Ánh mắt Trần Cao Hạc lạnh như băng, nhìn chằm chằm Phương Vỹ Huyền, một luồng sát khí từ trên người anh ta tràn ra không khí.
Phương Vỹ Huyền khẽ cau mày, lạnh lùng nói: "Liên quan gì đến anh?"
"Mày dám ăn nói với cậu chủ của chúng ta như thế hả?" Một đàn em đứng phía sau Trần Cao Hạc nổi giận đùng đùng, xông tới, đánh một chưởng về phía Phương Vỹ Huyền.
"Bùm!"
Luồng khí đánh thẳng vào Phương Vỹ Huyền, khiến mặt đất phía sau anh nổ tung tóe.
Nhưng Phương Vỹ Huyền vẫn đứng im tại chỗ, mắt không thèm chớp lấy một cái.
"Sao có thể như vậy..." Sắc mặt tên đàn em thay đổi.
Gã ta là một cao thủ võ học, một chưởng này đã sử dụng tám chín phần công lực, Phương Vỹ Huyền trực tiếp bị đánh trúng nhưng lại không có chuyện gì xảy ra.
"Phù!"
Một lực cực mạnh đập vào người tên đàn em, tên này bị đánh bay xa hàng chục mét trong nháy mắt.
"Mày..." Ba tên thuộc hạ khác thấy đồng bọn bị đánh bay, sắc mặt thay đổi, đồng loạt tiến lên một bước, muốn đối phó với Phương Vỹ Huyền.
Trần Cao Hạc giơ tay trái lên, ra hiệu cho họ không được động thủ.
"Phương Vỹ Huyền, tôi nhớ tên cậu rồi." Trần Cao Hạc nói, sắc mặt u ám.
Phương Vỹ Huyền lạnh lùng nhìn Trần Cao Hạc, sau đó xoay người rời đi.
Anh không có thời gian tranh luận với đám người này, bây giờ anh rất không thoải mái, phải nhanh chóng tìm một nơi để luyện hóa linh khí trong đan điền.
Khi đi qua người Chung Thế Viễn, Phương Vỹ Huyền liếc nhìn anh ta một cái.
Chung Thế Viễn chỉ cảm thấy có một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân lan khắp người trong nháy mắt, khiến cho anh ta rùng mình ớn lạnh.
Anh ta vô cùng sợ hãi, thậm chí còn định lập tức quỳ xuống dập đầu trước Phương Vỹ Huyền để cầu xin tha thứ.
Nhưng Phương Vỹ Huyền chỉ ném cho anh ta một cái nhìn rồi tiếp tục đi về phía trước.
Trần Cao Hạc nhìn bóng lưng Phương Vỹ Huyền rời đi, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, nguy hiểm.
Sức mạnh của Phương Vỹ Huyền đã vượt xa sức tưởng tượng của anh ta.
Anh ta biết bây giờ giao chiến với Phương Vỹ Huyền, nhất định không thể thắng một cách dễ dàng, thậm chí còn có thể thua.
Mà Hàn Minh Lý vẫn còn ở đó, người này vô cùng nham hiểm, nếu anh ta giao chiến với Phương Vỹ Huyền, lưỡng bại câu thương, đến lúc đó Hàn Minh Lý nhất định sẽ thừa cơ nhảy vào, ngư ông đắc lợi.
Hơn nữa, trước khi bước vào Nguyên Anh Kỳ, đạt được sức mạnh bất khả chiến bại, anh ta không muốn để lộ sức mạnh của mình quá sớm.
Trải qua hai đời, anh ta hiểu rất rõ đạo lý cây cao trong rừng gió sẽ bẻ gãy, chim lớn xuất hiện sẽ bị súng săn.
Đời trước, anh ta cũng bởi vì bộc lộ tài năng quá sớm mà bị người ta ám toán.
Đời này, anh ta sẽ không bao giờ phạm sai lầm tương tự nữa.
Tất nhiên, cái người tên Phương Vỹ Huyền này, nhất định phải tiêu diệt.
Trần Cao Hạc được sống lại làm người, vận may của anh ta nhiều hơn bất kỳ ai khác! Tất cả cơ duyên hẳn là nên thuộc về cho anh ta!1
Nhưng Phương Vỹ Huyền đã xuất hiện, cướp đi cơ hội của anh ta, làm suy giảm vận may của anh ta!
"Không sao, để cậu làm viên đá lót đường đầu tiên sau khi tôi sống lại." Trần Cao Hạc nhìn bóng lưng Phương Vỹ Huyền rời đi, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng.
Đợi đến khi anh ta bước vào Nguyên Anh Kỳ, đó sẽ là lúc Phương Vỹ Huyền sẽ phải nộp mạng!
Anh ta phải cướp lại vận may vốn thuộc về anh ta!
Hàn Minh Lý ở một bên nhìn vẻ mặt lạnh lùng đầy sát khí của Trần Cao Hạc, ánh mắt gã ta đầy ý vị sâu xa, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Xung quanh, một mảnh tĩnh mịch.
...
Phương Vỹ Huyền rời núi Bạch Xuyên với tốc độ cực nhanh, đến một ngọn núi khác ở phía tây bắc Giang Nam.
Ở đây đến một bóng người cũng không có, là một nơi hoàn hảo để bế quan tu luyện.
Phương Vỹ Huyền tìm một chỗ trên đỉnh núi cao, ngồi xuống, bắt đầu chuyển hóa linh lực đã hấp thụ.
Anh đã hấp thụ hai phần ba linh lực, đây là một hành động khá nguy hiểm.
Nếu là người tu luyện bình thường, đừng bảo là hấp thụ hai phần ba, chỉ cần hấp thụ trong hai giây, e rằng kinh mạch đã nổ tung mà chết.
Sức chứa của đan điền trong người Phương Vỹ Huyền giống như đại dương, mặc dù sẽ khó chịu một lúc nhưng có thể thấy được sức hấp thu linh mạch của anh lớn đến mức nào!
Nói đến đấy, Phương Vỹ Huyền phải cảm ơn ý chí bảo vệ.
Nếu không phải nó phá hủy linh mạch, Phương Vỹ Huyền đã hấp thụ một phần ba còn lại, e rằng anh sẽ không chịu nổi rồi nổ tung mà chết.
Nhưng hiện tại, vẫn còn nằm trong phạm vi chấp nhận được.
Phương Vỹ Huyền ngồi thiền trên mặt đất, bắt đầu chuyển hóa linh khí cường độ cao trong đan điền.
Sau khi luyện hóa, từ một luồng linh khí cường độ cao có thể chuyển hóa thành ít nhất ba luồng.
Cơ thể Phương Vỹ Huyền toát ra một luồng chân khí đỏ rực, kinh mạch trong cơ thể đã hoàn toàn hoạt động.
Linh khí cường độ cao chưa được luyện hóa cần phải luân chuyển trong kinh mạch, sau khi trở lại đan điền mới có thể hấp thụ được linh khí.
Quá trình này không thể nhanh được, nếu không kinh mạch sẽ rất dễ bị đứt gãy.
Theo thời gian, Phương Vỹ Huyền từ từ đột phá cảnh giới.
Một tầng, hai tầng, ba tầng....
Phương Vỹ Huyền nhắm nghiền hai mắt, ngồi thiền trên mặt đất, thời gian chậm rãi trôi qua.
Chẳng mấy chốc, một tuần đã trôi qua.
Trong thời gian một tuần, Phương Vỹ Huyền đã đột phá ba mươi tầng, đạt đến tầng 9912 của Luyện Khí Kỳ.
Trong khi đó, linh khí trong cơ thể chỉ tiêu hao khoảng một phần ba.
Phương Vỹ Huyền không cử động, tiếp tục luyện hóa.
Chẳng mấy chốc, lại một tuần nữa trôi qua.
Tuần này, tốc độ đột phá một tầng cảnh giới đã chậm lại rõ rệt, mỗi tầng cần ngày càng nhiều linh khí.
Nhưng Phương Vỹ Huyền vẫn đột phá hai mươi tầng, đạt đến tầng 9.932 của Luyện Khí Kỳ.
Linh khí trong cơ thể còn lại một phần ba.
Một tuần cuối cùng, tốc độ đột phá cảnh giới của Phương Vỹ Huyền càng chậm hơn, chỉ đột phá được mười sáu tầng.
Sau khi luyện hóa nốt lượng linh khí cuối cùng, cảnh giới của Phương Vỹ Huyền dừng lại ở tầng 9948 của Luyện Khí Kỳ.
Phương Vỹ Huyền mở mắt ra, đôi mắt phát ra ánh sáng màu đỏ, khiến ai nhìn vào cũng phải giật mình.
"Bùm!"
Một hơi thở mạnh mẽ tỏa ra bốn phía.
Phương Vỹ Huyền thở dài nhẹ nhõm, đứng dậy vươn người.
"Đã lâu không tập trung ngồi thiền như vậy." Phương Vỹ Huyền tự nói với chính mình.
Sau đó anh lại thở dài.
Vốn tưởng có thể dựa vào những linh lực này, một phát đột phá đến tầng 10000 của Luyện Khí Kỳ.
Nhưng dựa trên quá trình đột phá cảnh giới, để đột phá một tầng cần ngày càng nhiều linh khí.
Hai phần ba linh lực là không đủ!
"Haiz, nếu mình hấp thụ một phần ba còn lại kia, bây giờ đã có thể đột phá ít nhất hai mươi tầng rồi." Phương Vỹ Huyền lộ vẻ tiếc nuối.
Nhưng anh cũng không quá để trong lòng.
Sống qua năm nghìn năm, tâm lý của anh đã trở nên vô cùng ổn định.
Hơn nữa, bây giờ anh cách tầng 10000 cũng không xa nữa.
"Xem ra năm nay đúng là năm may mắn của mình, số cảnh giới đột phá được còn nhiều hơn cả năm trăm năm qua!" Phương Vỹ Huyền xúc động nói.
"Ùng ục..."
Ngay lúc Phương Vỹ Huyền đang dào dạt cảm xúc thì bụng anh bắt đầu réo lên.
"Đói quá!"
Anh đã không ăn không uống suốt ba tuần, lúc này vừa đói lại vừa khát.
"Đến lúc phải đi rồi."
Phương Vỹ Huyền tiến lên hai bước, nhảy thẳng xuống từ vách đá cao hơn một nghìn mét.
...
Khu chung cư Lệ Giang.
Hôm nay là chủ nhật, Vương Duyên Tú và Vu Ánh Hà đều ở nhà ăn cơm trưa.
Hai mẹ con trầm mặc không nói, vẻ mặt ủ rũ.
Phương Vỹ Huyền mất tích đã ba tuần nay.
Lúc anh mất tích được ba ngày, họ định báo cảnh sát nhưng sau đó mấy người tự xưng là bạn của Phương Vỹ Huyền nói với họ rằng không cần báo cảnh sát, Phương Vỹ Huyền đi làm chút chuyện, sau này chắc chắn sẽ trở lại.
Nhìn quần áo và khí chất toát ra từ người họ, Vương Duyên Tú và Vu Ánh Hà cảm thấy họ không phải người xấu, vì vậy hai mẹ con cũng tin.
Nhưng đã ba tuần trôi qua, vẫn không có tin tức gì của Phương Vỹ Huyền.
Chuyện này khiến cả Vương Duyên Tú và Vu Ánh Hà cảm thấy rất bất an.
"Mẹ, mẹ nói xem rốt cuộc anh Phương Vỹ Huyền đi đâu vậy? Có phải anh ấy đã..." Sắc mặt Vu Ánh Hà tái nhợt, cô ấy dám không nói vế sau.
Vương Duyên Tú cắn môi, hạ quyết tâm, nói: "Nếu hôm nay cậu ấy không quay lại, chúng ta sẽ báo cảnh sát!"
Một người đang sống yên lành như thế sao lại biến mất lâu vậy được?
Mặc dù trước kia Phương Vỹ Huyền sống ở một ngôi làng trong thành phố, thỉnh thoảng sẽ biến mất một hai hôm.
Nhưng lần này kéo dài đến ba tuần!
Họ đã gọi cho Phương Vỹ Huyền rất nhiều lần nhưng không nhận được phản hồi!
"Vâng, chúng ta nhất định phải tìm được anh Phương Vỹ Huyền!" Vu Ánh Hà nói, hốc mắt đã đỏ hoe.
Nói xong, hai mẹ con đều trầm mặc, lặng lẽ ăn từng miếng cơm.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa truyền đến.
"Anh Phương Vỹ Huyền về sao!" Vu Ánh Hà mừng rỡ, chạy bước nhỏ ra mở cửa.
Rất ít khi có người đến nhà của họ, nên nhất định là Phương Vỹ Huyền trở về!
Vu Ánh Hà vừa mở cửa đã cảm nhận được một hơi thở lạnh lẽo phả vào mặt!
Một người đàn ông mặc đồ đen đang đứng trước mặt cô ấy.
Người này có cặp mắt nhỏ hẹp, đôi đồng tử kép không giống với người bình thường!
Mà giống như mắt của một loài rắn độc!
Cơ thể anh ta toát ra hơi thở cực kỳ lạnh lẽo và nguy hiểm.
Sắc mặt Vu Ánh Hà lập tức thay đổi, định đóng cửa lại.
Nưng người đàn ông đã đưa tay giữ cửa lại.
"Phương Vỹ Huyền, mày trốn lâu quá rồi đấy, tao hết kiên nhẫn rồi. Sau cuộc bỏ phiếu, tao còn phải đi châu Âu nữa." Người đàn ông thè chiếc lưỡi nhỏ dài ra liếm môi, trên mặt lộ ra nụ cười bí hiểm: "Nếu tao khống chế bọn mày, hẳn là có thể ép nó lộ diện, đúng chứ?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT