Nụ hôn của Cố Hiểu Mộng có chút trúc trắc, nhưng không cản trở cảm giác của Lý Ninh Ngọc đối với Cố Hiểu Mộng. Lý Ninh Ngọc bị Cố Hiểu Mộng hôn, cảm giác thân thể run rẩy không thể kiềm chế được, hoang mang nhích lại gần Cố Hiểu Mộng. Đôi tay nhỏ có chút lo lắng, không biết nên đặt ở đâu. Cố Hiểu Mộng cảm nhận được Lý Ninh Ngọc không biết nên làm gì, nhịp tim bỗng chốc đập nhanh hơn. Nàng rất vui khi bản thân có sức ảnh hướng lớn như vậy đối với Lý Ninh Ngọc.
Lý Ninh Ngọc không biết cách từ chối Cố Hiểu Mộng. Nếu như Cố Hiểu Mộng không biết chừng mực mà cứ tiếp tục, cô cũng chỉ có thể yên lặng thuận theo, nhưng lúc này nàng lại dừng lại, đôi mắt to tròn của nàng chăm chú ngắm nhìn Lý Ninh Ngọc khiến cô cảm thấy xấu hổ, không biết nên làm gì. Gương mặt vốn dĩ tái nhợt chợt ửng đỏ nhàn nhạt, lan ra đến tận mang tai. Ánh mắt hoang mang không biết nên nhìn đi đâu. Cố Hiểu Mộng hiểu rõ thân thể của Lý Ninh Ngọc, nhưng nhìn thấy người dưới thân có phản ứng như vậy, có chút không kiềm lòng được, được voi đòi tiên, hôn lên vành tai của Lý Ninh Ngọc, thổi nhẹ một hơi: "Chị Ngọc..." Cả người của Lý Ninh Ngọc như phát sốt, có chút ngượng ngùng, tức giận...
Có lẽ Cố Hiểu Mộng không biết tâm lý lúc này của Lý Ninh Ngọc, hoặc là cố ý làm như vậy, nhìn Lý Ninh Ngọc nghiêng đầu sang chỗ khác, cười khẽ một tiếng. Cái này có lẽ là đang chừa chỗ cho mình rồi, Cố Hiểu Mộng đặt môi lên chiếc cổ thon dài của Lý Ninh Ngọc. Lý Ninh Ngọc bỗng chốc rụt cổ lại, lỗ tai và cổ đều nhạy cảm như vậy, đụng vào một cái, như có một dòng điện tê tê dại dại chạy ngang. Cuối cùng, Lý Ninh Ngọc không chịu nổi trò đùa của Cố Hiểu Mộng nữa, không thể kiềm chế, lên tiếng: "Hiểu Mộng, đừng như vậy." Giọng nói của Lý Ninh Ngọc mang theo một tia cầu khẩn, cả người cô như bị thiêu đốt.
"Chị Ngọc, chị không vui à?" Ánh mắt của Cố Hiểu Mộng mang theo sóng nước, trông qua vô cùng tủi thân.
"..." Lý Ninh Ngọc cảm thấy bất đắc dĩ, rõ ràng nàng bắt nạt người ta đến tận cửa phòng luôn rồi, thế mà dáng vẻ lại như chịu oan ức không bằng. Cô quay đầu sang chỗ khác, không để ý đến nàng.
Cố Hiểu Mộng cũng không quan tâm, chống người lên, sờ lên trán của Lý Ninh Ngọc, xem thử có còn sốt không... sau đó lại nhìn đến miệng vết thương tối qua đã được băng bó lại, ánh mắt sạch sẽ lại nghiêm túc. Nàng nhớ hôm qua bác sĩ có nói, sức khỏe của Lý Ninh Ngọc, e rằng không quá tốt... Cố Hiểu Mộng cũng rất lo lắng, nhưng nàng cũng không muốn để cho Lý Ninh Ngọc biết.
"Chị Ngọc, em đi làm chút điểm tâm cho chị." Cố Hiểu Mộng biết Lý Ninh Ngọc lúc này e rằng khó có thể tự khống chế mà muốn đánh mình. Mang theo chút vội vàng, Cố Hiểu Mộng lập tức rời giường, bỏ chạy, đi đến cửa thì nàng đột nhiên quay đầu lại, chạy trở về giường, cúi người hôn Lý Ninh Ngọc một cái, sau đó bỏ đi như muốn chạy trốn, để lại Lý Ninh Ngọc ngồi một mình trong phòng, giữa căn phòng trống rỗng.
"Cố Hiểu Mộng, đứa nhóc xấu tính này." Cho dù là một người đã ba mươi tuổi như Lý Ninh Ngọc, đối mặt với sự trêu chọc của Cố Hiểu Mộng cũng không thể nào coi như lẽ đương nhiên được.
Biệt viện nhà họ Cố, bên ngoài vây chặt, bên trong thoải mái. Cố Hiểu Mộng gần như đã đuổi hết tất cả người hầu đi. Ngoài miss Triệu mỗi ngày đều đến một chuyến ra, chỉ có người hầu đưa đồ ăn đến mỗi ngày và bác sĩ định kỳ sẽ đến. Cả tòa nhà lớn chỉ còn sót lại một mình Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc.
Cố Hiểu Mộng đảm nhận tất cả nhiệm vụ. Dù sao cũng trẻ hơn vài tuổi, cơ thể bị dày vò không ngừng kia lại khỏe lại nhanh chóng một cách thần kỳ. Trái lại, Lý Ninh Ngọc luôn là dáng vẻ yếu ớt, không phải nằm trên giường nghỉ ngơi thì chính là tựa vào ghế sô pha hóng gió, lúc nào cũng có thể phát sốt. Cố Hiểu Mộng cũng không nói gì, vẫn luôn ôm Lý Ninh Ngọc, có đôi khi cái ôm quá chặt, Lý Ninh Ngọc sẽ nhẹ nhàng trấn an Cố Hiểu Mộng.
Cố Hiểu Mộng thích đưa Lý Ninh Ngọc đi phơi nằng. Sắc mặt của Lý Ninh Ngọc thực sự quá nhợt nhạt, dưới ánh nắng mới có thể lộ ra được chút sức sống, nhưng nàng lại sợ Lý Ninh Ngọc phơi nắng quá mức, sẽ bị xay xẩm.
Cố Hiểu Mộng kêu người đặt một cây dù lớn, dìu Lý Ninh Ngọc ngồi lên ghế, cầm chăn lông nhẹ nhàng đắp lên người Lý Ninh Ngọc. Chiếc ghế là loại hai người có thể ngồi chung với nhau. Nàng ngâm một bình trà, rồi tựa đầu lên vai của Lý Ninh Ngọc. Mặt trời không lớn, hương trà cứ thế chậm rãi thấm nhuần. Có lẽ, đây chính là khoảnh khắc yên ả nhất.
Lý Ninh Ngọc không thể tự chủ mà ngủ quên dưới tán dù. Cố Hiểu Mộng chuẩn bị một chiếc nệm êm, để Lý Ninh Ngọc có thể thoải mái hơn, sau đó, nàng lại lấy thêm một chiếc nệm dày, tạo thành một chiếc giường đơn giản ở bên ngoài.
Lý Ninh Ngọc chưa từng nghĩ đến Cố Hiểu Mộng sẽ cẩn thận như vậy, bản thân sẽ được một người như vậy cưng chiều. Thậm chí, cô còn có chút tham lam, cô muốn cuộc sống như thế này, sẽ luôn như vậy, nhưng cô biết rõ tham lam chỉ là tham lam, không thể thành sự thật được.
Cố Hiểu Mộng ở trong phòng bếp bận rộn không ngơi tay. Lúc miss Triệu đến, Lý Ninh Ngọc đang tựa lên ghế sô pha ngủ thiếp đi. Không biết có phải vì vấn đề sức khỏe hay không mà Lý Ninh Ngọc trở nên rất thích ngủ. Miss Triệu đi vào phòng bếp, nhìn thấy dáng vẻ gà bay chó chạy trong phòng bếp, nếu không biết còn tưởng rằng Cố đại tiểu thư đang làm Mãn Hán Toàn Tịch ở trong này, nhưng thật ra cũng chỉ là nấu cháo rau củ bình thường. Vì muốn tăng thêm dinh dưỡng, nàng đang cân nhắc làm thế nào để cho thêm chút thị vụn vào. Khẩu vị của Lý Ninh ngọc rất thanh đạm, cơ bản không đụng đến thức ăn mặn, nhưng cơ thể luôn không thấy khá hơn, chỉ có thể không ngừng gia tăng ở phương diện ẩm thực.
"Hiểu Mộng, cô ra ngoài đi! Để tôi làm cho."
"Dạ." Cố Hiểu Mộng giống như nhìn thấy cứu tinh. Có trời mới biết nấu ăn khó đến cỡ nào.
Cố Hiểu Mộng nhìn thấy Lý Ninh Ngọc nghiêng đầu nằm ngủ trên sô pha, cầm lấy áo chăn lông, đắp lên người Lý Ninh Ngọc. Lông mi của Lý Ninh Ngọc khẽ run: "Nấu xong rồi à?"
"Miss triệu đến... Cô ấy làm!" Cố Hiểu Mộng ngồi lên ghế sô pha, đắp chăn lông lên người của cả hai. Lý Ninh Ngọc thuận thế tựa vào người của Cố Hiểu Mộng. Có lẽ trong mấy ngày nay, động tác như vậy thực sự xuất hiện quá nhiều, cho nên hai người cũng không quá bận tâm, ngay cả thẹn thùng cũng hiểm khi xảy ra. Quả nhiên, thói quen vô cùng đáng sợ.
Lý Ninh Ngọc ngửi mùi hương trên người Cố Hiểu Mộng, nhắm mắt lại, ngủ mất... Cố Hiểu Mộng vừa nhẹ nhàng vuốt tóc của Lý Ninh Ngọc, vừa nghĩ đến chuyện tiếp theo.
Nàng đón Lý Ninh Ngọc về đây đã được nửa tháng. Điện thoại bên phía Bộ Tư lệnh gọi đến hết cuộc này đến cuộc khác. Cố Hiểu Mộng đều lấy chuyện sức khỏe của Lý Ninh Ngọc làm lí do, không cho Lý Ninh Ngọc quay lại, nhưng cụ thể kéo dài bao nhiêu lâu thì nàng cũng không chắc. Đến lúc đó, không kéo dài được nữa thì nàng sẽ đi trước để thăm dò tình hình.
Hôm nay, Cố Hiểu Mộng trồng một cái cây trong sân. Lý Ninh Ngọc ngồi trên ghế, ở một bên uống trà nhìn Cố Hiểu Mộng đào hố. Cố Hiểu Mộng cũng cảm thấy rất kỳ lạ, chỉ cần chuyện cần dùng đến sức mạnh thì Lý Ninh Ngọc đều sẽ không làm. Ngay cả chuyện trồng cây này cũng vậy, Lý Ninh Ngọc chỉ ngồi ở phía xa xa ngắm nhìn.
"Chị Ngọc, xong rồi... Chị đến tưới nước đi!" Cố Hiểu Mộng mặc quần áo đơn giản, thở hồng hộc, chạy đến trước mặt Lý Ninh Ngọc. Lý Ninh Ngọc dịu dàng cầm khăn, lau mồ hôi cho Cố Hiểu Mộng: "Tại sao lại muốn trồng cây? Trời nóng như vậy!"
"Là cây ngô đồng đó. Chắc chắn nó có thể sống được rất lâu, nó sẽ sống mãi sống mãi! Rất tốt!" Cố Hiểu Mộng có chút trẻ con, nói.
Lý Ninh Ngọc sao có thể không hiểu ý của Cố Hiểu Mộng. Cây ngô đồng, cùng lớn lên, cùng già đi, đồng sinh, cộng tử.
Lý Ninh Ngọc tưới nước, Cố Hiểu Mộng cười: "Đây là cái cây do chúng ta cùng nhau trồng đó..."
Lý Ninh Ngọc nhìn về phía Cố Hiểu Mộng.
Có đôi khi, mặt trời sẽ chói lóa đến mức thực sự khiến cho người ta không thể nhìn thẳng, nhưng lại cũng không đành lòng rời mắt. Cố Hiểu Mộng chính là như vậy. Có lẽ, Lý Ninh Ngọc cũng như vậy.
Cố phủ.
"Baba, ba gọi con.. có chuyện gì à?"
"Con và Lý Ninh Ngọc ở biệt viện cũng hơn nửa tháng rồi, sau này hai người..."
"Con quay lại trước. Chị Ngọc tiếp tục dưỡng thương."
"Con và cô ấy?"
"Rất tốt! Baba, ba yên tâm đi!"
"Vậy là tốt rồi!" Cố Minh Chương muốn nói điều gì đó: "Hiểu Mộng, thời đại này, có người sống vì lý tưởng trong tim, có người sống vì tình yêu trong tim, cũng có người sống vì tư lợi cá nhân. Phàm là kiểu người nào cũng được, chỉ cần con biết bản thân đang làm gì là được. Đừng lãng phí mạng sống của mình. Lý Ninh ngọc cũng rất đáng giá!"
"Dạ, con biết rồi." Cố Hiểu Mộng do dự: "Baba, ba có thể nói cho con biết, chị Ngọc đã làm thế nào để Mitsui cho chị ấy quay lại Sở Cơ yếu không?"
"Haiz! Thật ra, cô ấy không nên quay lại! Chúng ta đều biết, cho dù cô ấy đi Thượng Hải, hay là đi Diên An đều là sự lựa chọn tốt nhất, chứ không phải chờ đợi ở nơi mà người nào cũng nhận ra cô ấy, đề phòng cô ấy như Hàng Châu này. Cô ấy luôn luôn tuân thủ theo quy định của tổ chức, nhưng lúc ở Cầu Trang, cô ấy lại không thực hiện kế hoạch của ba." Cố Minh Chương nhìn gương mặt của Cố Hiểu Mộng: "Bây giờ, cô ấy lại không muốn rời khỏi Hàng Châu!"
"Là vì... con sao?" Cố Hiểu không thể nào không hiểu ý của ba mình.
"Có nhìn thấy lỗ tiêm trên tay không? Vì để thể hiện ra tình trạng bị tiến sĩ Naoko giam cầm một năm trời, Lý Ninh Ngọc trong khoảng thời gian đó, mỗi ngày hai bình máu, vết thương cũ, vết thương mới chồng chất lên nhau, trong thời gian vài ngày đã giải mã số điện văn của mấy tháng, mới tìm được một lý do hợp lý đi gặp Mitsui. Đương nhiên, thời cuộc hiện tại cũng có lợi cho Lý Ninh Ngọc, nhưng nguy hiểm cũng rất lớn."
"Chuyện này xảy ra khi nào?" Cố Hiểu Mộng có chút run rẩy: "Rõ ràng chị ấy luôn nằm trong tầm mắt của con mà. Chị ấy làm gì có thời gian làm những chuyện này?"
"Lúc con bị mất trí nhớ, cô ấy dọn đến biệt viện nhà họ Cố."
"..." Cố Hiểu Mộng cảm thấy bản thân sắp điên rồi. Khi đó, bản thân vừa mới dùng hình với Lý Ninh Ngọc, nhưng Lý Ninh Ngọc lại còn làm mấy chuyện như vậy, khó trách Lý Ninh Ngọc bệnh mãi vẫn không khỏe lại, rõ ràng chỉ bị hen suyễn, nhưng sắc mặt lại tái nhợt, lần nào lần nấy đều đã rất trễ rồi nhưng đèn cứ mãi bật sáng. Tại sao Lý Ninh Ngọc từ đầu đến cuối đều chưa từng nói với mình?
"Ba nói cho con biết... Là vì muốn cho con hiểu... cô ấy xứng đáng!" Cố Minh Chương tự hỏi Lý Ninh Ngọc đối xử với Cố Hiểu Mộng không chê điểm nào được, lại còn bảo vệ chặt chẽ như vậy, sợ rằng ngay cả người làm cha như ông ấy cũng không làm được.
Cố Hiểu Mộng lảo đảo, nghiêng ngả quay về. Lý Ninh Ngọc nhìn Cố Hiểu Mộng đến, sắc mặt cũng không tốt, có chút khỏ hiểu. Không phải quay về nhà sao?
"Hiểu Mộng?" Lý Ninh Ngọc mặc sườn xám. Thân thể mảnh khảnh có cảm giác như lung lay sắp ngã, khiến cho Cố Hiểu Mộng càng thêm đau lòng.
Cố Hiểu Mộng xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Lý Ninh Ngọc. Nàng không muốn nhìn, cũng không dám nhìn... Ngẩng cao đầu. Nàng không muốn khóc... Cũng không muốn cho cô trông thấy mình khóc, nhưng thực sự lại không thể kiềm chế được. Nàng lập tức ngồi xổm xuống, vùi đầu lên đầu gối!
"Sao vậy?" Lý Ninh Ngọc dịu dàng vuốt lưng Cố Hiểu Mộng, giống như đang trấn an.
"Lý Ninh Ngọc, em không thích chị... Em không thích chị... Tại sao lần nào chị cũng như vậy!" Cố Hiểu Mộng mang theo tiếng khóc nức nở, không hề có chút khí thế.
"Được, được, không thích thì không thích! Em đừng khóc!" Lý Ninh Ngọc không rõ tình hình, nhưng vẫn dỗ dành Cố Hiểu Mộng.
"Sao lại không thích? Sao chị lại không thích em?" Cố Hiểu Mộng đột nhiên quay đầu, khóe mắt đẫm lệ, có chút bá đạo cãi lại. Nhìn đi! Cố Hiểu Mộng chính là không nói lý lẽ như vậy đó.
"..." Lý Ninh Ngọc bất đắc dĩ. Chuyện này...
"Rốt cuộc chị đã bị rút bao nhiêu máu vậy? Chị không muốn sống nữa à? Quay lại quan trọng như vậy sao?" Cố Hiểu Mộng bỗng đứng lên, vốn định giả vờ đẩy một cái, nhưng nghĩ đến sức khỏe của Lý Ninh Ngọc, giơ tay ra thì rút về.
"Em không nhớ, rất nguy hiểm! Em bị thương! Tôi không quay lại, không thể nhìn thấy em, sẽ không yên lòng. Bây giờ không phải rất tốt sao!" Lý Ninh Ngọc vẫn nhẹ nhàng an ủi cảm xúc của Cố Hiểu Mộng.
"Không muốn như thế này... Không muốn như thế này..." Cố Hiểu mộng ôm lấy Lý Ninh Ngọc: "Để em che chở cho chị đi! Chị đừng bị thương nữa! Em đau lòng..."
"Được..." Lý Ninh Ngọc vẫn như cũ, khẽ vuốt lưng Cố Hiểu Mộng: "Tất cả đều nghe theo em..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT