Nghe thấy câu nói này, Cơ Chấn Hoành và Cơ Hiểu Nguyệt ngơ ngác bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt có chút căng thẳng.
Trước đây bọn họ đã từng nghe nói rằng đại sư Phù này có tính cách kiêu ngạo, tự đánh giá mình rất cao, khinh thường tất cả những người khác.
Nhưng bọn họ không ngờ tới, đại sư Phù thật sự đúng là không hề nể tình mặt mũi một chút nào, vừa mở miệng ra đã toàn là sự miệt thị không hề che giấu.
“Đại sư Phù...” Cơ Chấn Hoành đang muốn giải vây.
Nhưng mà Phương Vỹ Huyền lại đã mở miệng nói trước: “Trong tay của ông có tin tức gì? Tôi cũng chưa nói rằng tôi nhất định sẽ mua.”
Đại sư Phù lạnh lùng cười lên một tiếng nói: “Chỉ cần là thứ mà cậu có thể nghĩ ra được, nơi này của tôi đều có.”
“Ồ? Vậy tôi muốn hỏi một chút, ông có tin tức của Thần Đạo Thiên Thư đã thất truyền vào ba ngàn năm trước hay không? Hoặc giả như là phái Hắc Mộ đột nhiên biến mất vào hai ngàn năm trước, ông có tin tức gì liên quan đến nó không?” Phương Vỹ Huyền bình thản mở miệng hỏi.
Vẻ mặt đại sư Phù hơi biến sắc.
Thần Đạo Thiên Thư và Hắc Mộ Phái kia ở trong miệng của Phương Vỹ Huyền, ngay cả nghe thôi ông ta cũng chưa từng nghe nói đến, vậy thì làm sao có được tin tức?
“Cậu cho rằng là cậu tùy tiện bịa ra mấy chữ vô nghĩa thì có thể chứng tỏ rằng tin tức ở trong tay tôi không đầy đủ hay sao? Thật là một tên nhóc con chưa ráo máu đầu ngu dốt! Toàn bộ Giang Nam, có người nào không biết Phù Đắc Lai tôi là người nắm trong tay nhiều tin tức tình báo nhất? Cho dù là những võ giả Tông sư tiếng tăm lừng lẫy kia nhìn thấy tôi, cũng đều phải nể nang ba phần gọi tôi một tiếng anh Phù đấy!” Phù Đắc Lai nói xong thì lập tức đứng dậy.
“Nhóc con, nói cho cậu biết, ông đây nhìn cậu rất không vừa mắt, không muốn làm ăn với cậu, cậu nhanh chóng cút đi, tôi phải tiếp tục đánh bài.” Phù Đắc Lai nói xong lời này, dáng vẻ cũng tỏ rõ là cần phải rời đi.
Sắc mặt của hai cha con Cơ Chấn Hoành ở bên cạnh cũng hết sức khó coi.
Bọn họ không hề ngờ tới, vậy mà Phù Đắc Lai lại khó hầu hạ đến như thế! Một lời không hợp là sẽ không tiến hành giao dịch nữa!
“Đại sư Phù, cậu Phương là khách quý của nhà họ Cơ chúng tôi, vẫn xin ngài...” Cơ Chấn Hoành đi lên phía trước, muốn khuyên giải Phù Đắc Lai.
Phù Đắc Lai lại phất ống tay áo, hừ lạnh một tiếng nói: “Cứ coi như cậu ta là con trai ông đi chăng nữa, tôi nhìn cậu ta không vừa mắt thì chính là không vừa mắt! Không nhận mối làm ăn của cậu ta, cũng chính là không làm! Cho dù là võ giả Tông sư, cũng không có cách nào ép buộc ông đây phải bán tin tức!”
“Đại sư Phù...” Sắc mặt của Cơ Hiểu Nguyệt vô cùng khó coi, cũng đi lên phía trước, muốn lên tiếng khuyên giải.
Buổi giao dịch tối ngày hôm nay là do nhà họ Cơ bọn họ thúc đẩy, nhưng mà đến lúc này chẳng những việc mua bán không diễn ra thành công, Phương Vỹ Huyền lại còn bị đánh giá không đáng một đồng.
Kết quả như vậy thì bảo nhà họ Cơ bọn họ phải đối mặt với Phương Vỹ Huyền như thế nào?
Nhìn Cơ Hiểu Nguyệt ở trước mặt, trong mắt Phù Đắc Lai đột nhiên lóe lên một vẻ háo sắc và đen tối.
“Như thế này đi, nếu như cô gái nhỏ cô bằng lòng trả giá một chút, vậy thì tôi đây cũng sẽ bằng lòng nói chuyện lại với tên nhóc con kia...”
Nhìn thấy ánh mắt của Phù Đắc Lai, Cơ Hiểu Nguyệt lập tức biết được ông ta có ý gì, ngay tức khắc nổi giận đến mức khuôn mặt xinh đẹp toát ra sự lạnh lẽo.
“He he, không bằng lòng thì coi như thôi, tôi cũng không cưỡng ép cô.” Phù Đắc Lai lại xấu xa cười lên một tiếng, bổ sung nói.
Cơ Hiểu Nguyệt đang muốn nói chuyện, phía sau lưng lại truyền tới một giọng nói khác.
“Để tôi dạy cho hai người biết, phải đối phó thế nào đối với thứ chó ghẻ vô liêm sỉ như này.”
Người nói chuyện chính là Phương Vỹ Huyền, lúc này anh đã đi tới trước người của Phù Đắc Lai.
Sắc mặt Phù Đắc Lai trở nên khó coi, nói: “Mày mắng ông đây là chó ghẻ vô liêm sỉ?”
“Đúng, ông không chỉ là chó ghẻ vô liêm sỉ, còn là một tên biến thái già dương hư.” Phương Vỹ Huyền hờ hững đáp lời.1
Những lời này, có thể nói là đã đâm trúng chỗ đau của Phù Đắc Lai.
Dương hư là bí mật của riêng ông ta, không có người thứ hai biết được.
Trước mỗi lần ông ta chuẩn bị làm việc, đều luôn phải uống thuốc kéo dài thời gian, mới có thể miễn cưỡng duy trì được trong mấy phút ngắn ngủi.
“Cái tên khốn kiếp nhà mày, ông đây phải khâu miệng của mày lại!” Trong mắt Phù Đắc Lai lộ ra sự căm hận, đột nhiên ra tay với Phương Vỹ Huyền đang đứng ở trước mặt mình!
Thân là một võ giả Tiên Thiên cấp mười một, ông ta hoàn toàn không hề để Phương Vỹ Huyền vào trong mắt.
Nhưng mà ngay giây kế tiếp, sắc mặt Phù Đắc Lai lập tức biến đổi.
Đòn tấn công bất ngờ của ông ta không những không hề làm thương tổn đến Phương Vỹ Huyền, ngược lại còn bị Phương Vỹ Huyền khóa chặt tay phải.
“Chỉ có chút thực lực này mà đã không coi ai ra gì, từ trước đến nay không bị người khác đánh chết, là do vận may của ông tốt.” Phương Vỹ Huyền nắm chặt tay phải của Phù Đắc Lai, nhẹ nhàng kéo một cái.
“Cạch!”
Tay phải của Phù Đắc Lai ngay lập tức bị trật khớp, đau đớn kêu lên thành tiếng.
Nhưng cũng ngay tại lúc đó, Phù Đắc Lai còn muốn đánh lại, ông ta siết chặt bàn tay trái lại thành nắm đấm lao về phía ngực của Phương Vỹ Huyền.
“Bốp!”
Phương Vỹ Huyền ung dung bắt lấy tay trái của Phù Đắc Lai, làm y như trước.
“Cạch!”
Sau đó là chân trái.
“Cạch!”
Đùi phải.
“Cạch!”
Liên tục bốn tiếng xương bị tháo rời khỏi khớp lảnh lót vang lên, đi đôi cùng với đó là tiếng kêu thảm thiết của Phù Đắc Lai.
Hai tay hai chân Phù Đắc Lai đều đã bị bẻ rời, tê liệt ngã khuỵu xuống đất, càng nhúc nhích thì chân tay càng đau.
Hai cha con Cơ Chấn Hoành nhìn thấy cảnh này, chỉ cảm thấy đáy lòng lạnh lẽo phát run lên.
Này phải đau đến mức độ nào chứ!
Phương Vỹ Huyền dùng dáng vẻ đứng ở trên cao nhìn xuống khuôn mặt tái mét của Phù Đắc Lai, nói: “Thế nào rồi? Có thoải mái không?”
“Cậu, cậu hãy mau nối lại tay chân cho tôi! Tôi bằng lòng tiến hành giao dịch với cậu! Tôi bằng lòng tiến hành giao dịch với cậu...” Phù Đắc Lai gào thét nói.
“Hay là cứ giao dịch ngay bây giờ đi.” Phương Vỹ Huyền nói.
Phù Đắc Lai đột nhiên sững sờ, sau đó lập tức vội vàng gật đầu, hô lên: “Cậu muốn biết tin tức gì? Cậu mau nói đi!”
Lúc này đây, cứ qua mỗi giây ông ta lại càng cảm thấy đau đớn hơn, chỉ muốn nhanh chóng nối lại chân tay về đúng chỗ mà thôi!
“Tôi muốn biết... Đúng rồi, lần giao dịch này tính phí như thế nào, dù sao thì cũng phải bàn chuyện giá cả ổn thoả trước đã, nếu không sau này rất dễ xảy ra mâu thuẫn...” Phương Vỹ Huyền chậm rãi nói.
“Không, không lấy tiền! Không lấy tiền! Cậu mau nói đi!” Phù Đắc Lai đau đến sắp khóc luôn rồi, khó khăn nói.
“Không lấy tiền thì không thích hợp lắm thì phải? Tôi cũng không thích thiếu nợ tình nghĩa của người khác, dù sao cũng phải tượng trưng một ít.” Phương Vỹ Huyền nhíu mày nói.
“Vậy thì cậu cứ đưa một ít... Cậu nhanh lên chút...” Phù Đắc Lai không nhịn được nữa, bật khóc thành tiếng.
Quả thực là quá đau khổ!
Phương Vỹ Huyền sờ hết túi này đến túi kia, bất đắc dĩ nói: “Nhưng mà hôm nay ra ngoài tôi quên không mang tiền theo rồi.”
Nhìn Phương Vỹ Huyền trêu đùa Phù Đắc Lai như vậy, Cơ Hiểu Nguyệt không kiềm được bật cười.
“Tôi không lấy tiền, tôi thật sự sẽ không lấy tiền...” Phù Đắc Lai khóc đến mức nước mắt hòa chung với nước mũi hét lên.
“Vậy thôi được rồi, nếu như ông đã tha thiết yêu cầu, vậy thì tôi cũng chỉ có thể cố gắng gượng mà không trả tiền cho ông thôi.” Phương Vỹ Huyền nói đến đây, lại nghiêm chỉnh hỏi: “Ông có tin tức liên quan đến yêu thú hay không?”
Yêu thú?
Đầu óc Phù Đắc Lai nhanh chóng vận hành, lập tức nhớ ra năm ngoái có nhận được một tin tức về nó.
“Có! Hơn nữa còn ở ngay tại địa phận Giang Nam! Trước, trước tiên cậu nối lại tay chân cho tôi đã, tôi đau đến nỗi không thở nổi nữa rồi.” Phù Đắc Lai nói.
Phương Vỹ Huyền cúi thấp người xuống, nối chân trái của Phù Đắc Lai về chỗ cũ.
“Nói đi.” Phương Vỹ Huyền nói.
Mặc dù mới chỉ nối xương lại cho một bên chân trái, nhưng cơn đau đớn cũng giảm bớt được rất nhiều.
“Thành phố Tam Hoa có một khu rừng rậm nguyên thủy... Có một khoảng thời gian thường xuyên truyền ra tiếng gầm gào của dã thú, phía Chính phủ phái người đi điều tra, kết quả toàn bộ những người đó đều không trở ra được, sau đó lại phái tiếp một đám binh lính tiến vào, nhưng vẫn không có ai có thể quay về... Sau đó, cánh rừng kia đã bị phong tỏa lại, đến nay cũng đã hơn hai năm rồi.” Phù Đắc Lai nói.
Nghe xong lời nói của Phù Đắc Lai, Phương Vỹ Huyền cũng rơi vào suy tư.
Thành phố Tam Hoa, rừng rậm nguyên thủy, tiếng gào thét của dã thú.
Những điều kiện này, quả thực là rất trùng khớp với những biểu hiện khi có yêu thú xuất hiện.
“Ông có đảm bảo những điều ông nói đều là thật?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
“Tôi thề! Nếu như lời tôi nói có câu nào là giả, tôi sẽ lập tức bị sét đánh...” Phù Đắc Lai bèn lập một lời thề độc.
Phương Vỹ Huyền cân nhắc suy nghĩ, sau đó nối xương lại cho hai tay và một chân còn lại của Phù Đắc Lai.
Phù Đắc Lai thở phào một hơi nhẹ nhõm, run run rẩy rẩy đứng dậy.
“Cút đi, sau này làm người không nên quá hung hăng càn quấy.” Phương Vỹ Huyền nói.
Phù Đắc Lai đã chịu nhiều đau khổ, làm sao còn dám nói những lời không hay với Phương Vỹ Huyền?
“Đại... sư Phù, tôi bảo người tiễn ông rời đi nhé.” Cơ Chấn Hoành nói.
Sau đó, không bao lâu đã có một người tài xế đi lên tầng, đỡ Phù Đắc Lai đang đau nhức khắp tay chân xuống dưới.
Trước khi rời đi, Phù Đắc Lai xoay người lại hỏi: “Tên... Đại sư Phương, cậu muốn đi vào trong cánh rừng kia sao?”
“Không phải chuyện của ông.” Phương Vỹ Huyền lạnh nhạt đáp lời.
Phù Đắc Lai lại xoay người đi, trong mắt hiện lên vẻ ác độc.
Ông ta vẫn còn một tin tức quan trọng chưa nói ra.
Đó chính là, năm ngoái có một nhóm võ giả cũng thử đi vào cánh rừng kia, bọn họ cảm thấy ở nơi xuất hiện yêu thú chắc chắn sẽ có những báu vật khác có giá trị liên thành.
Nhóm võ giả kia có thực lực rất khá, phần lớn đều có thực lực ở bậc Tiên thiên cấp tám, cấp chín.
Nhưng mà, sau khi nhóm võ giả kia đi vào, chỉ có duy nhất một võ giả trốn ra được, hơn nữa trên người còn bị thương nặng, cuối cùng vẫn không cứu được phải bỏ mạng.
Võ giả trốn ra được chỉ để lại một câu nói: “Thứ ở trong khu rừng rậm kia không phải yêu thú, mà là quái vật! Dù thế nào cũng không nên đi vào!”
“Phương Vỹ Huyền, nếu như mày cứ khăng khăng đòi đi vào đấy, vậy đến lúc đó xem mày chết như thế nào!” Phù Đắc Lai ác độc nói thầm.
...
Sau khi Phù Đắc Lai rời đi, Phương Vỹ Huyền ngồi ở trên ghế sô pha, uống trà do tự tay Cơ Hiểu Nguyệt pha.
“Anh Phương, anh muốn đi vào cánh rừng kia sao?” Cơ Hiểu Nguyệt hỏi.
“Dĩ nhiên, chỉ cần có khả năng có yêu thú tồn tại, thì tôi sẽ đi một chuyến.” Phương Vỹ Huyền trả lời.
“Nhưng mà, tôi vẫn luôn cảm thấy không thể tin tưởng hoàn toàn vào lời nói của đại sư Phù kia, có thể ông ta vẫn còn điều gì đó chưa nói hết...” Hàng mi thanh tú của Cơ Hiểu Nguyệt khẽ nhăn lại, nói.
“Không sao.” Phương Vỹ Huyền nói.
Đối với Phương Vỹ Huyền mà nói, trừ khi bên trong cánh rừng kia có một vị thần tiên tồn tại, nếu không thì về cơ bản anh sẽ không gặp nguy hiểm gì.
“Đúng rồi, anh Phương, mấy người ở phòng khách lúc vừa rồi...” Cơ Hiểu Nguyệt nhớ tới ba người nhóm tưởng chấn long, hỏi.
“Hai cô gái trong số đó, cũng coi như là bạn học của tôi.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Bạn học?” Cơ Hiểu Nguyệt nhìn bộ đồng phục học sinh ở trên người của Phương Vỹ Huyền, đột nhiên hiểu ra được điều gì đó, sắc mặt cũng hơi thay đổi.
“Không sai, tôi vẫn còn là một học sinh lớp mười hai.” Phương Vỹ Huyền nói.
Đối với chuyện giả vờ non nớt, Phương Vỹ Huyền đã không còn biết liêm sỉ là gì từ lâu rồi.
Dù sao thì anh cũng sẽ không già đi, tuổi tác cụ thể cũng đã quên mất rồi, cho nên anh vĩnh viễn đều là mười tám tuổi.
“Lớp mười hai...” Cơ Hiểu Nguyệt nhìn Phương Vỹ Huyền, trong con ngươi xinh đẹp lóng lánh ánh sáng kỳ lạ.
Tính cách của Phương Vỹ Huyền già dặn như vậy, thực lực cũng mạnh đến như vậy, thế nhưng vẫn còn đang học lớp mười hai!
Điều này cũng có nghĩa rằng, tiền đồ của Phương Vỹ Huyền là không có giới hạn!
Bây giờ Phương Vỹ Huyền cũng đã xuất sắc như vậy rồi, sau này cậu ta sẽ tới đạt độ cao nào nữa, thực sự không có cách nào tưởng tượng ra được!
Nhìn Cơ Hiểu Nguyệt ở trước mắt, Phương Vỹ Huyền thường sẽ nhớ lại người phụ nữ năm đó, vô cùng không được tự nhiên.
“Tôi đi đây.” Phương Vỹ Huyền uống một hơi cạn sạch ly trà, sau đó đứng dậy.
...
Khi ngồi xe của nhà họ Cơ về đến nhà thì đã là mười một giờ rưỡi khuya.
Đèn ở dưới tầng một đã tắt, hai mẹ con nhà Vương Duyên Tú hẳn là đã đi ngủ rồi.
Phương Vỹ Huyền đi lên tầng hai, mở khóa cửa ra, đi vào trong nhà.
Một loại cảm giác khác thường đột nhiên xông thẳng lên đầu.
Có người đang nhìn chằm chằm vào anh.
Bên trong phòng không thể nào có người được, nếu không Phương Vỹ Huyền đã phát hiện ra từ sớm rồi.
Cũng chính là nói, người đang ở bên ngoài nhà.
Phương Vỹ Huyền lập tức đi tới bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn về phía ngôi nhà bỏ hoang tương đối cao ở bán kính cách đó hơn trăm mét.
Anh nhìn thấy được một chấm đỏ nho nhỏ, sau đó, anh nhìn thấy được họng súng, trên đó còn được trang bị thêm ống giảm thanh.
“Bụp!”
Một ánh lửa nhỏ lóe lên, một viên đạn đánh lén với tốc độ chín trăm mét trên giây nhắm thẳng vào trán của Phương Vỹ Huyền mà bay đến.
Viên đạn này muốn bắn trúng vào trán của Phương Vỹ Huyền thì chỉ cần khoảng thời gian một phần chín giây!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT