Ở trong chuyện hoa lê dính hạt mưa này, Triệu Thanh Đại chính là chuyên nghiệp.

Lông mi nàng run lên, nước mắt từng viên từng viên rơi xuống, từ mặt chảy xuống cằm. Nàng hình như là bị nước mắt làm hoảng sợ, nhanh chóng lau mặt quay đầu qua một bên, chỉ có thể nghe được tiếng nàng hơi nức nở.

Đỗ Kinh Mặc đặt tay lên vai nàng, xoay người nàng lại: "Em không muốn nói chị không ép em, đừng khóc."

"Thực xin lỗi tỷ tỷ, em không phải cố ý." Hốc mắt nàng đỏ đỏ, "Em thật sự đã thay đổi, không có cố ý giả đáng thương."

"Chị cũng không có nghĩ em như vậy a." Đỗ Kinh Mặc dùng khăn giấy giúp nàng lau nước mắt trên má, động tác mềm nhẹ tự nhiên, "Ở trước mặt chị khóc không sao cả, chị chỉ là......"

Lời nói biểu lộ quan tâm quá lộ liễu, cô có chút không quen biểu đạt cảm xúc như vậy, tạm dừng một lát, lúc này mới tiếp tục nói: "Chỉ là không muốn nhìn em khổ sở."

Càng đừng nói còn bị nàng khổ sở kích thích.

"Tỷ tỷ nói như vậy, em một chút cũng không còn khổ sở." Triệu Thanh Đại nín khóc mỉm cười, thò lại gần dựa vào trên vai Đỗ Kinh Mặc, "Em khóc một lát là được rồi, rất mau sẽ ổn thôi."

Đỗ Kinh Mặc có thể cảm rtgiasc được bả vai đang dần dần bị nước mắt làm ướt nhẹp.

Ở trong ấn tượng của cô Triệu Thanh Đại vẫn luôn hiểu chuyện như vậy, khóc lên không tiếng động, ngay cả nước mắt đều có vẻ ngoan ngoãn.

Hệ thống đã dần dần chết lặng.

Nó một cái mặt cười, căn bản không đủ để lý giải tình huống hiện tại. Vì sao Triệu Thanh Đại có thể dựa vào bản thân, đem ngôn tình bẻ thành cái dạng này?

Vì sao Đỗ Kinh Mặc nữ chủ trong cốt truyện nguyên bản bình tĩnh lại thông minh, đối diện với mấy chiêu nhỏ của trà xanh này, một chút năng lực phán đoán đều không có.

Triệu Thanh Đại nói nàng không phải đang giả đáng thương, cô cư nhiên liền tin, còn cảm thấy ly trầ này thực hiểu chuyện thực ngoan ngoãn!

Thật là muốn kêu trời!

Hệ thống lại nào biết rằng, bản chất con người là tiêu chuẩn kép, đối với người và chuyện mình thiên vị, sẽ luôn phá lệ khoan dung.

Đỗ Kinh Mặc cũng không ngoại lệ.

Cô khó có lần tò mò quan tâm, nhưng Triệu Thanh Đại không muốn nói cô cũng không nhắc lại.

Cô vốn tưởng rằng chuyện này sẽ cứ trôi qua như vậy.

"Con là, cô bé Đỗ gia kia, đúng không?"

Một khuôn mặt vô cùng tương tự Triệu Thanh Đại xuất hiện ở trước mặt Đỗ Kinh Mặc, làm cô hoảng hốt trong chốc lát.

Thấy Đỗ Kinh Mặc không đáp lời, nữ nhân có chút khẩn trương lại có chút sốt ruột, hai tay không ngừng xoa tới xoa lui: "Dì là dì Lan của con a, lúc trước ở ngay sát nhà con. Ba chồng của dì còn là bạn tốt của ông nội con mà."

Bà khoa tay múa chân nói một chút: "Lúc con mới cao như vầy, dì còn đi qua nhà con chào hỏi tặng quà, con gọi dì là dì Lan, con còn nhớ không?"

Đỗ Kinh Mặc: "Không nhớ rõ."

Ai có thể nhớ rõ chuyện xa xăm như vậy? Nhưng nghe nữ nhân này tự thuật, cô vẫn phán đoán ra thân phận của đối phương.

"Bà là, mẹ của Thanh Đại?"

Dì Lan gật gật đầu: "Đúng, Lần này dì tới chính là muốn tìm Thanh Đại, nếu con quen biết nó, vậy càng dễ nói."

Bà nói hốc mắt đỏ, trên mặt bị năm tháng mài giũa nhưng vẫn mỹ lệ như cũ che kín ưu sầu thương nhớ: "Dì vốn là định trực tiếp đi tìm Thanh Đại, nhưng bạn học nói cho dì con bé bị bệnh, xin nghỉ đã lâu, dì không còn cách nào lúc này mới tìm được chỗ này của con."

Đỗ Kinh Mặc ôm cánh tay, nhấp chặt môi không đáp.

Cô nghĩ, cô tìm được nguyên nhân hôm qua Triệu Thanh Đại không vui rồi.

Triệu Thanh Đại nhìn như vô ưu vô lự, kỳ thật tâm tư mẫn cảm, tự trọng cũng rất mạnh, trước nay đều không chủ động nói với chuyện của Triệu gia. Nhưng tò mò là bản tính của con người, có một số việc đương sự không nói, Đỗ Kinh Mặc cũng không đi hỏi thăm, nhưng vẫn sẽ truyền tới tai cô.

Ví dụ như, lúc dì Lan rời đi mang theo tất cả tích góp của cả nhà, bao gồm cả tiền tiết kiệm mà Triệu Thanh Đại làm việc vặt bán phế phẩm bên ngoài kiếm được.

Bà là một chút đường sống cũng không chừa lại cho con gái.

Đỗ Kinh Mặc từ đầu tới đuôi chỉ nói một câu "Không nhớ rõ", nhưng cô lãnh đạm bài xích cũng đã đủ rõ ràng. Dì Lan càng xấu hổ, chỉ có thể căng da đầu hỏi: "Con biết Thanh Đại ở đâu không?"

Đỗ Kinh Mặc không trả lời những lời này, mà là hỏi lại: "Sao bà dì biết em ấy học đại học ở đây?"

Nữ nhân sắc mặt cứng đờ, không trả lời.

Đỗ Kinh Mặc tiếp tục hỏi: "Dì là định cư ở đây, hay là ngẫu nhiên đi qua?"

"...... Định cư." Dì Lan nắm nắm quần, giải thích, "Ngày hôm qua, dì thấy nó ở trên phố, liền muốn đến gặp."

Trong lòng Đỗ Kinh Mặc dâng lên một trận bực bội.

Quả nhiên là bởi vì người phụ nữ này.

"Nếu dì nhìn thấy em ấy, vậy vì sao lúc ấy không đi tìm em ấy, mà hôm nay mới đến?"

Dì Lan mở miệng rồi lại khép, cuối cùng vẫn là không trả lời câu hỏi này.

Bà không có cách nào nói, là bởi vì con trai bà ở đấy, cho nên chẳng sợ là bà thấy được con gái ruột của mình, cũng không dám tiến lên gặp mặt, chào hỏi một cái.

"Tiểu Đỗ, dì biết hai đứa đều cảm thấy dì Lan không phải là người tốt gì, nhưng con cũng có mẹ, dì cầu con thông cảm cho tâm tình của một người mẹ, nói cho dì Thanh Đại ở đâu, để dì gặp con gái, được không?"

Đỗ Kinh Mặc bị lời này làm cho tức cười.

Cô quen làm đoá hoa cao lãnh, từ nhỏ đến lớn đều là được nuông chiều ra tính tình tiểu thư, vẫn là lần đầu tiên có người ở trước mặt cô làm cô nổi lên tính xấu.

"Thực xin lỗi dì Lan, tôi thông cảm không nổi tâm tình của dì." Giọng nói của cô thành khẩn đến cực điểm, "Bởi vì tôi không có một người mẹ rời nhà bỏ trốn còn làm cho tôi hai bàn tay trắng, cho nên tôi thật sự không thấu hiểu được cảm xúc của dì."

Sắc mặt dì Lan chợt thay đổi.

Hai cái tát bà đánh Triệu Thanh Đại kia, là hạ sách mà bà bất đắc dĩ phải làm, cũng là chuyện làm bà hối hận nhất.

Cuộc sống sau khi bà chạy trốn càng tốt, hối hận mà bà đè dưới đáy lòng càng mãnh liệt.

Mỗi khi nhìn thấy con trai trưởng thành khoẻ mạnh, bà liền sẽ không thể khống chế mà nhớ tới, ánh mắt Triệu Thanh Đại nhìn bà khi quỳ rạp trên mặt đất ngày đó.

Có mờ mịt, có khổ sở, còn có.... Hận.

Dưới sự tích luỹ của năm dài tháng rộng, hai cái tát kia cuối cùng biến thành hai thanh đao cắm ở ngực, xoay lại đâm vào người bà.

"Dì Lan hối hận sao?" Đỗ Kinh Mặc đột nhiên mở miệng, đánh gãy suy nghĩ của bà.

Dì Lan theo bản năng gật đầu một cái.

Ngón tay Đỗ Kinh Mặc cuốn tóc, ngữ khí không chút để ý: "Là hối hận vì lúc trước không nên bỏ lại Thanh Đại rồi đi, hay là hối hận vì để lại một vết nhơ trong nhân sinh của mình, hối hận vì sinh một cái tạp chủng?"

"Con nói hươu nói vượn cái gì?" Nữ nhân như là bị mèo dẫm phải đuôi, nháy mắt bùng nổ, "Đó là con gái dì! Vết nhơ cái gì, tạp chủng cái gì, con đừng có ở đây nói bậy!"

"Nếu không phải..... Vậy hôm qua rõ ràng dì gặp được em ấy, vì sao lại muốn trốn?" Đỗ Kinh Mặc nhìn thoáng qua thời gian, kiên nhẫn bị mài mòn không sai biệt lắm.

Triệu Thanh Đại lúc này hẳn là đã chuẩn bị xong cơm tối rồi.

Cô không quay về Triệu Thanh Đại liền sẽ luôn chịu đói, cô đã trễ khá lâu, phỏng chừng khi trở về còn có thể nhìn thấy một cô bé mắt trông mong chờ cô.

"Ơn sinh thành của dì đã tiêu tan hết khi dì hạ hai bàn tay kia xuống rồi, em ấy không phải công cụ để an ủi lương tâm của dì, đừng đến nữa."

Đỗ Kinh Mặc tiến lên một bước, một tay để trên vai dì Lan: "Dì hẳn là đã tái hôn, có sinh hoạt mới rồi đi. Dì cũng không muốn bị quấy rầy ngày tháng sinh hoạt an ổn, đúng không?"

Thanh âm cùng động tác của cô đều rất mềm nhẹ, nhưng dì Lan lại nghe ra được mùi vị uy hiếp.

Dì Lan ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen nhánh của Đỗ Kinh Mặc.

Khoé môi cô nhếch lên trên, trong mắt một chút ý cười cũng không có, đôi mắt đen đã có chút lạnh người.

"Dì Lan nghe rõ tôi nói chưa?"

"Tôi nói dì, đừng đến nữa."

Nữ nhân ngơ ngác gật đầu, đáy lòng bà có chút nhút nhát, khoé môi đều có chút run rẩy, bản thân lại không ý thức được.

Dưới đáy lòng Đỗ Kinh Mặc không tiếng động mà hừ một chút, rút tay rời đi.

Rõ ràng nữ nhân này có một khuôn mặt tương tự Triệu Thanh Đại như vậy, nhưng sao liếc nhìn một cái liền cảm thấy chán ghét?

Cô lại nhìn thoáng qua thời gian, trong lòng càng thêm phiền muộn, bắt xe nhanh chóng chạy về.

Hoàn toàn giống với phán đoán của cô lúc trước, Triệu Thanh Đại đã chuẩn bị xong bữa tối, đang ngồi ở trên sô pha, dùng hai tay đỡ cằm, nghiêng đầu nhìn về cửa, ánh mắt có chút u oán.

Nhưng trong nháy mắt nhìn thấy cô kia, u oán thành sung sướng, vui sướng sáng lấp lánh từ trong đáy mắt nàng chảy ra.

Cảm xúc của Đỗ Kinh Mặc bị dì Lan ảnh hưởng lúc nãy nháy mắt khôi phục lại, bước chân đều không tự giác mà nhẹ nhàng lên.

"Tỷ tỷ sao giờ chị mới về? Cơm cũng sắp nguội rồi." Triệu Thanh Đại cắn cắn môi, hỏi thăm, "Sẽ không phải là bị người nào cản bước đi?"

Đỗ Kinh Mặc bị nói trúng rồi, cô đang tổ chức từ ngữ, nghĩ nên nói như thế mới có thể không ảnh hưởng đến cảm xúc của Triệu Thanh Đại, liền nghe cô nhóc này lại mở miệng:

"Sẽ không phải là có người giữ tỷ tỷ lại thổ lộ, vậy nên mới chậm trễ chị về ăn cơm?"

Đỗ Kinh Mặc: "..... Cái lung tung rối loạn gì!"

Mạch não này của nàng phát triển như thế nào? Luôn nghĩ mấy cái kỳ kỳ quái quái.

Thấy cô trực tiếp phủ định, Triệu Thanh Đại lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cười nói: "Em nói giỡn, điều hoà một chút không khí thôi."

Chuyện nàng thấp thỏm nhất trong khoảng thời gian này, không gì hơn là cả ngày nàng bị nhốt ở nhà, hành động không tiện, không hỏi thăm được tình hình trong trường của Đỗ Kinh Mặc.

Không ai rõ hơn nàng Đỗ Kinh Mặc rốt cuộc có bao nhiêu được hoan nghênh.

Chỉ là cô là ánh trăng cao cao trên bầu trời, sáng rực lạnh băng lại không thể đụng vào, phần lớn kẻ ái mộ, kể cả nói với cô một câu cũng không dám.

"Lần sau đừng nói mấy câu đùa như vậy." Đỗ Kinh Mặc rửa tay xới cơm, nhân tiện lấy cho Triệu Thanh Đại một chén, "Bất quá chị đúng thật là gặp phải một người, ăn xong rồi lại nói cho em."

Bởi vì một câu này của cô, Triệu Thanh Đại dùng tốc độ nhanh nhất của bản thân, một chén cơm trong vòng mười phút thấy đáy.

Nàng gác đũa lên chén, làm đoan đoan chính chính, còn xoa xoa miệng, hỏi: "Tỷ tỷ định nói cái gì với em nha? Bây giờ có thể nói chưa?"

Đỗ Kinh Mặc: "......"

Cô mím chặt cánh môi, nhưng vẫn là bị chọc cười. Chỉ là tưởng tượng đến sau khi Triệu Thanh Đại nghe xong có khả năng tâm tình sẽ kém đi, cô cũng không cười nổi.

"Hôm nay tôi đụng phải dì Lan ở cổng trường, dì nói muốn gặp em, tôi không để dì tới."

Lúc Đỗ Kinh Mặc từ chối phi thường dứt khoát, trên đường trở về cẩn thận cân nhắc lại cảm thấy bản thân đi quá giới hạn.

Thấy và không thấy, không phải nên là Triệu Thanh Đại nói mới tính sao?

"Nếu em không muốn gặp, việc này coi như chưa từng xảy ra, nếu em muốn gặp, tôi lại giúp em liên hệ."

Lời nói của cô vừa dứt, sắc mặt Triệu Thanh Đại liền lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được chuyển thành trắng, cả huyết sắc trên môi đều rút sạch sẽ.

——————————————

Chúc mọi người năm mới nhiều sức khỏe nha

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play