“Ba...” Phương Vỹ Huyền bắt đầu đếm ngược.
“Ôi? Vậy mà lại thật sự ra vẻ nữa rồi? Cho rằng bản thân mình rất trâu bò sao?” Một học sinh nam có dáng người cao lớn rắn chắc đứng dậy khỏi chỗ ngồi, trên mặt là nụ cười khinh thường, chầm chậm đi về phía Phương Vỹ Huyền.
Học sinh nam này tên là Chu Tấn Lượng, là một học sinh chuyên thể dục điền kinh, mỗi ngày đều phải huấn luyện, cho nên trên người toàn bộ đều là cơ bắp.
“Hai...” Phương Vỹ Huyền không để ý đến cậu ta.
“Con mẹ nó, mọi người nói chuyện lớn tiếng hơn một chút nữa đi! Tôi ngược lại muốn nhìn thử xem cậu ta có thể làm gì được chúng ta!” Lại có thêm một học sinh nam nữa đứng dậy, lớn tiếng nói.
Có mấy học sinh nam nối gót đi ở phía sau lưng Chu Tấn Lượng, đi tới phía trước mặt của Phương Vỹ Huyền.
“Một.” Phương Vỹ Huyền buông cuốn tiểu thuyết đang đọc dở xuống.
“Bọn này cứ không im miệng đấy, cậu có thể làm gì được bọn tôi? Nếu như cậu dám ra tay với tôi, tôi sẽ không nhân từ giống như cậu Dương ngày hôm qua đâu, ông đây không đánh rụng mấy cái răng của cậu ra thì sẽ không mang họ Chu nữa!” Chu Tấn Lượng đứng ở trước mặt Phương Vỹ Huyền, trên mặt trưng ra nụ cười khiêu khích, nói.
“Tôi đã cho mấy người cơ hội rồi.” Phương Vỹ Huyền nói xong thì đứng lên, nhìn thẳng vào Chu Tấn Lượng đang đứng trước mặt.
“Cái con mẹ mày, ra vẻ cái lông gà!” Sắc mặt Chu Tấn Lượng vô cùng dữ tợn, túm lấy một quyển sách, đập lên trên mặt Phương Vỹ Huyền.
Trên mặt Phương Vỹ Huyền vẫn không có biểu cảm gì, khẽ vung tay phải lên, đánh bay cuốn sách kia ra bên ngoài.
Rồi sau đó, anh lại nâng đầu gối lên, tấn công vào bụng của Chu Tấn Lượng.
Động tác của Phương Vỹ Huyền thực sự là quá nhanh, Chu Tấn Lượng hoàn toàn không kịp phản ứng lại, trên bụng đã phải chịu một đòn đau điếng, đau đến mức phải kêu ra thành tiếng.
Chu Tấn Lượng ôm bụng, cúi gập người xuống, chỉ cảm thấy toàn bộ sức lực trong thân thể đều đã bị tháo dỡ mất, không thể dùng sức được nữa.
Phương Vỹ Huyền đưa tay túm lấy cổ áo của Chu Tấn Lượng, nhấc bổng cả người của cậu ta lên.
Chu Tấn Lượng có dáng người cao một mét tám mươi lăm, nặng xấp xỉ chín mươi cân, thế nhưng lại cứ như vậy bị nhấc bổng lên trên không trung, không thể động đậy được.
Những học sinh nam trước đó còn hùng hổ đi theo sau lưng Chu Tấn Lượng nay đã bị dọa sợ phải lùi về phía sau, cách xa Phương Vỹ Huyền đến mấy mét.
Những học sinh còn lại cũng đều bị dọa sợ ngây ngẩn cả người.
Ai cũng không ngờ tới, Chu Tấn Lượng cao lớn hùng hổ sẽ bị Phương Vỹ Huyền giải quyết một cách ung dung và gọn lẹ đến vậy.
“Sau này ai còn ồn ào ở bên tai của tôi, kết quả chính là như vậy.” Phương Vỹ Huyền hờ hững nói.
Một học sinh nam đứng ở phía xa xa hồi phục lại tinh thần, lớn tiếng nói: “Phương Vỹ Huyền, cậu lại đánh bạn học cùng lớp, tôi phải báo lại cho giáo viên chủ...”
“Bốp!”
Cậu bạn học kia còn chưa nói hết câu, một quyển sách đã bay đến, chuẩn xác đập thẳng vào giữa mặt của cậu ta.
Cậu học sinh nam kia kêu lên một tiếng thảm thiết, sau đó ôm lấy mũi, máu mũi chảy ra giàn giụa.
“Còn người nào không phục?” Phương Vỹ Huyền nhìn khắp bốn phía, hỏi.
Sau khi nhìn thấy kết cục của Chu Tấn Lượng cùng với cậu bạn học nam vừa rồi kia, xung quanh lập tức rơi vào khoảng không im lặng, không còn ai dám nói chuyện nữa.
Nhưng ngay tại lúc này, Triệu Đàm Tuyết lại mở miệng nói: “Phương Vỹ Huyền! Cậu thật sự cho rằng mình có thể coi trời bằng vung sao? Ở trong lớp này, còn chưa đến lượt cậu hung hăng càn quấy như vậy đâu!”
Ở trong lòng của Triệu Đàm Tuyết, người có thể lớn lối ngang ngược ở trong lớp như vậy, chỉ có một mình Dương Anh Tâm mà thôi.
Thấy nhiều bạn học bị Phương Vỹ Huyền dọa cho sợ hãi như vậy, cô ta rất không cam lòng, cũng rất không phục.
“Ồ? Cậu không phục?” Phương Vỹ Huyền tiện tay ném Chu Tấn Lượng xuống đất, sau đó xoay người lại nhìn thẳng vào Triệu Đàm Tuyết.
Sắc mặt Đường Thanh Hiền lập tức thay đổi không ngừng, đứng chắn ở trước mặt của Triệu Đàm Tuyết, cả giận nói: “Phương Vỹ Huyền, cậu thực sự đã đi quá giới hạn rồi đó! Chẳng lẽ cậu còn muốn ra tay với cả Đàm Tuyết hay sao?”
Ngày hôm qua Phương Vỹ Huyền đã đánh Dương Anh Tâm, hôm nay lại muốn ra tay với cả Triệu Đàm Tuyết, chuyện này tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ được!
“Tôi cũng không nhất thiết phải động tay, tôi chỉ hy vọng Triệu Đàm Tuyết có thể im lặng, không cần lên tiếng nữa.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Dựa vào cái gì mà tôi phải im miệng? Phương Vỹ Huyền, tôi nói cho cậu biết! Tôi không hề sợ cậu đâu! Nếu như cậu dám động tay động chân với tôi thật, Dương Anh Tâm nhà tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu lần nữa đâu!” Triệu Đàm Tuyết không sợ hãi chút nào nói.
“Dương Anh Tâm nhà cậu? Cậu ta là cái thá gì?” Phương Vỹ Huyền hờ hững nói, sau đó vươn tay về phía Triệu Đàm Tuyết.
“Phương Vỹ Huyền! Cậu dừng tay lại cho tôi!” Đường Thanh Hiền hét lên một tiếng, đứng chắn ở trước mặt Triệu Đàm Tuyết, hốc mắt ửng đỏ.1
Triệu Đàm Tuyết là bạn thân nhất của cô ta, dù thể nào đi nữa cô ta cũng không thể để cho Phương Vỹ Huyền đụng đến Triệu Đàm Tuyết!
Trên mặt Phương Vỹ Huyền vẫn không có biểu cảm gì.
Ngày hôm qua anh không ra tay với Dương Anh Tâm, đã coi như là nể tình chút mặt mũi cuối cùng của Đường Thanh Hiền rồi.
Hôm nay Triệu Đàm Tuyết lại tiếp tục khiêu khích, vậy cũng không còn cách nào khác nữa.
Anh không phải thánh nhân, anh cũng biết tức giận.
Ngay tại ranh giới ngàn cân treo sợi tóc này, từ cửa phòng học lại vang lên một loạt tiếng gõ cửa, phá vỡ sự yên tĩnh.
Tất cả mọi người quay đầu nhìn về phía cửa phòng học, chỉ thấy giáo viên tiếng Anh, Đinh Thanh Trúc, bình tĩnh đi vào.
“Đã có chuyện gì xảy ra hay sao? Các bạn học?” Đinh Thanh Trúc nhìn Phương Vỹ Huyền đang bị bao vây, con ngươi xinh đẹp thoáng qua một chút nghi ngờ.
Không có người nào lên tiếng đáp lại.
“Nếu như không có chuyện gì, vậy thì quay lại chỗ ngồi cả đi, sắp bắt đầu giờ học rồi đấy.” Đinh Thanh Trúc mỉm cười nói.
Vừa mới dứt lời, tiếng chuông báo hiệu vào tiết cũng vang lên.
Học sinh trong lớp ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau, sau đó yên lặng quay trở lại chỗ ngồi.
Chu Tấn Lượng ngã ngồi ở dưới sàn cũng chật vật đứng dậy, ôm lấy chỗ đau trên bụng, dùng ánh mắt sợ hãi liếc nhìn Phương Vỹ Huyền một cái, sau đó từ từ đi trở về chỗ ngồi.
Triệu Đàm Tuyết tức giận trừng mắt với Phương Vỹ Huyền một cái, rồi mới quay đầu rời đi.
Mà Đường Thanh Hiền thì lại lau lau nước mắt ở trên khóe mắt, dùng ánh mắt thất vọng nhìn Phương Vỹ Huyền một cái, ngồi về chỗ của mình.
Phương Vỹ Huyền cũng không muốn tiếp tục dây dưa nữa, đối với anh mà nói, chỉ cần yên tĩnh trở lại là tốt rồi.
Như vậy thì anh có thể tiếp tục đọc tiểu thuyết.
...
Nhà họ Dương.
Dương Anh Tâm nhàm chán nằm ở trên giường, đang nghịch điện thoại di động.
Đột nhiên, có một cuộc điện thoại gọi tới, là bạn tốt Khâu Khinh Đàm của cậu ta gọi đến.
“Cậu chủ Dương, xem tin mới đăng của cậu thì hôm nay cậu không đến trường à, đang làm cái gì đấy?” Khâu Khinh Đàm hỏi.
“Có thể làm gì được? Nằm dài ở nhà.” Dương Anh Tâm không vui vẻ gì đáp lời.
“Ồ? Nhạt nhẽo như thế nào? Buổi tối ra ngoài uống rượu đi, tôi mới quen được mấy em, dáng dấp ngon nghẻ lắm!” Khâu Khinh Đàm nói.
Khoảng thời gian này Dương Anh Tâm vẫn luôn ở chung một chỗ với một mình Triệu Đàm Tuyết, quả thực là rất ngán rồi.
Vì vậy, Dương Anh Tâm nói: “Đi uống ở chỗ nào?”
“Còn có thể đi đâu? Cứ đến Thâm Lan do nhà cậu mở là được rồi.” Khâu Khinh Đàm nói.
“Được thôi, mấy giờ đến?” Dương Anh Tâm hỏi.
“Sáu bảy giờ gì đấy đi, ăn một bữa cơm trước, sau đó uống chút rượu, lắc lư mấy điệu, he he... Đúng rồi, tôi mới nhập được một ít thuốc mới từ nước ngoài về... Mạnh lắm đấy nha, nghe nói có thể khiến cho người ta mất đi ý thức trong vòng năm phút ngắn ngủi, nhưng không phải kiểu lăn ra ngủ mê mang, chỉ là cả người sẽ rơi vào trạng thái tê dại, mất hết sức lực, sau khi uống vào còn không nhớ được trước đó đã từng xảy ra chuyện gì... Loại thuốc này còn dùng tốt hơn so với thuốc mê thông thường nhiều... Mẹ nó, tôi quên mất, cậu đường đường là cậu chủ của nhà họ Dương, vốn dĩ cũng không cần phải dùng đến thứ đồ này, chỉ cần nhìn thấy cậu thôi thì đám gái kia đã hận không thể ăn tươi nuốt sống cậu rồi...” Khâu Khinh Đàm nói.
Người nói vô tâm, người nghe có ý.
Có thể khiến cho người ta không nhớ được những chuyện đã xảy ra trước đó?
Trong đầu Dương Anh Tâm bất chợt hiện ra dáng vẻ trong sáng và xinh đẹp kia của Đường Thanh Hiền.
“Cậu có chắc chắn sau khi uống loại thuốc này vào rồi, thì sẽ không nhớ ra được những chuyện đã xảy ra trước đó không?” Dương Anh Tâm hỏi.
“Dĩ nhiên... Chỗ thuốc này đã được trải qua quá trình kiểm nghiệm rồi, nếu như không có tác dụng đó, thì sao có thể bán với giá cao như thế đây? Tôi mua chỗ thuốc ít ỏi này tốn không ít tiền đấy!” Khâu Khinh Đàm nói.
“...Vậy thì được, buổi chiều hôm nay cậu đem thuốc đến đây, tôi cần dùng.” Dương Anh Tâm nói đến đây, trong mắt tràn đầy vẻ háo sắc và đen tối.
...
Vào giờ nghỉ giữa tiết buổi chiều, Triệu Đàm Tuyết lại một lần nữa đi tới bên cạnh của Đường Thanh Hiền.
“Tiểu nhu, Dương Anh Tâm bảo mình tan học rồi thì dẫn theo cậu đến câu lạc bộ Thâm Lan do nhà cậu ấy mở chơi một chút, nghe nói ở nơi đó có đầy đủ tất cả các loại thiết bị giải trí luôn đấy, chơi rất là vui luôn.” Triệu Đàm Tuyết nói.1
Đường Thanh Hiền không hề muốn đi một chút nào, lắc đầu trả lời: “Tớ không đi đâu, tớ cảm thấy có chút không thoải mái lắm, muốn về sớm một chút để nghỉ ngơi.”
“Đừng mà... Tớ cũng chưa từng được đến Thâm Lan đâu đấy... Cậu đi cùng với tớ đi mà, một mình tớ đi thì chán lắm...” Triệu Đàm Tuyết kéo tay của Đường Thanh Hiền, làm nũng nói.
Đường Thanh Hiền không có hứng thú, nhưng mà trong lòng lại có chút áy náy với Triệu Đàm Tuyết và Dương Anh Tâm, còn tiếp tục từ chối nữa thì dường như không quá thích hợp.
“Vậy... Được rồi, mình chỉ đi cùng với cậu đến đó ngồi một lúc thôi nhé.” Đường Thanh Hiền đáp lời.
“Quá tốt rồi.” Triệu Đàm Tuyết vô cùng vui vẻ, tiếp đó lại trợn mắt nhìn Phương Vỹ Huyền một cái, tung tăng nhảy chân sáo trở về chỗ ngồi.
Những lời mà hai người nói, Phương Vỹ Huyền ở bên cạnh đều nghe thấy được.
Sau khi suy xét một hồi, Phương Vỹ Huyền vẫn mở miệng nói: “Nếu như tôi là cô, tôi sẽ không đi.”
Đường Thanh Hiền nghe thấy lời khuyên này của Phương Vỹ Huyền, lập tức quay đầu lại, cắn răng hỏi lại: “Phương Vỹ Huyền! Rốt cuộc cậu có ý gì hả? Cậu cho rằng cậu luôn luôn là người đúng sao? Cậu cho rằng cậu là trung tâm của thế giới này hay sao?”
Dưới cái nhìn của Đường Thanh Hiền, lời nói này của Phương Vỹ Huyền mang ý nghĩa chia rẽ mối quan hệ của cô ta và Triệu Đàm Tuyết.
Triệu Đàm Tuyết mời cô ta cùng đi đến câu lạc bộ Thâm Lam thì có vấn đề gì?
Chẳng lẽ phải giống như Phương Vỹ Huyền, đối đầu với toàn thế giới mới là điều đúng đắn hay sao?
Đối mặt với lời chất vấn của Đường Thanh Hiền, Phương Vỹ Huyền không có bình luận gì.
Anh đã nhắc nhở cô ta rồi, nếu như Đường Thanh Hiền không nghe lọt tai thì cũng không có cách nào khác.
Buổi chiều tan học, Đường Thanh Hiền và Triệu Đàm Tuyết lập tức khoác tay nhau rời đi.
Có thể là bởi vì câu nói kia của Phương Vỹ Huyền, khiến cho Đường Thanh Hiền có một loại cảm giác muốn báo thù khác thường.
Cậu bảo tôi không nên đi, tôi càng muốn đi! Cho cậu tức chết!
...
Về đến cái sân nhỏ trước tầng một, Phương Vỹ Huyền đã nhìn thấy Vu Ánh Hà.
Hôm nay sau khi tan học, Vu Ánh Hà không cần diễn tập, cho nên về nhà từ rất sớm.
“Dì Vương đâu?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
“Mẹ em tìm được một chỗ tuyển nhân viên, đi ra ngoài phỏng vấn rồi.” Vu Ánh Hà trả lời.
Xem ra tối nay không thể nào ăn được cơm chùa rồi.
Phương Vỹ Huyền có chút thất vọng, đi lên trên tầng.
“Anh Phương Vỹ Huyền, anh chờ một chút!” Vu Ánh Hà chạy vào trong nhà, sau đó lại chạy ra, trên tay có thêm một cây kẹo hồ lô ngào đường.
“Vừa nãy ở trên đường em có nhìn thấy một ông lão bán kẹo hồ lô ngào đường, một xâu to như thế này mà chỉ có năm tệ thôi, em đã mua hai xâu, xâu này là để lại cho anh đấy.”
Phương Vỹ Huyền nhận lấy xâu kẹo hồ lô ngào đường từ trong tay của Vu Ánh Hà, nói: “Cảm ơn.”
Cầm theo xâu kẹo hồ lô ngào đường, Phương Vỹ Huyền đi lên trên tầng.
Thật ra thì anh không cảm thấy quá hứng thú đối với đồ ngọt, đặc biệt là loại đồ ăn vặt như thế này.1
Phương Vỹ Huyền lấy chìa khóa ra, tra vào ổ khóa mở cửa.
Trong nháy mắt khi đẩy cánh cửa ra, toàn bộ lông tơ trên người Phương Vỹ Huyền đều dựng đứng lên.
Đây là cách cảnh báo nguy hiểm của anh!
“Đùng đoàng!”
Một giây kế tiếp, trong phòng khách bùng lên hàng loạt ánh lửa, tạo thành một trận nổ lớn rầm trời.
Ngôi nhà nhỏ với hai tầng lầu này ngay tức khắc sụp đổ!
Chỉ trong vòng mười mấy giây ngắn ngủi, cả ngôi nhà nhỏ đã biến thành một đống đổ nát.
“Nhiệm vụ hoàn thành.”
Ở bán kính cách đó mấy cây số, bên trong phòng nghỉ của một khách sạn, một người đàn ông khép chiếc máy vi tính ở trong tay lại, chuẩn bị rời đi.
Người đàn ông này hoàn toàn không có ý định đi kiểm tra lại sự sống chết của Phương Vỹ Huyền.
Dưới uy lực của trái bom ở mức độ đó, chỉ cần đối phương không phải là nhân vật có cấp bậc thực lực thuộc vào hàng Tông sư, thì sẽ không thể nào sống sót được.
...
Bên trong đống đổ nát, có một bóng người vẫn đứng thẳng lưng.
Chính là Phương Vỹ Huyền.
Trong tay của anh còn ôm một thiếu nữ trên mặt phủ đầy máu tươi.
Vào lúc vụ nổ xảy ra, Phương Vỹ Huyền đã phản ứng lại vô cùng nhanh chóng, gần như chỉ trong một cái nháy mắt anh đã lao xuống dưới tầng một, dùng thân thể để che chở cho Vu Ánh Hà.
Chỉ có điều là, anh vẫn đến chậm một chút.
Vu Ánh Hà bị một hòn đá vụn đập trúng đầu, ngất xỉu ngã xuống nền đất, đùi phải cũng bị một tảng đá đè gãy.
Vụ nổ khiến cho những hộ dân thưa thớt còn sót lại ở xung quanh cũng bị dọa cho sợ đến mức phải chạy vội ra, nhìn xem đã có chuyện gì xảy ra.
“Làm sao thế? Làm sao thế?”
Vương Duyên Tú vừa vặn về đến gần nhà, nhìn thấy ngôi nhà nhỏ của mình đã biến thành một đống đổ nát, trong lúc nhất thời, đầu óc cũng hoàn toàn trống rỗng.
Phương Vỹ Huyền nhìn thấy Vương Duyên Tú về, ôm Vu Ánh Hà đi tới chỗ của bà ấy.
“Nguyệt nguyệt!” Vương Duyên Tú thấy trên mặt Vu Ánh Hà toàn là máu, sợ đến nỗi trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa cũng ngất xỉu.1
“Dì Vương, dì phải bình tĩnh lại, gọi xe cứu thương đến trước, nguyệt nguyệt không có gì đáng ngại, chỉ là đầu bị đập vào có hơi chấn động nhẹ...” Phương Vỹ Huyền nói.
Vương Duyên Tú nhìn cả người Vu Ánh Hà ngập trong máu tươi, làm sao có thể bình tĩnh lại được?
Nước mắt của Vương Duyên Tú không ngừng lại được, đua nhau chảy xuống, nhưng Vương Duyên Tú biết Phương Vỹ Huyền nói không sai, phải gọi xe cứu thương đến trước.
Phương Vỹ Huyền đặt Vu Ánh Hà xuống dưới đất, tay phải đặt ở trên trán của Vu Ánh Hà, truyền một luồng Chân Khí vào trong người cô ấy, phong tỏa miệng vết thương của Vu Ánh Hà, không để cho cô ấy mất máu nữa.
Quả thực, đầu của Vu Ánh Hà không có gì đáng ngại, chỉ có điều... chân phải của cô ấy đã bị đập gãy.
Phương Vỹ Huyền có thể nối xương lại giúp cho cô ấy, nhưng không chắc chắn có thể khôi phục lại hoàn toàn.
Loại tổn thương mang tính vĩnh cửu này, không phải cứ tùy tiện là có thể chữa khỏi được. Nửa đời sau của Vu Ánh Hà, chân phải có thể sẽ đi lại không tiện.
“Dì Vương, dì không nên hoảng loạn, chờ xe cứu thương tới đây, đưa nguyệt nguyệt đi bệnh viện là tốt.” Phương Vỹ Huyền nói với Vương Duyên Tú.
“Vậy, vậy cháu thì sao? Cháu không sao chứ... Vỹ Huyền.” Vương Duyên Tú nhìn thấy quần áo trên người của Phương Vỹ Huyền đã hoàn toàn rách nát, giọng nói cất lên chứa đầy sự run rẩy.
“Cháu không sao, cháu sẽ quay trở lại nhanh thôi.” Phương Vỹ Huyền bình tĩnh trả lời.
Trong lúc nói chuyện, con ngươi của Phương Vỹ Huyền chợt thoáng qua một tia sáng màu đỏ, nhưng Vương Duyên Tú lại không chú ý tới.
“Thật sự là đã rất lâu rồi mình không tức giận đến thế này... Nhà họ Dương.” Con ngươi vốn dĩ có màu đen tuyền của Phương Vỹ Huyền lúc này lại hoàn toàn biến thành màu đỏ nhạt.
Anh đã sống xấp xỉ năm ngàn năm rồi, tính tình cũng đã bị mài đến mức phẳng lì, có rất nhiều chuyện, anh hoàn toàn không thèm để ý đến. .
||||| Truyện đề cử:
[Ngôn Tình] Sống Chung |||||
Nhưng mà rồng thì luôn có vảy ngược, chạm đến đương nhiên sẽ nổi giận!
Nhà họ Dương có thể đối phó anh, nhưng không thể làm tổn hại đến người ở bên cạnh anh.
“Dương Anh Tâm... Câu lạc bộ Thâm Lan.” Trong mắt Phương Vỹ Huyền lóe lên ánh sáng màu đỏ, đi về phía trước.
Tối nay, người nhà họ Dương, một người cũng đừng hòng trốn!