Hôm nay là một ngày kỳ lạ. Mới sáng sớm, tất cả người có cấp bậc thượng tá của Bộ Tổng tư lệnh đều tề tụ ở sảnh chính, giống như đang chờ ai đó, ngay cả Cố Hiểu Mộng - thủ trưởng Sở Đặc vụ đang bị thương cũng phải chống nạng, đứng đợi trong sảnh chính. Đây chính là thiên kim của Cố thuyền vương, chưa cần nói đến thân phận thủ trưởng của nàng, chỉ với bối cảnh gia đình cũng đủ khiến cho người ta khiếp sợ, nhưng vị tôn giả đại phật này vậy mà lại ngoan ngoãn đứng đợi ở đây, khiến cho người ta phải rửa mắt. Nhưng mà vừa nghĩ đến chuyện Tống tư lệnh xuất quỷ nhập thần cũng đang ở đây thì hầu hết mọi người đều không dám lên tiếng.
"Tư lệnh, chúng ta đang đợi ai à?" Lưu Khắc Thành thực sự cảm thấy quá kỳ lạ.
"Ừ, không phải đã nói rồi sao, hôm nay khoa trưởng của Khoa Tình báo sẽ đi làm!" Tống Lăng thản nhiên nói.
"Khoa trưởng?" Tuy trước đó đã có nói qua, nhưng khiến cho người ta cảm thấy rất khó tin. Chỉ là khoa trưởng của Khoa Tình báo, mà lại để cho tất cả người có cấp bậc thượng tá phải đứng ở sảnh chính chờ đợi.
"A? Vậy khoa trưởng tại nhiệm?" Lưu Khắc Thành hỏi tiếp
"Chết rồi..." Tống Lăng có chút phiền đối với việc Lưu Khắc Thành không ngừng đặt câu hỏi. Ánh mắt của anh ta khẽ lướt qua, dọa Lưu Khắc Thành sợ hoảng hồn. Có thể người khác không biết, nhưng anh ta hiểu rõ nhất Tống Lăng chính là một sát thần làm việc không theo lẽ thường.
"Tư lệnh, đừng nói là không đến nhé!" Rõ ràng Cố Hiểu Mộng vô cùng lo lắng, đợi trái đợi phải vẫn chưa đợi được người kia đến, cũng có chút sốt ruột, nhưng giọng điệu vẫn ra vẻ mất kiên nhẫn.
"Sẽ không đâu. Tôi cảm thấy cô ấy sẽ không đến trễ, cũng không thích đến sớm." Tống Lăng đối xử với Cố Hiểu Mộng luôn có sự dịu dàng, tinh tế khác thường.
"Ừ." Nhà toán học luôn luôn tính thời gian rất chuẩn xác.
Tiếng chuông đồng hồ điểm chín giờ vang lên. Cửa được chậm rãi mở ra, chỉ nhìn thấy người đến mặc quân trang, bước đi có chút nhẹ cẫng, bên cạnh còn có một nữ sĩ đang đỡ nàng, sắc mặt tái nhợt, trông có vẻ như có thể gục ngã bất cứ lúc nào, nhưng lại chậm rãi tiền vào sảnh chính của Sở Cơ yếu, khóe mắt hơi rũ xuống, trên trán rỉ chút mồ hôi.
"Cuối cùng đã đến rồi."
"Lý Ninh Ngọc." Chị ấy vẫn còn sống.
"Chị Ngọc." Chị ấy bị thương rồi?
Vẻ mặt của mọi người ở Sở Cơ yếu thiên biến vạn hóa, nhưng lại nhanh chóng che giấu.
"Lý thượng tá, hoan nghênh một lần nữa quay về nơi này." Biểu hiện của Tống Lăng vô cùng nhiệt tình. Khuôn mặt anh tuấn kia trong nháy mắt lộ ra nụ cười. Nếu không phải nhìn thấy anh ta trong nháy mắt bắn chết khoa trưởng tiền nhiệm của Khoa Tình báo, thì Lý Ninh Ngọc sẽ cảm thấy người này không hề nguy hiểm chút nào.
"..." Lý Ninh Ngọc không nói gì, hơi gật đầu.
"Chị Ngọc..." Cuối cùng Cố Hiểu Mộng không kiềm chế được nữa, tiến lên.
"Cố thượng úy, không... Cố thủ trưởng!" Lý Ninh Ngọc thoát khỏi tay của người đang đỡ mình, thẳng người, ngăn không cho Cố Hiểu Mộng bước lên. Cô nhóc này, nhiều người đang nhìn như vậy.
"Chị Ngọc, chị bị thương rồi à?" Cố Hiểu Mộng lo lắng nhìn Lý Ninh Ngọc. Nàng mặc kệ người khác muốn nghĩ sao thì nghĩ: "Bị thương ở đâu?"
"Cố Hiểu Mộng, cô làm gì vậy? Chưa nói đến việc cô ở Cầu Trang hãm hại tôi, cô nhốt tôi ở biệt viện của nhà họ Cố cũng được vài ngày. Có phải cô quá dễ quên rồi không..." Lý Ninh Ngọc lùi lại một bước. Khi cô nói xong, cả đám người đều nhìn về phía Cố Hiểu Mộng, ánh mắt đầy dè dặt.
Vốn dĩ còn đang tò mò mối quan hệ giữa hai người, rốt cuộc người có thể khiến cho Cố Hiểu Mộng lo lắng và quan tâm như vậy là thần thánh phương nào. Nhưng nghe thấy lời Lý Ninh Ngọc nói lại nhớ ra Cố Hiểu Mộng - thủ trưởng của Sở Đặc vụ, là một thiên tài giả heo ăn thịt hổ, mọi người mới giật mình. Kỹ năng diễn xuất của Cố Hiểu Mộng này thật tốt, vừa mới mỉm cười muôn hình vạn trạng với bạn, xoay mặt đi thì lập tức bán đứng bạn.
"Chị Ngọc..." Đôi mắt to của Cố Hiểu Mộng có chút ẩm ướt, lộ ra vẻ vô cùng tủi thân. Haiz... khiến cho Lý Ninh Ngọc cũng bó tay. Cô nhóc này thực sự không biết phân trường hợp gì cả.
"Cố thủ trưởng, Lý khoa trưởng người ta cũng đã nói như vậy rồi, cô đừng làm khó người ta nữa." Lưu Khắc Thành châm chọc.
"Lưu Khắc Thành, cần anh xen vào chuyện của người khác à!" Cố Hiểu Mộng đột nhiên nổi giận. Chị Ngọc của nàng điểm nào cũng tốt, không đến lượt người khác xiên xiên xỏ xỏ.
"Cô..." Lưu Khắc Thành mất hết mặt mũi. Theo lý mà nói, quân hàm của Lưu Khắc Thành còn cao hơn cả Cố Hiểu Mộng, nhưng bởi vì Cố Hiểu Mộng là con gái của Cố thuyền vương nên cứ bị nàng đè đầu cưỡi cổ.
"Tống tư lệnh, nếu như tôi đã đến báo danh rồi thì có thể cho tôi về Khoa Tình báo được chưa?"
"Đương nhiên." Tống Lăng ôm tay sau lưng, vẻ mặt như đang xem kịch: "Tình cảm giữa Lý thượng tá và Cố thủ trưởng không tệ nhỉ."
"Ừ! Chẳng lẽ Tống tư lệnh muốn tôi giao lưu tình cảm với Lưu Khắc Thành à?" Tống Lăng bỗng bị nghẹn họng. Lúc trước, Cố Hiểu Mộng bị Thẩm Lâm tố cáo, Lưu Khắc Thành tham dự toàn bộ quá trình thẩm vấn. Mặc dù sau đó Cố Hiểu Mộng không so đo tính toán với Lưu Khắc Thành, nhưng rõ ràng hai người họ không thể nào yên ổn ở chung được.
"Chị Ngọc, em dẫn chị về Khoa Tình báo." Cố Hiểu Mộng nhanh chóng vịn lấy Lý Ninh Ngọc.
"Không tiện, Khoa Tình báo không cho người ngoài vào." Lý Ninh Ngọc nghiêng đầu, không nhìn đến ánh mắt sáng lấp lánh kia của Cố Hiểu Mộng.
"Đưa đến bên ngoài cũng được." Tay của Cố Hiểu Mộng lại càng nắm chặt hơn. Trong lòng Lý Ninh Ngọc thầm than, sợ là không thể lay chuyển được người trước mặt rồi.
"Tống tư lệnh, tôi có thể đi vào Khoa Tình báo không?" Cố Hiểu Mộng đảo khách thành chủ: "Ở với chị Ngọc một lúc."
"Lý khoa trưởng đồng ý là được." Tống Lăng muốn xem trò hay, không muốn tham gia.
"Tôi không đồng ý..."
"Em không nghe thấy..."
Cuối cùng Lý Ninh Ngọc cũng chịu đối diện với Cố Hiểu Mộng, nhìn thấy ánh mắt trần trụi kia của Cố Hiểu Mộng, Lý Ninh Ngọc lại cảm thấy đau đầu, cũng không đành lòng ngăn cản Cố Hiểu Mộng nữa.
"Đi thôi! Chị Ngọc." Cố Hiểu Mộng đạt được nguyện vọng thì vô cùng vui vẻ.
"Cố thủ trưởng, sau này sẽ còn bán đứng Lý khoa trưởng nữa không? Ha ha, ngẫm lại thì Sở Cơ yếu chúng ta vẫn nên chung sống hài hòa với nhau thì hơn." Tống Lăng hỏi không đúng lúc.
"Việc liên quan đến tính mạng của mình, chắc chắn sẽ làm rồi... Nhưng người khác và chị Ngọc, không thể sánh như nhau được." Quả nhiên Cố Hiểu Mộng vẫn là Cố Hiểu Mộng! Tất cả mọi người đều có chút cảm thông cho Lý Ninh Ngọc, chỉ nhìn thấy bóng lưng của Lý Ninh Ngọc hơi giật thót, nhưng trong lòng lại âm thầm thở phào một hơi. Mối quan hệ của cô và Cố Hiểu Mộng, tuyệt đối không thể là kiểu không muốn rời xa, như vậy mới không hợp lẽ thường.
"Cố thủ trưởng, phải suy nghĩ cho kỹ nhé." Tống Lăng tạm thời không nghi ngờ quan hệ giữa Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng.
"Kẻ thức thời, không phải Tống tư lệnh là người hiểu rõ nhất sao?" Cả đám đều đổ mồ hôi lạnh, Cố Hiểu Mộng này cũng quá can đảm rồi.
Lý Ninh Ngọc ra vẻ như sắp ngã. Cố Hiểu Mộng vội vàng đỡ lấy, dọa cho vết thương của Cố Hiểu Mộng đau nhói, cũng không dám nói gì nữa, dìu Lý Ninh Ngọc đi về phía Khoa Tình báo. Cầu thang không dài, nhưng hai người lại bước đi vô cùng chậm chạp, cô gái lúc mới vào đã đỡ Lý Ninh Ngọc ra vẻ như muốn giúp đỡ, lập tức bị một ánh mắt của Cố Hiểu Mộng dọa lui.
"Chị Ngọc, chị sao rồi?" Cố Hiểu Mộng ở trên hành lang mang theo tiếng nức nở, có chút đau lòng nhìn Lý Ninh Ngọc. Có lẽ là rất đau! Rốt cuộc đã bị thương ở đâu, đứng cũng đứng không vững, trên trán toàn là mồ hôi.
"Hiểu Mộng. em không nên..." Haiz! Vừa định nói Cố Hiểu Mộng không biết phân trường hợp, nhưng lại không nói ra được: "Đỡ tôi quay về đi..."
Đi vào Khoa Tình báo, chỉ nhìn thấy Thẩm Lâm cũng đang ngồi ở Khoa Tình báo. Lần này, Lý Ninh Ngọc đã hiểu ra tại sao Cố Hiểu Mộng ở Sở Cơ yếu sao lại gian nan như vậy. Khoa Tình báo, Đội Hành động, còn có Bộ Tư lệnh đều muốn làm khó Cố Hiểu Mộng. Sao Cố Hiểu Mộng có thể ứng phó được.
"Hiểu Mộng?" Thẩm Lâm nhìn thấy Cố Hiểu Mộng thì vô cùng kinh ngạc: "Lý Ninh Ngọc? Cô là khoa trưởng mới đến?"
"Tôi chỉ quay về vị trí vốn là của tôi thôi." Lý Ninh Ngọc thản nhiên nói. Cô không thích Thẩm Lâm, vô cùng không thích, nhưng lúc nãy nhìn thấy phản ứng của Lưu Khắc Thành, Thẩm Lâm vốn dĩ không nói cho Lưu Khắc Thành biết mối quan hệ giữa mình và Cố Hiểu Mộng. Rốt cuộc Thẩm Lâm đang nghĩ gì vậy? Vừa liều mạng phá hoại, vừa bảo vệ theo cách bản thân cho là đúng.
"Hiểu Mộng." Thẩm Lâm muốn giải thích về chuyện mấy ngày trước, tay nắm lấy tay Cố Hiểu Mộng. Lý Ninh Ngọc trong phút chốc lập tức xù lông, yên lặng quay đầu, giơ tay hất tay của Thẩm Lâm đang đặt trên người Cố Hiểu Mộng ra. Lần này, ngay cả Cố Hiểu Mộng cũng có chút kinh ngạc. Chị Ngọc của nàng biến thành như thế này từ khi nào.
"Lý Ninh Ngọc... Cô..."
"Gọi Lý khoa trưởng..." Thân thể vốn dĩ có chút yếu ớt của Lý Ninh Ngọc đột nhiên thẳng tắp. Giọng nói có chút nghiêm túc nhàn nhạt: "Thẩm Lâm, của tôi thì cô đừng chạm vào, tôi sẽ chán ghét..."
Đôi mắt to, tròn xoe của Cố Hiểu Mộng viết đầy chữ kinh ngạc. Tình huống gì đây, Lý Ninh Ngọc ở bên ngoài lúc nãy đi đâu mất rồi!
"Được, Lý khoa trưởng... Tôi muốn nói chuyện với Cố thủ trưởng!" Thẩm Lâm cắn răng nghiến lợi.
"Không tiện!" Lý Ninh Ngọc hơi qua đầu, nhìn Cố Hiểu Mộng có chút ngây ngốc.
"Ồ, đúng đó! Tôi không muốn nói chuyện với cô, cũng không có gì để nói với cô cả." Cố Hiểu Mộng từ chối thẳng.
"Đỡ tôi đi vào." Khí tràng của Lý Ninh Ngọc triển khai hết mức: "Thẩm Lâm, cô muốn đi, thì đi lúc nào cũng được, nếu không thì tôi sẽ thực hiện những lời tôi đã nói." Lý Ninh Ngọc chán ghét Thẩm Lâm.
"Chị Ngọc, đi chậm một chút!" Cố Hiểu Mộng trong nháy mắt rất vui vẻ theo sau đuôi. Cảm giác được Lý Ninh Ngọc che chở như thế này thật tốt...
"Đóng cửa lại!" Lý Ninh Ngọc nói xong, đổ gục lên người Cố Hiểu Mộng. Thân thế cố gắng chống đỡ đi một đoạn đường ngắn ngủi như thế này, vẫn có chút khó khăn.
"Chị Ngọc... Chị bị thương ở đâu vậy?"
"Bị bắn một phát! Không sao!"
Cố Hiểu Mộng đỡ Lý Ninh Ngọc ngồi xuống. Lý Ninh Ngọc đúng lúc có thể nhẹ nhàng sờ đầu của Cố Hiểu Mộng: "Bắn một phát súng sao lại không có chuyện gì. Chúng ta về nhà đi. Cái tên Tống Lăng chết tiệt này!" Cố Hiểu Mộng bỗng chốc sốt ruột!
"Nhớ lại rồi?" Lý Ninh Ngọc dịu dàng hỏi. Ánh mắt như vậy, quan tâm như vậy, chắc chắn không thể nào là Cố Hiểu Mộng không có ký ức.
Cố Hiểu Mộng nhớ đến chuyện trước kia, nàng khẽ giật mình, có chút sợ hãi. Nàng nhớ ra rồi, nhớ hết tất cả mọi chuyện, nàng đã đối xử với Lý Ninh Ngọc như thế nào cũng nhớ rất rõ.
"Hiểu Mộng, đừng sợ..."
"Thực sự xin lỗi."
"Đừng sợ, tôi không đi nữa." Lý Ninh Ngọc muốn ôm lấy Cố Hiểu Mộng, nhưng bởi vì nguyên thân cơ thể yếu ớt, trông càng giống như Cố Hiểu Mộng đỡ lấy Lý Ninh Ngọc.
"Đọc thư rồi?"
"Ừm!" Cố Hiểu Mộng vừa khóc vừa gật đầu.
"Hai lá đều đọc hết rồi?"
"Ừm..."
"Tôi..." Lý Ninh Ngọc nghẹn lời, không biết nên diễn tả nội tâm ngượng ngùng của mình như thế nào.
"Em thích chị... Lý Ninh Ngọc. Chị cũng nhất định phải thích em... thích Cố Hiểu Mộng!" Cố Hiểu Mộng ôm Lý Ninh Ngọc, nói chuyện không màng gì hết. Lý Ninh Ngọc trong nháy mắt đỏ bừng mặt, giống như gió xuân thổi hiu hiu, hoa đào nở rạo rực.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT