Một lúc lâu sau, tâm trạng trong lòng Phan Cường mới dần ổn định lại, trầm giọng nói: "Phương Vũ, nếu như thái độ của cậu tốt, thì tôi còn có thể cầu xin giúp cậu. Nhưng thái độ của cậu làm cho tôi rất thất vọng, một khi đã như vậy, thì cậu tự mình gánh vác toàn bộ hậu quả đi!"
Phương Vũ không nói gì.
Sau một hồi chuông vang lên, bên ngoài văn phòng giáo vụ truyền đến tiếng bước chân gấp rút.
Một người đàn ông đầu trọc, vạm vỡ, cánh tay đầy những hình xăm trổ, vẻ mặt dữ tợn bước vào văn phòng.
"Phương Vũ là ai?" Tên đầu trọc vạm vỡ lớn tiếng hỏi.
"Xin hỏi, anh là người giám hộ của bạn học Đông Lâm sao?" Phan Cường đứng lên, trong lòng có chút sợ hãi.
"Tao là Đại Bưu, đại ca của tao đến phòng y tế thăm Đông Lâm rồi, anh ấy bảo tao qua đây bắt cái thằng nhóc con Phương Vũ qua đó!" Tên đầu trọc lực lưỡng đáp.
Phan Cường theo bản năng mà nhìn về phía Phương Vũ.
"Là mày?" Đại Bưu nhìn Phương Vũ, trong mắt hiện lên tia hung ác, đi lên phía trước.
"Đại, anh Đại Bưu, dù sao nơi này cũng là trường học, hy vọng anh đừng làm ra những hành động trái kỷ luật ở trong này..." Phan Cường lau mồ hôi lạnh ở trên trán, thương lượng.
"Cái tên nhóc con này dám đánh đứa con trai bảo bối của đại ca tao, tao không đánh gãy tay chân của nó, thì sao có thể xứng với đại ca tao?" Đại Bưu cười lạnh, đối mặt với sau gáy của Phương Vũ, chìa tay trái ra.
Lúc này, Phương Vũ xoay người, nắm được bàn tay trái mà Đại Bưu đang chìa ra.
“Còn muốn kháng cự?" Trên mặt Đại Bưu nở nụ cười xấu xa, tay trái khẽ dùng sức.
Cũng không nghĩ tới, tay trái của anh ta không thể động đậy được.
"Hửm?" Sắc mặt của Đại Bưu khẽ thay đổi, cắn răng, dùng hết sức lực, bắp thịt của cánh tay thô to siết chặt lại, gân xanh nổi lên, nhưng vẫn không có cách nào cử động được dù chỉ một chút.
Điều này sao có thể?
Thoạt nhìn Phương Vũ chỉ như là một học sinh trung học yếu ớt, làm sao có thể có sức mạnh như vậy được?
"Nếu như không muốn phải vào phòng y tế nằm giống như Hà Đông Lâm, anh tốt nhất hãy dừng tay đi." Phương Vũ mở miệng nói.
Một người lăn lộn ở trên đường vài chục năm như Đại Bưu, từ lúc nào mà bị người khác uy hiếp như thế này?
Nhất là, đối phương chỉ là một tên nhóc học sinh tóc còn chưa mọc!1
Trong lúc nhất thời, Đại Bưu tức giận đến hai mắt đỏ lừ, cả giận nói: "Mày nghĩ mày là ai?"
Khi đang nói chuyện, Đại Bưu ầm một cái, tung nắm đấm tay phải.
Phương Vũ căn bản không hề trốn tránh, duỗi tay trái ra, dễ dàng đỡ được cái nắm đấm này của Đại Bưu.
"Tôi có thể đánh khiến anh phải nằm sấp đó." Phương Vũ khẽ nói một câu nói, sau đó đá một phát vào bụng của Đại Bưu.
"Bịch!"
Bụp một tiếng, một người cao 1m90 như Đại Bưu cứ thế bay ra cửa văn phòng, nặng nề mà ngã sấp xuống ở trên hành lang, dĩ nhiên là không thể đứng dậy được.
Lúc này, Phan Cường và Hoàng Hải đứng bên cạnh đều sợ ngây người, mắt tròn mắt dẹt nhìn Phương Vũ, như thể đang nhìn thấy một con quái vật.
"Hẳn là các thầy đều đã thấy được, là anh ta đánh em trước, em chỉ là phòng vệ chính đáng. Lúc em đối mặt với Hà Đông Lâm, cũng giống như tình huống vừa rồi." Phương Vũ quay đầu nói với Phan Cường.
"Này, này..." Phan Cường há hốc miệng mồm, nói không ra lời.
Phương Vũ nhìn Đại Bưu ngã ở ngoài cửa, trong lòng thở dài.
Bất kể như thế nào, sau khi xảy ra chuyện ngày hôm nay, anh cũng không thể ở lại trường này nữa.
"Reng reng reng..."
Lúc này, điện thoại cố định trên bàn làm việc của Phan Cường vang lên.
Phan Cường phục hồi tinh thần, cầm lên điện thoại.
"Alo, dạ hiệu trưởng... đúng, bây giờ cậu ấy đang ở chỗ của tôi... Hả? Nhưng mà người nhà của Hà Đông Lâm... được, tôi hiểu rồi."
Hai phút sau, Phan Cường buông điện thoại xuống, sau đó nhìn Phương Vũ bằng ánh mắt vô cùng phức tạp.
"Phương Vũ... Cậu có thể quay lại lớp học rồi, chuyện còn lại, hiệu trưởng của chúng ta sẽ giải quyết giúp cậu."
Phương Vũ còn chưa có phản ứng gì, Hoàng Hải ở bên cạnh đã biến sắc, hỏi: "Chủ nhiệm Phan, đây là..."
Phan Cường không để ý đến Hoàng Hải, tiếp tục nói với đối phương: "Bạn học Phương Vũ, trước đây chúng tôi cũng đều giải quyết theo đúng nội quy và kỷ luật của nhà trường, hy vọng anh có thể hiểu được chỗ khó của chúng tôi."
"Không còn việc gì nữa, em đi đây." Phương Vũ nói xong, xoay người rời khỏi phòng giáo vụ.
Phương Vũ đi rồi, Hoàng Hải lại hỏi lần nữa: "Chủ nhiệm Phan, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"
"... Vừa nãy hiệu trưởng Hà gọi điện tới, nói có ai đó đã cứu Phương Vũ." Phan Cường hít sâu một hơi, nói ra.
"Là ai?" Hoàng Hải hỏi.
Theo lý thuyết, Phương Vũ không có họ hàng thân thiết, gia cảnh nghèo khó, ở trường cũng không có nhiều bạn bè, đáng lẽ không có ai giúp cậu ta chứ.
"Ban giám hiệu, nhà họ Đường." Phan Cường đáp.
"Thế mà lại là nhà họ Đường... hóa ra cô chủ nhà họ Đường thực sự có quan hệ với Phương Vũ!" Hoàng Hải bừng tinh ngộ nói.
Sau đó, ông ta lại cảm thấy hối hận vì thái độ tồi tệ trước kia của mình đối với Phương Vũ, nếu như Phương Vũ mang thù... vậy thì ông ta gặp rắc rối rồi.
...
Khi Phương Vũ hoàn hảo không chút hao tổn trở lại lớp học, trong lớp ồ lên một tiếng.
Điều này sao có thể? Nghe nói bố của Hà Đông Lâm cũng đã tới trường rồi, làm sao Phương Vũ lại có thể không có chút hề hấn gì chứ?
"Đáng chết! Làm sao cậu ta lại trở lại nhanh như vậy?" Tưởng Duyệt nhìn thấy Phương Vũ, cảm thấy không cam lòng.
Sau đó, cô ta lại nhìn thấy Đường Tiểu Nhu mỉm cười nhìn về phía Phương Vũ, trong nháy mắt bừng tỉnh ngộ.
Không còn nghi ngờ gì nữa, là Đường Tiểu Nhu ra tay giúp đỡ!
"Cái đôi nam nữ chó chết này!" Tưởng Duyệt căm ghét mà mắng.
...
Phòng giáo vụ.
Sắc mặt Hà Văn Thành tái mét, ngồi ở trước bàn làm việc của Phan Cường.
"Con tôi bị đánh đến nỗi gãy cả xương tay phải! Còn chưa đầy năm tháng nữa là đến kỳ thi đại học, nếu như đến lúc đó vẫn chưa bình phục lại, nói không chừng ngay cả tham gia thi đại học cũng không tham gia được! Đại Bưu cũng bị thương không nhẹ, tôi làm sao có thể nuốt được cái cục tức này chứ!" Hà Văn Thành tức giận nói.
"Ông Hà, sau cuộc điều tra của nhà trường chúng tôi, nếu như là Phương Vũ đánh nhau trước..." Trán Phan Cường đổ đầy mồ hôi, giải thích nói."
"Rầm!"
Hà Văn Thành vỗ mạnh vào bàn: "Nói dóc! Anh đừng có cho là tôi không biết, có người ra tay cứu cái tên tạp chủng Phương Vũ kia!"
Phan Cường lấy khăn tay ra lau mồ hôi, cẩn thận từng li từng tí mà nói: "Ông Hà, xin hãy hiểu cho công việc của chúng tôi..."
Sắc mặt Hà Văn Thành biến đổi, cơn giận dữ tràn đầy trong lồng ngực.
Được coi như là côn đô nổi tiếng ở thành phố Giang Hải, ông ta có bao giờ phải nín nhịn như thế này bao giờ?
Tay phải của con trai ông ta bị đánh đến mức xém chút nữa là phế, đường đường là một đại ca nức tiếng nhưng không thể làm gì cả.
Nếu như chuyện này bị truyền ra ngoài, vậy thì bên ngoài sẽ có bao nhiêu người nhìn ông ta mà chê cười chứ?
"Con mẹ nó, tôi nhất định phải khiến cho cái tên nhóc đó trả một cái giá thật đắt! Nếu thì tôi, Hà Văn Thành sẽ không lăn lộn ở thành phố Giang Hải này nữa!" Hà Văn Thành nghiến răng mà nói.
Phan Cường bị khí thế tàn nhẫn trên người Hà Văn Thành dọa cho sợ đến mức không dám nói lời nào.
"Tôi không thể xử lý cậu ta ở trường học... nhưng chỉ cần cậu ta ra khỏi trường học, các người không thể nhúng tay vào sống chết của cậu ta, có phải không?" Hà Văn Thành chậm rãi ngẩng đầu, dùng ánh mắt tàn nhẫn nhìn Phan Cương.
Phan Cường chỉ đành gật đầu, nhỏ giọng nói: "Nhà trường xảy ra chuyện... Chỉ có thể xem như là chuyện ngoài ý muốn."
"Cậu ta rất nhanh sẽ biến mất." Trong lòng Hà Văn Thành đã có kế hoạch, âm trầm mà nở nụ cười.
...
Bên trong phòng học.
Đường Tiểu Nhu một mực vụng trộm đánh giá Phương Vũ.
Phương Vũ không chịu nổi, quay đầu nhìn Đường Tiểu Nhu, nói: "Cậu cho rằng tôi sẽ cảm ơn cậu sao?"
Đường Tiểu Nhu khẽ sửng sốt, vốn dĩ cô còn tưởng rằng không biết chuyện gì chứ!
"Cậu, cậu đương nhiên phải cảm ơn tôi rồi! Nếu không thì, chuyện đánh người này, cậu sẽ bị đuổi học!" Đôi mắt đẹp của Đường Tiểu Nhu trợn tròn, nói ra.
"Vậy cậu cảm thấy vì sao tôi lại đánh người?" Phương Vũ nhìn thẳng vào Đường Tiểu Nhu, hỏi.
Đường Tiểu Nhu có phần ngượng ngừng trước ánh mắt của Phương Vũ, cô còn chưa bao giờ tiếp xúc gần với nam sinh như thế này.
"Tôi, tôi làm sao biết được chứ?" Đường Tiểu Nhu tránh né ánh mắt, nói.
"Nếu như cậu không chuyển ban lại còn đòi ngồi cùng bàn với tôi, thì tôi cũng sẽ không bị người khác chú ý, lại càng không bị Hà Đông Lâm ghen ghét, cũng sẽ không bị cậu ta gây hấn, lại càng không bực bội mà ra tay đánh cậu ta." Phương Vũ nói rất nhanh.
Đường Tiểu Nhu nghe Phương Vũ nói xong thì sửng sốt.
"Hơn nữa, tổn thất mà cậu gây ra cho tôi là vĩnh viễn. Bây giờ tôi đã hoàn toàn nổi tiếng trong cái lớp học này, cho dù không bị đuổi học, sau này cũng sẽ có không ít phiền phúc. Cho nên, tôi cầu xin cậu đừng có ngồi cùng bàn với tôi, rời khỏi lớp này đi. Tôi đã nói rồi, tôi thực sự rất ghét phiền toái." Phương Vũ tiếp tục nói ra.
Từ nhỏ đến lớn, Đường Tiểu Nhu là thiên kim ngàn vàng của nhà họ Đường, là cô công chúa nhỏ được mọi người vây quanh, đã bao giờ bị người khác ghét bỏ như thế này đâu chứ?
Đường Tiểu Nhu cảm thấy rất tủi thân.
Cô rõ ràng giúp Phương Vũ, ngược lại còn bị ghét bỏ như vậy.
"Nếu như không phải vì chữa bệnh cho ông nội, ai muốn ngồi cùng bàn với cái loại khốn nạn như cậu?" Đường Tiểu Nhu mắng ở trong lòng.
Hít sâu một hơi, ổn định tâm tình một chút, Đường Tiểu Như mới mở miệng nói: "Muốn để cho tôi rời khỏi cái lớp này cũng có thể, chỉ cần cậu bằng lòng chữa bệnh cho ông nội tôi, tôi ngay lập tức đi! Hơn nữa, tôi còn sẽ cho cậu rất nhiều tiền công!"
Phương Vũ khẽ nhíu mày, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Đường Tiểu Nhu, nghiêm túc cân nhắc đứng lên.
Để tránh cho sau này có nhiều phiền phức hơn, Phương Vũ đáp:
"Thành giao."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT