Phù Vọng ôm Thư Ngư đi thẳng đến phòng y tế của trường. Trên đường Thư Ngư vẫn không dám ngẩng đầu lên, chỉ dám chôn mặt ở trước ngực Phù Vọng, hai tay ôm chặt cổ của hắn. Nhưng mà sau khi bọn họ rời khỏi tòa lầu dạy học kia thì Thư Ngư đã buông lỏng một chút, không còn run rẩy dữ dội như vậy nữa.

Trong phòng y tế, đèn điện sáng trưng, vách tường màu trắng, màn cửa màu trắng, cái giường chỉnh tề màu trắng, còn có bàn làm việc trông cây xanh và màn phủ màu xanh da trời, không hề hợp với không khí âm trầm kinh khủng bên ngoài chút nào.

Phù Vọng quan sát qua phòng y tế một lượt, kéo màn ra, muốn đặt Thư Ngư trong ngực lên trên giường. Thế nhưng hắn vừa mới cúi người muốn buông Thư Ngư ra thì Thư Ngư mới vừa rồi còn rất an tĩnh lại lập tức bất an ôm hắn chặt hơn, dán lên trên cổ của hắn, không hề muốn rời khỏi hắn.

Thật là… Bộ dáng tiểu Ngư hoàn toàn không thể rời khỏi hắn thật là khả ái, thật là khiến người ta động tâm. Phù Vọng mỉm cười, dứt khoát ôm nàng rồi cùng ngồi lên trên giường. Nếu như tiểu Ngư không muốn rời khỏi hắn thì hắn đương nhiên cũng sẽ đồng ý ôm nàng như thế, phải biết, tiểu Ngư rất ít khi chủ động.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play