Hiểu mộng. Cô biết Cố Hiểu Mộng vì Lưu Khắc Thành mà tâm trạng thực sự không tốt, tỏ ra yếu đuổi có thể hấp dẫn được lực chú ý của cô nhóc này.

"Chị Ngọc, chị không thoải mái sao?" Cố Hiểu Mộng lo lắng nhất vẫn là sức khỏe của Lý Ninh Ngọc, nhìn thấy Lý Ninh Ngọc dựa vào người mình, Cố Hiểu Mộng thầm mắng bản thân không có đầu óc, sao bây giờ mới hỏi đến sức khỏe của Lý Ninh Ngọc.

"Mệt rồi..."

"Vậy chị dựa vào em ngủ một giấc đi..."

"Được...."

Lý Ninh Ngọc nhẹ nhàng đặt tay lên tay của Cố Hiểu Mộng: "Đưa ra ngoải rồi à?"

Cố Hiểu Mộng trả lời: "Ngay ngày đầu tiên thì đã đưa ra ngoài rồi."

Lý Ninh Ngọc yên tâm ngủ thiếp đi.

Khi Lý Ninh Ngọc biết mình bị giam giữ, với tính cách của Cố Hiểu Mộng, nhất định sẽ đến Sở Cơ yếu. Quả nhiên, lần đầu Lý Ninh Ngọc tái phát bệnh hen suyễn, lúc tỉnh lại đã thấy Cố Hiểu Mộng ở bên cạnh. Cố Hiểu Mộng và Cố Minh Chương từng có ám hiệu, lấy số người bị giam giữ để xác định mức độ quan trọng của tin tình báo. Lần này, Cố Hiểu Mộng ném thẳng người chết ở trước cổng, hơn nữa, người đang bị giam giữ đều không được ăn cơm, dĩ nhiên Cố Minh Chương sẽ biết được chuyện này không đơn giản.

Vị trí địa lý của Sở Cơ yếu tựa lưng vào kênh đào. Hàng Châu là một thành phố rất nhiều sông núi, có Tây Hồ, Tương Hồ, còn có sông Đại Vận vào thời Tùy Dương Đế Dương Quảng đã cho đào. Phía sau Sở Cơ yếu chính là kênh đào, vốn là vì phòng ngừa có người tiếp cận Sở Cơ yếu, mà lưng tựa kênh đào này lại khiến cho Lý Ninh Ngọc có một suy nghĩ táo bạo. Khi có tình huống khẩn cấp, Lý Ninh Ngọc sẽ ném tình báo xuống kênh đào. Những chuyện này, trước đó đã có nhắc đến với Cố Minh Chương và Cố Hiểu Mộng...

Đương nhiên tin tức cũng không dễ ném đi như vậy. Bởi vì phải xuống đến tầng thấp nhất của Sở Cơ yếu mới có thể ném tin tức. Tầng hầm của Sở Cơ yếu chính là nhà giam của Sở Cơ yếu, nhưng địa điểm thẩm vấn của Sở Đặc vụ và nhà giam của Sở Cơ yếu là hai nơi khác nhau. Điểm chết người chính là tình báo lại nằm trong tay của Lý Ninh Ngọc.

Vốn dĩ Cố Hiểu Mộng tính sẽ đánh chết vài người của Sở Đặc vụ, tâm trạng không tốt đi tìm Lưu Khắc Thành cãi nhau, tìm chút lý do để mình bị tống vào nhà giam, đơn giản truyền đi tin đánh trận ở Chiết Giang, có thể sẽ ở các vùng Lệ Thủy, Cù Châu, để họ chuẩn bị rút lui hoặc là phòng thủ. Vừa định thực hiện thì lại nghe thấy Lý Ninh Ngọc trúng độc, Cố Hiểu Mộng lập tức nghĩ đến chuyện e rằng Lý Ninh Ngọc muốn tự mình ra tay. Nhìn thấy Lý Ninh Ngọc nằm trên ghế sô pha, sắc mặt tái nhợt... Cố Hiểu Mộng hoảng hồn, cũng không biết kế hoạch của Lý Ninh Ngọc... Dọa cho nàng không nghĩ được gì cả.

Nếu không phải lúc nàng chạm tay vào mặt của Lý Ninh Ngọc, lông mi của cô chợt rung động, thì Cố Hiểu Mộng cảm thấy chắc chắn bản thân sẽ phát điên. Lý Ninh Ngọc cho nàng phản ứng, thì Cố Hiểu Mộng lập tức nghĩ đến chuyện cô muốn kéo Thẩm Dật Chi xuống nước... Cố Hiểu Mộng mới có thái độ khác thường chĩa súng về phía Thẩm Dật Chi, làm lớn chuyện... Khiến cho Takahashi Reiko thuận nước đẩy thuyền tống nàng vào nhà giam.

Không ngờ lá gan của Lý Ninh Ngọc còn lớn hơn trong tưởng tượng, nửa đường tỉnh lại, nắm lấy tay Cố Hiểu Mộng, truyền tình báo mới nhất cho nàng, hoàn chỉnh tuyến đường tấn công của quân Nhật. E rằng chẳng ai nghĩ ra Lý Ninh Ngọc sẽ ở ngay trước mặt tất cả mọi người, truyền tình báo cho Cố Hiểu Mộng. Bởi vì lúc đó, tất cả sự chú ý của mọi người đều đang hướng vào họng súng chĩa về phía Thẩm Dật Chi của Cố Hiểu Mộng. Đâu còn tâm trạng để ý Lý Ninh Ngọc nắm tay Cố Hiểu Mộng để làm gì.

Nhưng Cố Hiểu Mộng sợ hãi, lập tức ném cây súng trong tay, quay đầu nhìn Lý Ninh Ngọc, chặn lại tầm mắt của mọi người...

Cố Hiểu Mộng thành công đi đến nhà giam của Sở Cơ yếu... Nhưng thiên tài Lý Ninh Ngọc không chỉ có như vậy. Cô trải qua tính toán cẩn thận, biết được tốc độ nước vào từng khoảng thời gian khác nhau của kênh đào có sự khác biệt, cho nên dựa theo đó, thời gian đưa tin cũng không giống nhau, chỗ đứng của người vớt tin cũng vậy... Chuyện này, e rằng chỉ có một mình thiên tài Lý Ninh Ngọc mới có thể tính ra được! Tin tức này, chỉ có Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc mới có thể truyền đi, cũng chỉ có Cố Minh Chương mới có thể nhận được...

Sau khi Lý Ninh Ngọc chuẩn bị xong, thì sẽ đổ hết chuyện này lên đầu của Thẩm Dật Chi. Lưu Khắc Thành nghĩ rằng nguy hiểm lớn nhất của Thẩm Dật Chi là hạ độc Lý Ninh Ngọc, nhưng nếu như để cho anh ta biết chuyện tiết lộ tình báo này cũng đổ lên đầu cô ta, có lẽ trong tù, anh ta sẽ không khách sáo với Lý Ninh Ngọc như vậy.

"Quay về..." Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc quay về biệt viện nhà họ Cố. Mặc dù chỉ mới có ba ngày ngắn ngủi, nhưng bởi vì lo lắng chuyện tình báo, cho nên mỗi ngày đều vô cùng vội vàng, khiến cho thời gian trở nên dài dằng dặc.

"Baba đâu?"

"Ngày đầu tiên thì tiên sinh đã đi Nam Kinh rồi..." Miss Triệu có chút bất đắc dĩ nhìn hai người.

Xem ra biến mất là vì nhận được tin rồi.

"Ăn cơm chưa."

"Tình hình thế nào rồi?" Lý Ninh Ngọc hỏi.

"..." Miss Triệu có chút khó nói. Cô ấy không biết nên nói như thế nào: "Nghe ý của tiên sinh, Nam Kinh muốn rút lui... Không muốn đánh."

"Lui... Lui về đâu... Binh rút lui rồi... Người ở lại chờ chết sao? Đám người Nhật Bản sẽ chừa người sống sao? Bên phía Nam Kinh điên rồi à?" Ngay cả quê hương của mình cũng không cần.

"E rằng tiên sinh cũng có ý này, cho nên ngày đầu tiên đã đi Nam Kinh để thuyết phục rồi. Trắng trợn rút lui có lẽ không có khả năng, còn đấu tranh tiêu cực..." Miss Triệu cũng không muốn nói tiếp.

"..." Lý Ninh Ngọc không nói gì, trong nháy mắt, cô cảm thấy niềm vui sướng vì đã truyền được tin tình báo ra ngoài đột nhiên biến mất hơn phân nửa.

"Miss Triệu, thật ngại quá, tôi hơi mệt một chút, hôm nay không ăn cơm."

"Chị Ngọc..." Hiểu Mộng lo lắng. Vốn dĩ tin tức được truyền đi, chính là vì để cho họ rút lui hoặc chuẩn bị sẵn sàng, nhưng mà...

"Hiểu Mộng..." Miss Triệu khẽ lắc đầu: "Lần này, Nhật Bản thực sự cách biệt với chúng ta quá xa. Những người muốn ở lại kia, cho dù đã biết được tin tức thì cũng sẽ không rút lui... Nhưng ở lại, cũng không sống nổi..."

Chiến tranh chính là phần thiểu số dùng mạng sống của bản thân để bảo vệ phần đa số. Cố Hiểu Mộng không cam lòng. Tại sao???

Tại sao đám người Nhật Bản bọn chúng lại ở trên quê hương của chúng ta thỏa thích tàn sát người dân của chúng ta... Giờ phút này, Cố Hiểu Mộng đã hiểu ra cái gì gọi là tín ngưỡng. Nếu như không có nó, thì tuyệt vọng đến cỡ nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play