Sắc mặt Vu Ánh Hà tái nhợt, cúi đầu không nói gì.

Cô ấy không biết vì sao Thạch Như Nguyện và Hoàng Vân Dương luôn tìm cách gây phiền phức cho cô ấy, rõ ràng cô ấy chưa bao giờ chọc giận đến bọn họ.

Nhìn thấy bộ dạng của Vu Ánh Hà, trên mặt Thạch Như Nguyện và Hoàng Vân Dương lộ ra vẻ đắc ý.

Lớn lên xinh đẹp thì sao?

Không có tiền tức là không có sự tôn nghiêm và cao quý!

“Ánh Hà, thế này nhé, cậu nhìn trúng bộ quần áo nào, cậu nói với tôi, tôi trả tiền giúp cậu, coi như là tôi tặng cậu món quà!” Lúc này, Lý Vũ Kiêu vẫn giữ im lặng nói.

Vu Ánh Hà sững sờ, ngẩng đầu lên phát hiện Lý Vũ Kiêu đang nhìn chằm chằm vào cô ấy bằng ánh mắt nóng bỏng.

“Lý Vũ Kiêu! Cậu đang nói gì vậy?” Hoàng Vân Dương và Thạch Như Nguyện đồng thời ngạc nhiên nhìn Lý Vũ Kiêu, hỏi.

Cuối tuần, Lý Vũ Kiêu rủ bọn họ đi mua sắm, nhưng khi gặp Vu Ánh Hà, sắc mặt anh ta lại thay đổi?

Lý Vũ Kiêu bừng tỉnh lại, cười hì hì nói: “Hai người muốn quần áo như thế nào tôi cũng đều tặng như thế.”

Đối với Lý Vũ Kiêu mà nói, càng nhiều cô gái thì càng tốt, anh ta sẽ không bao giờ bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để lấy lòng các cô gái.1

Dù sao anh ta cũng là người có rất nhiều tiền.

“Không được! Anh không thể tặng cho cô ta! Chỉ có thể tặng cho chúng tôi!” Thạch Như Nguyện tức giận nói.

Cô ta và Hoàng Vân Dương đã bàn bạc xong xuôi, hôm nay phải tận dụng Lý Vũ Kiêu rồi vui vẻ “làm thịt” anh ta.

Sau khi “làm thịt” xong, có thể trở thành bạn gái của anh ta hay không thì không chắc, tùy tình huống.

Nhưng Lý Vũ Kiêu lại muốn con ả đê tiện Vu Ánh Hà cùng chia sẻ với bọn họ?

Tuyệt đối không thể!

Nhìn thấy phản ứng mạnh mẽ của hai cô gái, Lý Vũ Kiêu cau mày, chuẩn bị nói.

“Lấy một bộ như thế này trên người mẫu cho cô ấy mặc thử.” Lúc này, Phương Vỹ Huyền nói với nhân viên bán hàng bên cạnh.

Nhân viên gật đầu xoay người đi lấy quần áo.

“Còn mặc thử nữa. Thật là lãng phí thời gian của các nhân viên trong cửa hàng, chưa kể còn làm bẩn quần áo của người ta. Một số người đúng là không biết liêm sỉ.” Thạch Như Nguyện liếc nhìn Phương Vỹ Huyền nói.

“Vu Ánh Hà, cô đừng tưởng Lý Vũ Kiêu sẽ giúp cậu trả tiền. Tôi nói cho cậu biết, không thể nào!” Hoàng Vân Dương bên cạnh trợn mắt nhìn Vu Ánh Hà nói.

Nghe hai người bọn họ nói, Vu Ánh Hà cắn môi, đôi mắt đỏ hoe.

Phương Vỹ Huyền khẽ cau mày, định nói.

“Ánh Hà, cậu đừng nghe lời bọn họ, tôi nhất định sẽ trả tiền cho cậu! Không chỉ có bộ này, cô xem còn thích bộ nào nữa, thích bộ nào thì mua bộ đó, toàn bộ tôi sẽ trả!” Lý Vũ Kiêu hào phóng nói.

“Lý Vũ Kiêu! Cậu…bên cạnh Vu Ánh Hà còn có một người đàn ông, sao cậu lại không biết xấu hổ như thế?” Hoàng Vân Dương tức giận đến nỗi lời nói có hơi không rõ ràng.

Lý Vũ Kiêu liếc nhìn Phương Vỹ Huyền, tỏ vẻ khinh thường.

Anh ta không nghĩ rằng Phương Vỹ Huyền đang mặc chiếc áo sơ mi sờn cũ sẽ có nhiều tiền hơn anh ta.

Lúc này, nhân viên bán hàng lấy bộ đồ đến đưa cho Vu Ánh Hà.

Vu Ánh Hà nhìn Phương Vỹ Huyền.

“Đi thử xem.” Phương Vỹ Huyền vỗ vai Vu Ánh Hà nói.

Vu Ánh Hà gật đầu, sau đó đi cầm quần áo đi vào phòng thử đồ.

Nhìn thấy Phương Vỹ Huyền và Vu Ánh Hà hành động thân mật như vậy, trong mắt Lý Vũ Kiêu đầy vẻ ghen tức.

Làm sao kẻ thua cuộc này lại có thể đến gần Vu Ánh Hà như thế?

“Tên anh là gì? Dường như tôi chưa gặp anh ở trường.” Lý Vũ Kiêu nhìn Phương Vỹ Huyền, hỏi.

“Phương Vỹ Huyền.” Phương Vỹ Huyền đáp.

“Phương Vỹ Huyền?” Sắc mặt Lý Vũ Kiêu hơi thay đổi, cảm thấy cái tên này nghe hơi quen tai.

Nhưng mà trong phút chốc anh ta không nhớ là đã nghe nó ở đâu.

“Anh cũng là học sinh của trường trung học Giang Hải à?” Lý Vũ Kiêu lại hỏi.

Phương Vỹ Huyền gật đầu, không có hứng thú nói chuyện với Lý Vũ Kiêu, trực tiếp bước về phía phòng thử đồ.

Lý Vũ Kiêu vẫn đứng đó, cau mày.

Cái tên này nghe rất quen, nhưng anh ta vẫn chưa thể nhớ ra được.

“Vu Ánh Hà này, ngày thường trên lớp thì giả vờ trong sáng, thì ra đã có bạn trai!” Nhìn thấy Phương Vỹ Huyền đã đi xa, Hoàng Vân Dương nói nhỏ.

“Đây là chuyện tốt, trở về trường học, chúng ta sẽ cường điệu lên xem còn bao nhiêu con trai xem cô ta là nữ thần!” Thạch Như Nguyện chế nhạo nói.



Vài phút sau, Vu Ánh Hà mặc trên người bộ đồ đó bước ra khỏi phòng thử đồ.

Cô ấy vốn dĩ trong sáng đáng yêu, phối cùng với bộ đồ nhiều sắc màu càng làm cho cô ấy trông nhanh nhẹn và tràn đầy sức sống hơn.

“Anh Phương Vỹ Huyền, thấy sao?” Vu Ánh Hà đỏ mặt hỏi, nhìn Phương Vỹ Huyền, ánh mắt mong chờ hỏi.

“Đẹp, rất hợp với em.” Phương Vỹ Huyền trả lời.

Vu Ánh Hà rất vui, lại nhìn vào gương một lúc.

“Thưa cô, mua bộ đồ này bây giờ rất có lợi. Cửa hàng sẽ giảm giá ba mươi phần trăm, chỉ cần hai nghìn bảy trăm tệ đã có thể mua nó.” Nhân viên bán hàng bên cạnh nói.

Hai nghìn bảy trăm tệ?

Nghe giá này, vẻ mặt Vu Ánh Hà tối sầm lại.

Trên người cô chỉ có năm trăm tệ, thậm chí còn không đủ tiền mua bộ quần áo bên ngoài.

“Đừng phí lời, cô ta không mua nổi đâu.” Lúc này, Hoàng Vân Dương và Thạch Như Nguyện đi tới.

Vu Ánh Hà nhìn bọn họ, không nói gì.

“Vu Ánh Hà, nếu như cô thật sự không biết xấu hổ nhận quà của Lý Vũ Kiêu, tôi sẽ nói cho cả lớp biết chuyện này! Đến lúc đó, cô đoán xem người khác sẽ nói cô như thế nào?” Ánh mắt Thạch Như Nguyện độc ác, đe dọa nói.

Lúc này, Lý Vũ Kiêu bước đến, nói với nhân viên bán hàng:

“Bộ đồ này bao nhiêu tiền, gói lại cho tôi.”

Sắc mặc Vu Ánh Hà thay đổi, lắc đầu nói: “Tôi, tôi không cần…”

“Không cần gói lại, trực tiếp mặc vào người rồi đi là được.” Lúc này, Phương Vỹ Huyền nói.

Lời này vừa thốt ra, khiến cho tất cả mọi người đều sững sờ.

Ngay lập tức, Thạch Như Nguyện khịt mũi, cười mỉa mai nói: “Vu Ánh Hà, không phải là người một nhà thì không vào nhà được. Người đàn ông này còn mặt dày hơn mặt cậu! Cậu còn chưa nói gì, anh đã nói giúp cậu…”

“Ôi, cười chết mất…Trên đời thật sự có những kẻ vô liêm sỉ như vậy, lại còn là đàn ông…” Hoàng Vân Dương ở bên cạnh cũng cười phá lên.

Lý Vũ Kiêu nhìn Phương Vỹ Huyền, khinh thường cười nói: “Người anh em, bộ đồ này tôi có thể tặng, nhưng anh cũng không thể…”

Trước khi Lý Vũ Kiêu nói xong, Phương Vỹ Huyền đã lấy thẻ tín dụng màu đen từ trong túi quần, đưa cho nhân viên bán hàng.

Lúc nhìn thấy tấm thẻ đấy, sắc mặt Lý Vũ Kiêu thay đổi.

Thẻ đen!

Vả lại còn là thẻ đen của Ngân hàng Hoa Hạ!

Thẻ đen này, không chỉ là thẻ tín dụng chi tiêu vô hạn, mà còn đại diện cho thân phận và địa vị!

Ngân hàng Hoa Hạ chỉ phát một trăm thẻ đen như vậy mỗi năm.

Người có thể có được tấm thẻ đen này đều là người giàu có bậc nhất của Hoa Hạ!

Những lời này đều là cha của Lý Vũ Kiêu nói với anh ta.

Lúc đó cha của anh ta nói với anh ta với vẻ mặt tha thiết thèm muốn, hy vọng trước khi chết có thể có cơ hội có được thẻ đen ấy.

Nhưng bây giờ, Lý Vũ Kiêu thật sự nhìn thấy chiếc thẻ đen truyền thuyết trong tay người không được đẹp trai như Phương Vỹ Huyền.

Phương Vỹ Huyền…rốt cuộc là ai?

Nhìn thấy vẻ mặt Lý Vũ Kiêu thay đổi, Hoàng Vân Dương bên cạnh không phục.

Phương Vỹ Huyền này chỉ là lấy ra một tấm thẻ tín dụng thôi, có thể chứng minh được gì?

Vì vậy, cô ta lắc cánh tay của Lý Vũ Kiêu nói: “Lý Vũ Kiêu, cậu ngây ra đấy làm gì? Không phải cậu nói cậu có thẻ vàng sao? Lấy ra cho bọn họ mở rộng tầm mắt!”

Thạch Như Nguyện cũng nhìn Lý Vũ Kiêu, vội vàng nói: “Đúng vậy, cậu không phải nói thẻ vàng có hạn mức chi tiêu đến mười vạn sao? Mau lấy ra…”

“Các cậu im miệng!” Vẻ mặt Lý Vũ Kiêu khó coi nói.

Thẻ vàng?

Thẻ vàng là cái khỉ gì với thẻ đen!

Còn bảo anh ta lấy ra?

Anh ta làm gì có mặt mũi mà lấy ra!

Nhìn thấy vẻ mặt Lý Vũ Kiêu khó coi, Thạch Như Nguyện và Hoàng Vân Dương cũng không dám lên tiếng.

“Anh…Phương, xin chào, tôi là Lý Vũ Kiêu, cha tôi…” Lý Vũ Kiêu cố nở nụ cười, muốn làm quen với Phương Vỹ Minh.

Anh ta biết người có thẻ đen, nhất định thân phận không tầm thường.

Cho dù không thể kết bạn, ít nhất cũng không thể đắc tội Phương Vỹ Huyền.

Phương Vỹ Huyền khẽ liếc nhìn anh ta, không thèm để ý.

Hai phút sau, Phương Vỹ Huyền và Vu Ánh Hà đang mặc bộ đồ mới trên người bước ra khỏi cửa hàng quần áo.

Mua được bộ đồ mình thích, trong lòng Vu Ánh Hà rất vui, nhưng cũng cảm thấy rất day dứt.

“Anh Phương Vỹ Huyền, lại khiến anh tốn tiền …”

“Đừng lo, anh không thiếu tiền.” Phương Vỹ Huyền nhẹ giọng nói.



Trong cửa hàng quần áo.

Thạch Như Nguyện không thể chịu được nữa, hỏi: “Lý Vũ Kiêu, rốt cuộc cậu làm sao vậy…”

“Các cậu có biết, thẻ đen mà Phương Vỹ Huyền vừa rồi lấy ra tượng trưng cho điều gì không?” Lý Vũ Kiêu lau mồ hôi lạnh trên trán, thâm trầm nói.

“Tượng trưng cho cái gì? Không phải chỉ là một thẻ tín dụng sao?” Hoàng Vân Dương không phục nói.

“Thẻ đen nó tượng trưng cho Phương Vỹ Huyền có thể dễ dàng mua cả cửa hàng này…Không, có thể dễ dàng mua cả tầng lầu này!” Lý Vũ Kiêu nói.

Nghe những lời này, vẻ mặt Hoàng Vân Dương và Thạch Như Nguyện đều thay đổi.

“Không chỉ vậy, Phương Vỹ Huyền có thẻ đen, có thể thấy thân phận hoàn toàn cao quý…Nếu đắc tội với anh ta, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi…” Lý Vũ Kiêu lại lau mồ hôi trên trán, nói.

Nhìn bộ dạng sợ hãi của Lý Vũ Kiêu, Hoàng Vân Dương và Thạch Như Nguyện cũng cảm thấy sợ hãi.

“Đúng rồi, hai người có cảm thấy tên Phương Vỹ Huyền này hơi quen tai không? Có phải gần đầy thường xuyên nghe thấy không?” Lý Vũ Kiêu nhớ ra điều gì đó, hỏi.

Hoàng Vân Dương và Thạch Như Nguyện cau mày, nhớ lại.

Vài giây sau, sắc mặt Hoàng Vân Dương đột nhiên thay đổi, run giọng nói: “Tuần trước người làm Hàn Lãnh Mục của Hiệp hội Tán thủ bị thương nghiêm trọng, hình như tên là Phương Vỹ Huyền…”

Lý Vũ Kiêu và Thạch Như Nguyện cũng nghĩ đến, trái tim đột nhiên run rẩy, sắc mặt tái nhợt.



Phòng khách nhà họ Đường.

Đường Mạnh Sơn đang ngồi trên ghế sô pha, ngồi đối diện với ông ta là một ông già mặc áo choàng màu trắng.

“Ông chủ Đường, dù gì Phương Vỹ Huyền đã vi phạm quy định của hiệp hội võ thuật của chúng ta. Vậy nên, xin ông chủ Đường giúp đỡ, để tôi gặp anh ta.” Ông già mặc áo màu trắng cười nói.

Đường Mạnh Sơn sắc mặt tái xanh, nói: “Hội trưởng Đỗ, nếu như tôi gọi Phương Vỹ Huyền đến, ông sẽ làm gì?”

Ông già mặc áo choàng màu trắc vuốt cằm nói: “Theo quy định, anh mặc kệ đối phương nhận thua, phế tu vi của đối phương…Chuyện này cực kỳ tồi tệ, phải bắt nhốt vào Thiên Lao một thời gian…”1

Nghe được lời ông già mặc áo choàng trắng nói, sắc mặt Đường Mạnh Sơn càng khó coi.

“Ông chủ Đường, tôi biết ông có quan hệ tốt với Phương Vỹ Huyền. Tuy nhiên, xin ông hãy tôn trọng quy định của hiệp hội…Chúng tôi nhất định phải bắt được Phương Vỹ Huyền! Chuyện này, không phải nhà họ Đường có thể ngăn cản!” Đột nhiên ông già mặc áo choàng trắng trở nên sắc bén, trầm giọng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play