Lý Ninh Ngọc mặc sườn xám, ngồi trên ghế sô pha ở một bên nhìn Cố Hiểu Mộng: "Hiểu Mộng, em không thay đồ à?"

"Bỏ đi, không thay!" Cố Hiểu Mộng vẫn mặc quân phục như cũ, giống như không hề quan tâm.

"Đi thay đồ đi! Rất lâu rồi tôi không nhìn thấy em mặc lễ phục."

Phải ha! Một năm trước, sau khi ra khỏi Cầu Trang thì Cố Hiểu Mộng đã không còn mặc váy nữa, đều là mặc sườn xám màu xám đậm. Nhưng bây giờ Lý Ninh Ngọc đã ở bên cạnh, có vẻ bản thân cũng không còn quá muốn mặc sườn xám nữa. Vừa nghĩ đến chuyện này, Cố Hiểu Mộng lại không biết bản thân nên mặc gì.

"Thay váy đi! Tôi muốn xem thử." Trong mắt Lý Ninh Ngọc đầy sự dịu dàng, Cố Hiểu Mộng có chút do dự, nhưng ngẫm lại, vẫn nên nghe theo lời Lý Ninh Ngọc.

"Chúng ta chia nhau ra đi à?" Lý Ninh Ngọc hỏi.

"Đi chung." Cố Hiểu Mộng thay váy, cả người tỏa sáng rực rỡ, trẻ hơn rất nhiều, thân thiết nắm tay Lý Ninh Ngọc.

"Vẫn là tách nhau ra đi!" Tuy ai cũng biết họ ở chung một nhà, nhưng bây giờ, ai cũng biết mối quan hệ của họ không tốt, ít nhất ngoài mặt không tốt.

"Đi chung." Cố Hiểu Mộng kiên trì. Nàng mới không muốn ngồi một mình trong xe, trơ trọi đi đến nhà của Tống Lăng.

"Được rồi." Lý Ninh Ngọc vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ lắc đầu. Cô cũng không rõ tối nay có điều gì đang chờ đợi mình, nhưng cô biết chỉ cần là nơi có Cố Hiểu Mộng thì bản thân tất nhiên sẽ không vắng mặt.

Từng chiếc ô tô chạy vào biệt thự của Tống Lăng. Tống Lăng là quan quân tốt nghiệp trường quân đội chính thống. Năm đó, bởi vì sự chăm chỉ, cố gắng của anh ta, không ít tiền bối chọn là nơi ký thác hi vọng, nhưng không ai ngờ anh ta lại là người như thế. Cả gia đình đều là người yêu nước, nhưng lại sinh ra một tên Hán gian không có lương tri như thế này.

Lý Ninh Ngọc đã từng hỏi Cố Minh Chương đánh giá Tống Lăng như thế nào? Cố Minh Chương chỉ thở dài một hơi, đáy mắt tràn đầy bi thương và sầu não.

Tống Lăng có cha là một quân nhân yêu nước, sinh ra được ba trai một gái, mà Tống Lăng chính là đứa con trai nhỏ nhất. Lúc Tống Lăng tám tuổi, cha anh ta hi sinh trong cuộc chiến. Cùng năm, anh trai gần mười bốn tuổi đi đầu quân. Khoảng hai năm sau, lúc anh trai thứ hai mười bốn tuổi cũng đi đầu quân. Khi quốc gia chìm trong biển lửa, người người đều phải chiến đấu vì đất nước, đây chính là gia huấn của nhà họ Tống. Nhưng chiến tranh quá tàn khốc, khi Tống Lăng mười một tuổi, nhận được hai bức thư gửi về nhà. Hai người anh đều đã hi sinh trong trận chiến, chỉ cầm về được bức di thư của quân nhân.

Người nhà họ Tống bắt đầu hoảng sợ, sau đó đã gửi đứa con trai út vào trường học, nhất quyết không cho phép anh ta tòng quân. Không ai lường trước được, Tống Lăng không hận người Nhật Bản đã giết chết người thân của mình, trái lại đi hận người thân mình vì người khác mà rời bỏ gia đình, khiến anh ta không nơi nương tựa. Cuối cùng, vào năm hai mươi tuổi, Tống Lăng đầu quân cho người Nhật Bản, bắt đầu tham gia các kế hoạch phản gián.

Bởi vì danh dự của người thân, anh ta rất dễ dàng thâm nhập vào tổ chức Cộng Sản. Cứ thế, hết người này đến người khác bị bán đứng, bị đưa lên pháp trường, chết dưới lưỡi đao đường kiếm. Nếu không phải có quá nhiều người chết, thì sẽ không ai tin với một gia phong như thế, lại có thể nuôi dưỡng ra một tên Hán gian, đây quả là một sự châm chọc đến không thể tin được. Sau khi mẹ anh ta biết chuyện con trai mình, bà ấy liền muốn thanh lý môn hộ, nhưng từ đầu đến cuối lại không thể xuống tay được, cuối cùng, đành ôm theo sự hối hận mà rời khỏi thế gian. Bà ấy biết bản thân mình ở nhân thế đã thật sự sinh ra một tên ma quỷ, nhưng bà ấy có thể làm gì được đây. Người đó là đứa con trai... Đứa con trai độc nhất của bà ấy!!!

"Anh ta... Có thể nào??" Lý Ninh Ngọc rất muốn hỏi, một gia đình như thế, không thể nào tạo ra được loại người như Tống Lăng.

"Không thể nào!!! Cậu ta chính là Hán gian. Có rất nhiều anh em đã chết trong tay cậu ta, tình báo trên chiến trường cũng bị tiết lộ không ít, là cậu ta tự tay giết." Cố Minh Chương khẳng định.

Trong nháy mắt, Lý Ninh Ngọc chợt nghĩ đến biểu cảm không chút do dự khi anh ta nổ súng, bắn chết viên khoa trưởng Khoa Tình báo kia. Điều này khiến cho Lý Ninh Ngọc cảm thấy, có lẽ anh ta cảm thấy rất hưng phấn khi được giết người.

Người như thế, hiện đang là tư lệnh của Sở Cơ yếu, còn họ, lại chuẩn bị tiến vào biệt thự của anh ta.

Cố Hiểu Mộng vừa xuống xe, xung quanh đã ném đến những ánh mắt khác thường, đã rất lâu rồi, Cố Hiểu Mộng không mặc váy. Nàng mặc một chiếc váy màu trắng, trên đầu đội một chiếc mũ nồi nho nhỏ, lộ ra vẻ hoạt bát, đáng yêu, chân đi đôi giày da bóng màu trắng, tràn đầy sức sống không giống với Cố Hiểu Mộng thường ngày.

Sau đó, Lý Ninh Ngọc xuống xe, lại là một phong cảnh mỹ lệ khác. Nếu như nói chiếc váy của Cố Hiểu Mộng có sự đáng yêu của thiếu nữ, vậy thì chắc chắn Lý Ninh Ngọc đã thể hiện ra sự ưu nhã một cách vô cùng tinh tế. Chiếc sườn xám màu xanh thẫm, mấy viên đá màu đỏ khảm dọc hai bên sườn xám. Lý Ninh Ngọc ưu nhã mà kiêu ngạo, sườn mặt hơi hất lên, diễn giải nét phong tình của người phụ nữ phương Đông, cực giống với tiêu chuẩn của tiểu thư đài cát. Ai có thể nghĩ ra đây lại là một người phụ nữ đã từng có ba đời chồng. Quả nhiên hồng nhan họa thủy, kẻ thần phục dưới váy không ít.

Cố Hiểu Mộng hơi kéo Lý Ninh Ngọc.

Lý Ninh Ngọc một mặt cao ngạo, không quá quan tâm đến Cố Hiểu Mộng, nhưng cũng không từ chối sự thân cận của nàng.

Nhìn thấy Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng, Tống Lăng tiến lên trước đón tiếp. Dù sao lý do chính của bữa tiệc tối nay chính là để chào đón Lý Ninh Ngọc đảm nhận chức khoa trưởng Khoa Tình báo.

"Ninh Ngọc... đây là cấp trên của cô, thủ trưởng Khoa Tình báo - Lý Đàm. Đây là thư ký của tôi - Thượng Trọng Văn... Còn có..."

"Tống tư lệnh, xin hãy gọi tôi là Lý khoa trưởng hoặc là Lý Ninh Ngọc..." Cô và Tống Lăng ngay từ lúc bắt đầu đã không cần lấy lòng lẫn nhau. Hơn nữa, sau khi cô biết đã có nhiều người chết trong tay anh ta như vậy, thì cô cũng mất đi tâm trạng đối phó với anh ta.

"Giữa chúng ta... cần khách sáo như vậy sao?" Tống Lăng bất đắc dĩ.

"Chị Ngọc?" Cố Hiểu Mộng bước lên xen vào.

"Cố thủ trưởng đối xử với Lý thượng tá quả nhiên không giống bình thường." Lý Đàm nhàn nhạt nói: "Xem ra, dáng vẻ muốn sống thì đừng đến gần của Cố thủ trưởng thường ngày, e rằng cũng còn tùy người nhỉ?!"

"Còn không phải sao?" Lưu Khắc Thành và Thẩm Dật Chi xuất hiện trước mặt họ. Thẩm Dật Chi nhìn trang phục hôm nay của Cố Hiểu Mộng, bỗng có chút khó chịu. Cố Hiểu Mộng đã bao lâu rồi không mặc váy, có lẽ là vì Lý Ninh Ngọc. Nghĩ đến đây, Lý Ninh Ngọc trong mắt Thẩm Dật Chi lại càng đáng ghét hơn.

"Chị ấy là thiên tài giải mã máy Enigma thế hệ hai, là người ngay cả toàn bộ Khoa Tình báo cộng thêm số 76 cũng không sánh bằng. Xin hỏi, mấy người xứng à?" Cố Hiểu Mộng nhìn thẳng về phía Lưu Khắc Thành.

"Ha ha..." Lưu Khắc Thành nhíu mày nhìn Lý Đàm không nói gì nữa, mỉm cười giải quyết sự xấu hổ mà Cố Hiểu Mộng mang đến cho mình.

"Chị Ngọc, chúng ta đi ăn gì đó một chút đi..." Cố Hiểu Mộng không hề che giấu sự yêu thích của mình đối với Lý Ninh Ngọc, nhưng Lý Ninh Ngọc lại không thể tùy tiện bày tỏ sự yêu thích của mình. Dù sao tính cách của hai người cũng khác nhau, nếu ngay cả Lý Ninh Ngọc cũng thể hiện ra sự dịu dàng của mình, sợ rằng tất cả mọi người ở đây đều sẽ nghi ngờ mối quan hệ giữa hai người họ.

"Cố thủ trưởng, tôi không đói..." Lý Ninh Ngọc than nhẹ, giọng nói không tự chủ mang theo sự dịu dàng.

"Cố thủ trưởng, có thể cho tôi nói lời chào đón Lý khoa trưởng một chút không..." Tống Lăng cũng có chút bất đắc dĩ nói. Cố Hiểu Mộng này cũng quá quấn chặt Lý Ninh Ngọc rồi!

"Leng keng, leng keng..." Tống Lăng nhẹ nhàng gõ ly rượu vang

"Vô cùng cảm ơn các vị đã đến nhà tôi. Hôm nay, vì muốn chúc mừng Sở Cơ yếu của chúng ta vừa chào đón một thiên tài. Là thiên tài giải mã máy Enigma thế hệ hai - Lý Ninh Ngọc. Tôi vô cùng phấn khởi, Sở Cơ yếu có một nhân tài ưu tú như vậy. Hôm nay, cũng rất vui vẻ, chúng ta cùng nhau nâng ly, chào đón Lý khoa trưởng. Cạn ly!"

Cả đám người giơ ly rượu lên, nhẽ nhấp một ngụm... Tống Lăng vui vẻ cười một tiếng: "Tôi muốn ngay thời khắc vui sướng này, công bố thêm một chuyện. Tôi và Lý Ninh Ngọc đã chính thức trở thành vợ chồng chưa cưới, một năm sau chúng tôi sẽ cử hành hôn lễ. Hi vọng đến lúc đó, tất cả mọi người đều có thể tham gia."

"Chồng chưa cưới?" Lần này, Cố Hiểu Mộng vốn luôn bình tĩnh lập tức có chút khó tiếp nhận nhìn Lý Ninh Ngọc.

Lý Ninh Ngọc không nhìn nàng, mặt vẫn không chút biểu cảm. Nhưng Lý Ninh Ngọc trong giờ phút này lại có chút hoảng sợ, nếu sớm biết Tống Lăng sẽ nói ra chuyện này trong tối nay, có lẽ bản thân cô đã nói trước với Hiểu Mộng rồi. Không biết bây giờ Hiểu Mộng có thể tiếp nhận được không? Cô hơi liếc nhìn về phía nàng, ánh mắt lạc lõng và khiếp sợ của Cố Hiểu Mộng lọt vào mắt cô.

Xung quanh, vậy mà lại vang lên rất nhiều tiếng vỗ tay.

"Cố Hiểu Mộng, cậu thật đáng thương, đào tới xới lui, ngay cả người thứ tư cũng không được làm... Không ngờ kẻ ngã rạp dưới thân cô ta lại nhiều như vậy... Cậu nói xem, mấy người các cậu xem trọng điều gì ở cô ta vậy?" Thẩm Dật Chi cười khẽ, nghe thấy Tống Lăng nói, không hiểu tại sao tâm trạng của cô ta trong nháy mắt đã tốt hơn nhiều.

"Thẩm Dật Chi... Tránh xa tôi một chút..." Cố Hiểu Mộng vốn đang tức gần chết, Thẩm Dật Chi lại muốn đổ thêm dầu vào lửa.

"Hiểu Mộng, trên thế giới này, không có người nào hiểu rõ cậu hơn mình đâu..." Thẩm Dật Chi nhẹ nhàng chụp lấy bả vai của Cố Hiểu Mộng.

"Tránh ra..." Cố Hiểu Mộng chụp được tay của Thẩm Dật Chi.

"Cố Hiểu Mộng, nếu như Lý Ninh Ngọc biết được chuyện của cậu, sợ rằng sẽ không cần cậu nữa!" Thẩm Dật Chi nói khẽ bên tai Cố Hiểu Mộng.

Lý Ninh Ngọc đứng giữa đám người, nhìn thấy Thẩm Dật Chi càng ngày càng đến gần Cố Hiểu Mộng, không biết đang nói chuyện gì, Lý Ninh Ngọc vừa lo lắng vừa tức giận... Nhìn thấy Thẩm Dật Chi tiến sát bên tai Cố Hiểu Mộng, cô không nhịn được nữa, đi thẳng đến trước mặt Cố Hiểu Mộng và Thẩm Dật Chi. Một ly rượu đỏ giội thẳng lên đỉnh đầu Thẩm Dật Chi.

"A... Lý Ninh Ngọc, cô làm gì vậy?" Thẩm Dật Chi bị hành động bất ngờ này dọa nhảy dựng, khiến cho người xung quanh cũng chú ý đến động tĩnh bên đây.

Lý Ninh Ngọc nhìn Cố Hiểu Mộng. Cố Hiểu Mộng cũng đang nhìn Lý Ninh Ngọc...

"Lý thượng tá, có phải cô hơi quá đáng rồi không?" Lý Khắc Thành lấy khăn tay ra lau đầu cho Thẩm Dật Chi.

"Tôi nghi ngờ cô ta là gián điệp..."

"Ha ha! Nực cười! Lý Ninh Ngọc cô bị điên rồi à!" Thẩm Dật Chi có chút chật vật, quát lớn, không còn ưu nhã như lúc trước.

"Người kia, anh ta vừa mới dùng mật mã mật điện truyền tin tức..." Ngón tay của Lý Ninh Ngọc chỉ về phía một người đàn ông đứng trong góc khuất: "Cô đứng trước mặt anh ta, chẳng lẽ không phải truyền cho cô sao?"

"Lý Ninh Ngọc, trong tiệc tối có nhiều người đi tới đi lui như vậy, sao tôi biết anh ta là ai, có lẽ chỉ là trùng hợp, tôi lại không biết anh ta!" Thẩm Dật Chi không làm, cũng không cần cảm thấy chột dạ.

"Tôi chỉ nói tôi tận mắt nhìn thấy anh ta thực sự đứng trước mặt cô truyền tin tức, vậy mà cô cũng không ngăn cản. Là khoa viên của Khoa Tình báo, không thể nào ngay cả loại mật điện cơ bản như vậy cũng không nhìn ra được. Tôi có lý do hợp lý nghi ngờ cô là gián điệp!"

Người ở đây, không ai nghi ngờ năng lực giải mã của Lý Ninh Ngọc.

"Cô... Tôi không phải..."

"Có phải hay không, còn cần phải đến phòng thẩm vấn. Tôi chỉ phụ trách Khoa Tình báo, có lẽ Thẩm Lâm nên giao lại cho Cố thủ trưởng của Sở Đặc vụ rồi." Lý Ninh Ngọc tự tay giao Thẩm Dật Chi cho Cố Hiểu Mộng xử lý, nhưng Cố Hiểu Mộng lại cúi đầu, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

"Cô... Hiểu Mộng, cậu tin tưởng mình đúng không?" Thẩm Dật Chi điên cuồng ám chỉ Cố Hiểu Mộng.

"Tôi tin cô ta không phải gián điệp." Giọng nói của Cố Hiểu Mộng vô cùng mệt mỏi, ánh mắt nhìn về phía Lý Ninh Ngọc cũng mất đi độ ấm: "Lúc nãy, cô ta vừa mới nói với tôi người kia có vấn đề."

Cố Hiểu Mộng bảo vệ Thẩm Dật Chi?

Lý Ninh Ngọc khó tin nhìn Cố Hiểu Mộng, còn Cố Hiểu Mộng lại ngẩng đầu nhìn Lý Ninh Ngọc, giống như đang hỏi.

"Chị là vợ chưa cưới của Tống Lăng?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play