“Địa điểm và thức ăn tôi cũng đã sắp xếp xong” An Nguy cặn kẽ báo cáo với anh.
Anh khẽ gật đầu “Tốt lắm, cứ thế mà làm” anh luôn đề cao khả năng làm việc cô, luôn hợp với cách làm việc của anh.
“Anh có dặn dò gì nữa không?”
“Hiện tại thì không!”
Cô còn hơi chần chừ muốn với anh cái gì nhưng hơi ngần ngại.
“Dạo này công ti cũng có thời gian để thở, tối nay anh có bận gì không?” bên ngoài cô vẫn giữ được phong thái ung dung nhưng trong trong lòng đang rối bời thẹn thùng khi hỏi anh.
Đối với kinh nghiệm tình trường già dặn như anh thì anh cũng biết được ý tứ của cô là gì, anh nhanh chóng chuyển thế chủ động về phần mình để không phải làm cô khó xử.
“Tôi thì chẳng bận gì cả”
“Thư ký Nguy đây có thời gian không!, tôi định mời thư ký Nguy đây dùng bữa cơm để cảm ơn về món quà lần trước” gương mặt tuấn mĩ, lời nói đầy ôn nhu khiến ai cũng khó có thể chối từ đề nghị của anh.
An Nguy cũng biết được hành động của anh trong lòng lại không ngừng yêu thích anh tăng thêm một bậc, cô đang nghĩ là mình có chút hi vọng đây có thể là một cơ hội anh cho cô nên phải nắm bắt nó không thể bỏ lỡ cơ hội nào.
“Anh thật là khiêm tốn, nếu giám đốc anh đây không có việc để làm thì nhân viên như tôi đây có gì để làm chứ!”.
“Ha ha ha vậy thật tốt, địa điểm thì cô có thể lựa chọn rồi gửi qua cho tôi” dù là anh chủ động mời nhưng anh vẫn cho cô lựa chọn địa điểm yêu thích của mình.
“OK, quyết định vậy đi”
“vậy, tôi xin phép ra ngoài” cô ra khỏi phòng trong tâm trạng tâm hoa nở rộ, anh thật tâm lí cho cô quyết định địa điểm dùng cơm, cô phải từ từ từng bước chinh phục trái tim của anh.
Tiểu Dư ngồi đó, chứng kiến một cảnh có nên gọi là hẹn hò nơi công sở giống như những bộ phim ngôn tình mình từng xem cặp chính luôn như thế không ngờ ngoài đời lại cũng có thể giống như vậy mà hai người họ cũng đẹp đôi phếch! Đẹp hơn cả những đôi diễn viên chính mà cậu xem. Xét lại mới thấy khi nói chuyện với cậu tính tình anh thối như chuột chết, nắng mưa thất thường không một chút ôn nhu còn nói chuyện với người khác thì tươi cười, hào quang sáng chói thật không công bằng cậu có làm gì sai đâu cũng là nhân viên với nhau mà thật thật thật không công bằng.
Nhìn thấy ánh mắt kì dị của cậu nhìn chăm chăm mình, không biết suy nghĩ ngốc nghếch cái gì “Nhìn gì?”.
“Ơ ơ…, tôi…anh đẹp trai nên tôi nhìn!” chỉ có cách này anh mới không hỏi tiếp nếu không cậu cũng không chắc sẽ không nói ra những gì cậu nghĩ trong đầu lúc nãy, nói xong câu đó cậu cũng không ngờ là hai vành tai đỏ lên như vậy.
“Ngu ngốc” anh không nghĩ là ở đấy cậu suy nghĩ như vậy nhưng cũng không truy vấn nhiều.
Hiện tại cậu rất ấm uất tại sao anh tối ngày cứ nói cậu ngu ngốc, nhìn cậu như thế nào mà lại nói là ngu ngốc, cậu rõ ràng đâu có hành động nào giống như một người ngu ngốc hay thiểu năng, anh mới là đồ ngu ngốc chỉ có từ ngu ngốc mà cũng không phân biệt được ai là ngu ngốc!
Sau khi dùng cơm trưa, lúc nghỉ ngơi anh thuận tay cầm bảng mẫu cậu nộp xem thử lúc nhìn vào anh hơi ngạc nhiên về nó cách phối màu rất tốt làm nổi bật được hình ảnh trọng tâm một cách khá sắc xảo, nó thiết kế khá sáng tạo và có cảm giác mới lạ khiến người nhìn có ấn tượng sâu sắc, khó nhầm lẫn với các mẫu quảng cáo khác, bất giác khóe môi hoàn mĩ của anh cong lên không ngờ nhìn bộ dáng ngốc nghếch như vậy mà lại có một ít tài cán, không uổng anh giữ lại cậu với đầu óc kinh doanh thiên phú này anh làm sao có thể không tận dụng nhân tài như vậy nhưng cách sử dụng của anh là như thế nào lại là chuyện khác, đúng là một công đôi việc (thật nham hiểm).
Tiểu Dư tranh thủ thời gian xuống nhà ăn mua một ít bánh ngọt thì nghe mọi người bàn tán xôn xao chuyện gì đó, mặc dù là mọi người tụm ba tụm bảy bàn tán tương đối riêng tư nhưng cậu lại tự hỏi họ nói chuyện với âm lượng như thế này có được gọi là riêng tư không!
Nữ NV1: “Cậu đã thấy thông báo chưa?”
Nữ NV2: “Công việc lu bu mà có thông báo gì mới à?”
Nữ NV1 bày ra tư thế trịnh trọng thông báo với họ “Tuần sau chúng ta được nghỉ 3 ngày”
“Wow” mọi người vui mừng òa lên sướng như điên.
Nam NV1: “Tốt quá, tôi có thể dành thời gian đưa vợ con đi thăm ông bà rồi!”.
Nữ NV1: “Nghe đâu là những thành viên ưu tú được công ty cho đi nghỉ dưỡng”.
Nam NV2: “Bọn họ sướng thật!” khuôn mặt tràn đầy hâm mộ.
Nữ NV3: “Biết vậy thì cậu lo mà làm việc đi ở đó cứ mơ với mộng”
Nữ NV2: “Hey, tiếc thật không được đi ngắm tổng giám đốc anh tuấn bất phàm lúc bình thường thì sẽ quyến rũ đến mức nào”
Nữ NV3: “Thôi đi, chừng nào đến lượt tụi mình”
………..
Tiểu Dư mua đồ đứng kế họ cũng nghe được câu chuyện cậu thầm bĩu môi khi nghe họ nhắc đến anh tiêu soái ngút trời nhưng có ai biết tính tình của người đó khó chiều cực hạn, nắng mưa thất thường.
Cậu ghé vào bảng thông báo thì nhìn thấy thông báo như mọi người bàn tán cậu mừng rỡ như vừa mới nhặt được vàng, mong rằng ngày đó nhanh chóng đến, bộ dạng cậu lúc này giống như một tiểu hài tử đáng yêu cực hạn (muốn cắn một phát cho đã! ˄…˄).
Đúng 7h30 tại nhà hàng XX sang trọng, một cô gái mặc chiếc đầm tím trễ vai với mái tóc uốn xoăn xõa ngang vai, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng động lòng người từ khi cô bước vào đã thu hút không ít ánh mắt của nhiều người đặc biệt là khác phái, không ai khác chính là An Nguy cô đang ngồi đợi anh đến, cô định cùng anh dùng cơm ở một gian phòng riêng tư nhưng suy đi nghĩ lại thì không thích hợp lắm nên quyết định hẹn anh ở đây, không khí cũng không tệ, trang trí trang nhã nhưng không kém phần sang trọng.
“Xin lỗi, đã để cô chờ!” anh bước vào ngồi đối diện với cô nhẹ nhàng nói.
Nhìn anh mặc chiếc áo sơ mi đen được viền trắng làm điểm nhấn kết hợp với chiếc quần tây đen của nhà thiết kế nổi tiếng làm tôn lên cơ thể hoàn mĩ cơ bắp rắn chắc của anh, trên tay đeo chiếc đồng hồ đơn giản nhưng nhìn sơ qua thì cô có thể đoán được giá trị không tưởng của nó, mọi thứ khi được anh khoác lên đều tăng thêm giá trị của nó, gương mặt siêu cấp đẹp trai như tượng tạc của anh khi cười lại trở nên cuồng quyến bội phần một con người quá hoàn hảo đến cô cũng phải cảm phán thì không lạ gì khi anh trở thành tâm điểm của mọi người xung quanh.
“Không sao, tại tôi đến hơi sớm thôi” cô thực sự hồi hợp mà đến sớm một chút.
“Xin hỏi, anh muốn dùng gì?” cô gái phục vụ lễ phép hỏi anh ánh mắt của cô dán vào anh không chớp mắt.
“Thư ký Nguy chọn đi, tôi dùng gì cũng được” anh chuyển menu sang cô để cô gọi thức ăn mà mình thích, anh không biết khẩu vị của cô như thế nào.
Cô nhìn anh rồi dịu dàng mỉm cười sau đó mở menu từ từ chọn món ăn.
“Anh cứ gọi tôi là Tiểu Nguy đi, đừng khách sáo như vậy tôi cảm thấy hơi ngại!”
“Được rồi, ngoài giờ làm việc tôi sẽ gọi cô như thế” anh vô cùng tự nhiên cười nói với cô.
“Giám đốc, anh có dự định đi cùng chúng tôi không?”
“Cô mới vừa nói bây giờ lại như vậy, hết giờ làm việc gặp gỡ bên ngoài cứ gọi bình thường không cần khách khí!”.
“Vâng” cô nhìn anh e ngại trả lời.
“Chưa biết được, nếu sắp xếp được công việc!”
“Mọi người rất mong có sự có mặt của anh”
“Tôi sẽ cố gắng”.
…..
Hai người vui vẻ dùng cơm trò chuyện với nhau, thời gian trôi qua trong không khí vô cùng thoải mái, một người anh tuấn bất phàm một người chim sa cá lặng một khung cảnh thực hài hòa luôn là tiêu điểm của tất cả mọi người.
Tại phòng làm việc Lâm Thành, anh cho gọi thư ký Đình đến giao một số việc, anh kéo ngăn tủ lấy ra một bản thiết kế đưa cho cô dặn dò:
“Cô đưa xuống phòng thiết kế bảo họ cứ nhìn theo bảng mẫu này mà làm, không quên nhắc nhở họ nếu cứ làm việc như thế này thì bảo họ chuẩn bị giấy nghỉ việc đi là vừa” lời nói đầy nghiêm túc và tính răng đoe của anh khiến Đình Đình bất giác cũng phải run một cái, nếu bọn họ chứng kiến được chắc đổ cả tầng mồ hôi hột.
“Vâng, tôi sẽ làm ngay” nhìn bảng thiết kế cô hơi tò mò vì bộ phận chịu trách nhiệm thiết kế vẫn chưa nộp lại lần hai làm sao anh lại có cái này, công việc của anh bận rộn như vậy làm gì có thời gian mà làm những chuyện này, chỉ biết vậy thôi cô cũng không dám hỏi thêm đều gì nữa mà lui ra tiếp tục xử lí công việc của mình.
Trước thời gian nghỉ dưỡng hai ngày, mọi người trong công ty xôn xao hẳn lên từ tầng cao đến tầng thấp lúc ngoài giờ nghĩ trưa nói lên kế hoạch của họ trong 3 ngày này đi đâu, làm gì, đi với ai,…thật nhộn nhịp. Khác với họ là những người giữ chức vụ cao trong công ti gắn bó lâu với công ti được công ti cho đi nghỉ dưỡng họ vẫn giữ thái độ chuyên nghiệp làm việc vô cùng nghiêm túc, làm cậu thật ngưỡng mộ không hổ là tấm gương cho nhân viên noi theo, bỗng nhìn lại mình khi cậu nghe được nghĩ 3 ngày thì mừng huýnh lên như trúng số thật là xấu hổ quá đi mất không có một chút nào gọi là cầu tiến, nhìn thế nào phía trước cậu cũng vô cùng mù mịt.
Trên tay cầm một chai nước có ga bước vào thang máy nhấn vào con số quen thuộc thường ngày, cửa vừa khép lại đột nhiên mở ra một dáng người cao gáo mặc bộ vest xanh nhìn rất tao nhã, cậu nhìn lên thì thấy người này quen quen, người đó mỉm cười với cậu không lẽ người đó còn nhớ cậu, nếu cậu nhớ không lầm là Lô Nghị Trưởng phòng phần quảng cáo cho công ty.
“Tiểu Dư, cậu đã chuẩn bị gì chưa?” giọng nói nhẹ nhàng của Lô nghị hướng với cậu.
“Hở, chuẩn bị gì?” anh ta đang hỏi cái gì vậy cậu như kẻ ngốc chẳng hiểu cái mô tê gì, có phải lầm với ai rồi không!
Lô Nghị cũng khá ngạc nhiên với phản ứng của cậu, chẳng lẻ cậu ta chưa hay biết gì về chuyện đi nghỉ dưỡng, mọi người đều biết cậu thường đi theo phụ việc cho Lâm Thành cũng có một ít tín nhiệm cho cậu, chắc hẳn cậu cũng có một cơ hội đi.
“Ý tôi là cậu đã chuẩn bị đồ đạc để đi nghĩ dưỡng chưa!”.
“Ơ, chuyện đó”
“Nhưng mà tôi” cậu chưa biết nói như thế nào thì đã đến chỗ
*Ting* cửa thang máy mở ra, Lô Nghị cũng không dò hỏi cậu nữa, anh ta vui vẻ chào tạm biệt cậu thầm phán cậu nhóc này cũng thật thú vị.
Ngồi cả buổi trời, cậu đang suy nghĩ liên miên về vấn đề lúc ở thang máy tại sao Lô Nghị lại hỏi cậu đã chuẩn bị gì chưa? Rõ ràng là những người ưu tú có thành tích tốt mới được đi mà, cậu khẽ nhìn về phía làm việc của anh rất muốn hỏi “cậu có được nghỉ 3 ngày không?” nhưng phải mở lời như thế nào!
Cậu đổi tư thế ngồi nhẹ nhàng gọi anh “Giám đốc”.
“Có chuyện gì?” gương mặt tuấn mĩ nhìn cậu, đang muốn nghe là cậu muốn hỏi cái gì.
“Tôi thấy bảng thông báo là vào ngày xx những nhân viên không có trong danh sách nghỉ dưỡng được nghỉ!”
“Vậy chắc tôi cũng sẽ được nghỉ ?” cậu thành thành thật thật hỏi anh.
“Công việc của cậu là gì?” giọng anh đầy thản nhiên hỏi cậu.
“Tôi, tôi làm giúp việc cho anh”
“Cậu có muốn nghỉ không?” nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cậu anh cảm thấy rất thú vị.
“Muốn, tôi cũng muốn về thăm gia đình” cậu suy nghĩ thế nào là nói thế đó
Anh có hơi trầm tư một chút giống như suy nghĩ gì đó rồi khóe môi hoàn mĩ tự động cong lên một tia gian trá thoắc hiện.
“Vậy cậu chuẩn bị đồ đi!”
“Hai ngày sau sẽ đi”
“Tôi cũng không có nhiều đồ đạc gì nhiều, cũng không cần chuẩn bị sớm làm gì!” cậu cảm thấy hôm nay anh đặc biệt tốt lại chu đáo dặn dò cậu chuẩn bị đồ đạc về nhà, một vẻ đẹp phải gọi là cực phẩm nhân gian của anh lại đẹp hơn mọi ngày giống một tia nắng len lói sau những ngày băng lãnh u ám, cậu phấn khởi không ngừng ha aaaa không quên cám ơn anh.
“Cám ơn anh nghe đã nhắc nhở tôi!” ánh mắt long lanh ngước nhìn anh chân thành bộ dáng cậu bây giờ trông đáng yêu vô cùng.
“Mà anh có đi cùng mọi người không?” chuyện mình đã xong chỉ ngứa miệng nên hỏi cho biết.
“Có” thân là tổng giám đốc nếu không đi cũng chẳng sao nhưng đã là một tấm gương cho hàng ngàn cấp dưới noi theo phải có dang dự cùng tôn nghiêm, anh cố gắng xử lí công việc hoàn tất để thời gian còn lại dành cho nghỉ dưỡng luôn có ranh giới rõ ràng giữa việc nghỉ ngơi và làm việc.
Cậu nhìn anh cười híp cả con mắt “Vậy anh đi vui vẻ!”.
Anh nhếch khóe môi mỏng của mình “Cám ơn, đến lúc đó còn phải coi biểu hiện của cậu”.
“Đến lúc đó, biểu hiện của tôi”
“Là sao?” Trong đầu cậu niệm đi niệm lại những lời anh nói, hình như có cái gì đó sai sai ở đây sau n giây cậu mới nhận ra nó sai ở chỗ nào, một âm thanh không quá kinh khủng vang lên “Hả”.
“Tôi phải theo anh trong 3 ngày đó hả?”