Lý Ninh Ngọc nhìn từng bức, từng bức điện báo trên bàn, cho dù trái tim tỉnh táo cũng không thể nào bình tĩnh được. Sắp đánh trận rồi... Ngay tại nơi này... Năm 1942 thực sự là một năm không quá thái bình. Trước đó, không quân của nước Mỹ đã đột kích nhiều vùng ở Tokyo của Nhật Bản, đường hoàng rời khỏi Nhật Bản. Chuyện này khiến cho chính phủ Nhật Bản giống như bị sét đánh bảy ngày, vô cùng phẫn nộ. Khi biết được tin không quân nước Mỹ đáp xuống sân bay Chiết Giang, lúc này, trận chiến không thể nào né tránh được này lập tức bắt đầu.

Ai cũng biết đánh trận chính là đánh bằng tiền, nhưng bây giờ Hà Nam đang có nạn đói, thậm chí còn có dịch tả, nạn châu chấu. Quốc gia của chúng ta không có tiền, trên thực tế, nền kinh tế của Nhật Bản cũng ngày càng suy sụp. Cho nên, đối với trận chiến này, Nhật Bản vẫn luôn chọn thực hiện chính sách đốt trụi, cướp hết, giết sạch.

Một khi Chiết Giang bắt đầu đánh trận, vậy thì những thôn làng kia, những địa phương kia, gần như không có khả năng có người còn sống sót. Có thể tưởng tượng khi bạn tiến vào một ngôi làng lại không có một bóng người, tay của Lý Ninh Ngọc đang run rẩy, trong đầu không ngừng phán đoán tuyến đường chiến lược lần này của chính phủ Nhật Bản. Không quân đã đến, vậy thì chắc chắn các vùng Cù Châu, Lệ Thủy của Chiết Giang sẽ là chiến trường, bởi vì những nơi đó có sân bay, ngoài ra các nơi đó sẽ bị ảnh hưởng... Trời ạ!!! Tin tức về chiến dịch của Nhật Bản lấy Hàng Châu làm gốc, mở rộng ra toàn bộ Chiết Giang này, cho dù như thế nào cũng phải truyền ra ngoài... Nếu không, thực sự sẽ chết rất nhiều người, những người vốn trong tuyến tình báo ngầm kia, chiến tranh bất thình lình nổ ra sẽ khiến cho đồng đội của chúng ta ngay cả cơ hội rút lui cũng không có.

"Cốc cốc cốc..."

"Vào đi." Bây giờ, người có thể gõ cửa phòng của Lý Ninh Ngọc cũng chỉ có cấp dưới Thẩm Dật Chi.

"Lý khoa trưởng, việc này tôi không làm được." Thẩm Dật Chi ném thẳng mật điện lên bàn. Xem ra, cô ta đã giải mã được điều gì rồi.

"Sao lại không làm được! Thân là nhân viên điệp báo, phải tuân thủ nghiêm chỉnh đạo đức nghề nghiệp của mình." Giọng nói lạnh lùng của Lý Ninh Ngọc vang lên.

"Lý Ninh Ngọc, không phải cô... Rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì vậy?" Thẩm Dật Chi cảm thấy Lý Ninh Ngọc rất khó hiểu. Không phải cô nên tức giận, lo lắng sao? Theo sự hiểu biết của cô ta, Lý Ninh Ngọc không phải là Đảng Cộng Sản à? Cô ta không tin Lý Ninh Ngọc chưa nhìn thấy nội dung của mật điện.

"Nghĩ cái gì? Làm việc tôi nên làm thôi." Lý Ninh Ngọc thờ ơ.

"Lý Ninh Ngọc, năm đó, Nam Kinh chết nhiều người như vậy, cô quên rồi sao? Tôi không phải người tốt, nhưng chuyện này... Tôi không làm được. Mật điện ai muốn giải mã thì giải mã đi, tôi không tính ra được, tôi không có bản lĩnh này. Nếu như Chiết Giang thực sự nổ ra chiến tranh, phần mật điện này của chúng ta một khi ra ngoài, người chết không chỉ là một người, mà là cả một thành phố."

"..." Lý Ninh Ngọc không nói gì, im lặng một lúc lâu: "Ra ngoài." Ai lại không biết nỗi hận mất nước.

"Tống tư lệnh, anh có thể đến Khoa Tình báo một chuyến không?" Nếu như cô không thoát ra được, thì cũng đừng hòng có ai trốn thoát. Nếu như xảy ra chuyện, cô sẽ kéo tất cả cùng xuống địa ngục.

"Lý khoa trưởng, cô biết bây giờ tôi không được đến Khoa Tình báo mà."

"Vậy xin chuyển lời đến tiểu thư Reiko, kêu cô ta dẫn theo nhân viên giải mã tình báo của Nhật Bản đến giải mã đi. Cấp dưới của tôi bỏ cuộc, không làm nữa rồi." Lý Ninh Ngọc nói xong thì cúp điện thoại. Cô biết mỗi câu mình nói lúc này đều đang bị nghe lén, có thể không nói thì sẽ không nói.

Không bao lâu sau, không biết Tống Lăng đã nói gì với Thẩm Dật Chi mà cô ta lại thỏa hiệp, vẫn tiếp tục giải mã... Lý Ninh Ngọc không nói nữa. Người giống như Thẩm Dật Chi, có lẽ lương tâm chỉ tồn tại trong một cái chớp mắt, hoặc là không có gì quan trọng hơn mạng sống trước mắt của mình.

Lý Ninh Ngọc bắt đầu tập trung giải mã. Thực sự mật điện cứ mỗi tiếng sẽ được đưa đến một lần. Số lượng này, muốn hoàn thành giải mã trong ba ngày, trong Hàng Châu này ngoài Lý Ninh Ngọc ra thì không còn người nào có thể làm được. Lý Ninh Ngọc vừa giải mã vừa suy đoán tuyến đường của toàn bộ Chiết Giang, lại vừa nghĩ cách làm sao để truyền tình báo ra ngoài, có khả năng thoát thân an toàn không. Bây giờ, cả Sở Cơ yếu chỉ có vào, không có ra. Khoa Tình báo lại chỉ có tình báo được đưa vào, không có nhân viên được bước ra ngoài.

"Lý khoa trưởng, cô đây là?" Reiko đi vào phòng làm việc của Lý Ninh Ngọc, chỉ nhìn thấy Lý Ninh Ngọc có chút khó thở, sắc mặt tái nhợt, tay cũng run rẩy không ngăn lại được.

"Hen suyễn, không sao..." Vốn dĩ hôm qua Lý Ninh Ngọc không ngủ, lại cộng thêm lượng công việc hôm nay quá lớn. Đại não vẫn luôn trong trạng thái tập trung cao độ, gần bảy tiếng đồng hồ rồi, với sức khỏe của Lý Ninh Ngọc, thực sự không thể chịu đựng nổi.

"Đi kêu bác sĩ..." Cũng không nói cho cô ngừng giải mã, chỉ muốn xác nhận thử xem Lý Ninh Ngọc có thực sự suy yếu như vậy không.

"Reng reng reng...."

"Alo! Baba."

"Nghe nói Sở Cơ yếu bị bao vây rồi, không rõ tình hình. Lúc nãy, Tống Lăng gọi điện kêu con ở nhà đợi ba ngày, tình huống không biết rõ! Nhưng mà theo như tin tức dò thám được, Takahashi Reiko đã từ Thượng Hải đến đây rồi." Cố Minh Chương nói ngắn gọn những chuyện mà ông ấy biết.

"Takahashi Reiko?" Tiểu thư Reiko của Thượng Hải? Không có ai biết rốt cuộc cô ta là sự tồn tại như thế nào đối với Nhật Bản, nhưng họ của cô ta, chính là họ của dòng tộc cao quý nhất ở Nhật Bản. Ở một quốc gia coi trọng huyết thống như thế kia, thân phận của cô ta rất cao quý. Cô ta đến đây làm gì?

"Chị Ngọc thì sao?" Cố Hiểu Mộng sốt ruột.

"Hiểu Mộng."

"Baba, con muốn đi."

"Cẩn thận một chút..."

Cố Hiểu Mộng vội vội vàng vàng lái xe đến Sở Cơ yếu, trong lòng thầm trách tại sao hôm nay bản thân lại không đi theo chị Ngọc, như thế thì sẽ không bị động như vậy, vừa mới đến cổng thì đã bị mấy tên lính Nhật Bản cản lại.

"Tôi là thủ trưởng Cố Hiểu Mộng. Bây giờ, tôi muốn đi vào."

"Không thể vào."

"Tôi vốn là người ở trong đó, tại sao lại không được vào?" Cố Hiểu Mộng không quan tâm muốn đi vào trong đó.

Người Nhật Bản giơ súng trong tay lên.

Cố Hiểu Mộng biết rõ không thể lấy cứng đối cứng: "Anh kêu Tống tư lệnh ra đi. Anh ta sẽ cho tôi vào."

"Không được vào." Binh lính gác cổng thờ ơ nói.

"Vậy thì báo với tiểu thư Reiko, nói Cố Hiểu Mộng tôi muốn gặp cô ta!"

Hai người Nhật Bản kia cuối cùng cũng thay đổi vẻ mặt, chụm đầu xì xầm, không bao lâu sau, Tống Lăng đi ra: "Cố thủ trưởng, bây giờ Sở Cơ yếu là một nơi rất nguy hiểm. Cô đã không tham gia, vậy thì cũng không cần tham gia vào, chỉ sợ cô muốn vào thì dễ, ra ngoài lại khó thôi."

"Tôi thân là thủ trưởng Sở Đặc vụ. Bây giờ, chỉ có một mình tôi ở nhà, anh cảm thấy tôi có thể yên tâm được sao? Tôi sợ đến lúc đó mấy người lại bán đứng tôi." Cố Hiểu Mộng quyết tâm muốn đi vào: "Lý Ninh Ngọc ở chung với anh, tôi không yên tâm."

"Ha ha ha, vậy vào đi!" Tống Lăng thực sự không hiểu người phụ nữ này đang suy nghĩ chuyện gì. Ở một nơi chịu chết như thế này, cũng có người nôn nóng muốn đi vào. Rõ ràng là muốn giúp nàng ngăn chặn nguy cơ, nàng thì lại sợ họ liên hợp hại mình.

Mới vừa vào đến cổng chính, thư ký trưởng đã chạy thẳng xuống: "Tư lệnh, Lý thượng tá bị hen suyễn nên ngất xỉu rồi..."

Cố Hiểu Mộng đâu còn quan tâm được nhiều chuyện như vậy, chạy thẳng về phía Khoa Tình báo, còn chưa kịp chạy đến nơi thì đã bị ngăn lại. Cố Hiểu Mộng đã hiểu ra. Bây giờ, Sở Cơ yếu chính là vùng chiến lược của người Nhật Bản.

"Tôi muốn gặp tiểu thư Reiko của các người." Cố Hiểu Mộng gọi thẳng tên người có thể làm chủ.

"Cô là?" Reiko nhìn Cố Hiểu Mộng và Tống Lăng ở sau lưng.

Takahashi Reiko rất xinh đẹp, trông vóc người cũng không quá cao, nhưng có vẻ rất dịu dàng, mang theo cảm giác thanh tú, nhẹ nhàng.

"Cô ta là Cố Hiểu Mộng, thủ trưởng Sở Đặc vụ."

"À, con gái của Cố Minh Chương. Không phải cô đang nghỉ ngơi ở nhà sao?"

"Tôi muốn gặp Lý Ninh Ngọc."

"Cô đang nói đùa à? Bây giờ, không ai được gặp mặt Lý thượng tá!"

"Bệnh hen suyễn của chị ấy tái phát, tôi có thể cứu chị ấy. Cô không muốn để chị ấy làm việc à?" Cố Hiểu Mộng rất sốt ruột, nàng muốn biết bây giờ Lý Ninh Ngọc thế nào rồi.

Takahashi Reiko suy nghĩ một chút, hơi do dự, nhưng Lý Ninh Ngọc cứ hôn mê như thế này cũng không phải là cách, cho nên cô ta dặn dò người bên cạnh: "Đưa Lý Ninh Ngọc đến phòng nghỉ. Cô... Đi theo tôi..." Cho Cố Hiểu Mộng vào Khoa Tình báo là chuyện không thể. Vậy thì chỉ có thể đưa Lý Ninh Ngọc ra ngoài!

Nhìn người nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, rõ ràng hôm qua hai người vẫn còn ở trong nhà vuốt ve an ủi, bây giờ lúc gặp lại thì cô lại bị bệnh.

"Cố thủ trưởng, cứu như thế nào? Bác sĩ nói bệnh hen suyễn này của cô ấy là bệnh cũ." Đâu phải chỉ có hen suyễn, vết thương do đạn bắn của một tháng trước, còn có vấn đề sức khỏe của Lý Ninh Ngọc, nói đơn giản là tình hình rất xấu.

Nếu không phải một tháng nay Lý Ninh Ngọc tu dưỡng cũng tạm ổn thì làm sao có thể lực giải mã suốt bảy tiếng đồng hồ trong phòng làm việc, nhưng Takahashi Reiko cũng không quan tâm đến những thứ này.

"Bác sĩ có nói khi nào chị ấy sẽ tỉnh lại không?"

"Tiêm thuốc, nói cần phải đợi một lúc nữa."

Cố Hiểu Mộng có chút đau lòng sờ lên gương mặt của Lý Ninh Ngọc, không hề che giấu sự lo lắng và đau lòng của mình. Takahashi Reiko có chút kỳ lạ đối với thái độ của Cố Hiểu Mộng.

Cô ta thưởng thức Lý Ninh Ngọc. Nhật Bản là một đất nước cực kỳ trọng nam khinh nữ, cho dù gia đình của cô ta như vậy, nhưng đãi ngộ của cô ta cũng không tốt hơn được bao nhiêu. Thiên tài giống như Lý Ninh Ngọc, dựa vào bản lĩnh của mình đạt được đỉnh cao trong một đám người, điều đó cũng rất đáng để kính nể. Cho nên, sau khi biết bởi vì phát súng kia của Mitsui, khiến cho tình hình sức khỏe hiện tại của Lý Ninh Ngọc trở nên kém như vậy thì cô ta thực sự có chút xúc động muốn mắng người.

"Cô..."

"Chị Ngọc..." Cố Hiểu Mộng nhẹ nhàng kêu Lý Ninh Ngọc, nàng nhất định phải biết chuyện gì đang xảy ra.

"Có phải cô không thể trị bệnh được không?"

"Tỉnh rồi, đang trị."

Lý Ninh Ngọc hé mắt, nhìn thấy là Cố Hiểu Mộng, khóe miệng dịu dàng cong lên, tạo thành một nụ cười. Nếu như không phải đã nhìn thấy dáng vẻ thường ngày của Lý Ninh Ngọc, thì hoàn toàn không nghĩ ra cô đối xử với một người khác lại có thể dịu dàng như vậy. Takahashi Reiko vốn dĩ muốn nói chuyện, nhưng cũng không cất tiếng nữa. Cô ta rất muốn biết rốt cuộc mối quan hệ giữa hai người là như thế nào?

"Sao em lại ở đây?"

"Chị ở đây, em không yên tâm... Cho nên đã đến đây..."

"À." Lý Ninh Ngọc chống người lên, hơi tựa vào giường, ánh mắt cưng chiều.

"Mệt không?"

"Ừm."

"Em giúp chị." Lúc này, Cố Hiểu Mộng lại nhớ đến Ngô Chí Quốc, chuyện trích máu này, trước kia đều là do anh ta làm. Bây giờ, Cố Hiểu Mộng phải làm.

"Đau thì nói cho em biết."

"Cô làm gì vậy?" Takahashi Reiko nhìn thấy ngay tại hổ khẩu xuất hiện một lưỡi dao.

"Liệu pháp trích máu, Trung y."

"Cách này đối với bệnh hen suyễn của tôi... Tương đối hiệu quả."

Nhìn thấy Lý Ninh Ngọc cũng không phản kháng, Takahashi Reiko cũng chỉ yên lặng đứng ở phía sau.

Lý Ninh Ngọc có hơi đau, âm thầm đặt một tay lên đùi của Cố Hiểu Mộng, gõ nhẹ mấy cái...

"Sắp đánh trận... Chiết Giang..."

Con ngươi của Cố Hiểu Mộng chợt phóng đại. Động tác trên tay chậm rãi lại nghiêm túc.

"Nhật Bản dự định lấy chiến tranh nuôi chiến tranh. Nơi có khả năng bị đánh chiếm... Lệ Thủy... Cù Châu... Ôn Châu..."

Lần lượt gõ tên một vài thành phố, có một vài thành phố đã xác định, có một số chuyện Lý Ninh Ngọc vẫn đang dựa vào tình hình hiện tại để tiến hành suy đoán... Cố Hiểu Mộng chưa từng ngẩng đầu lên, nhưng đã nhớ kỹ những nơi này. Cố Hiểu Mộng âm thầm gõ lên mu bàn tay của Lý Ninh Ngọc.

"Tin tức, em đưa..."

"Đau..." Lý Ninh Ngọc nhíu mày. Không được, tin tức, tôi đưa.

"Không đau..." Cố Hiểu Mộng thổi thổi một chút. Quá nhiều người quan sát, em đưa.

"Được rồi... em ở Sở Đặc vụ, không đi đâu cả, đi chung với chị."

"Được..." Lý Ninh Ngọc thỏa hiệp.

Cố Hiểu Mộng băng bó tay cho Lý Ninh Ngọc, nhìn Takahashi Reiko.

"Xong rồi... cô yên tâm... tôi sẽ không rời khỏi Sở Cơ yếu." Cố Hiểu Mộng nói xong cũng đi theo Takahashi Reiko.

Lý Ninh Ngọc thở phào một hơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play