Dọa nạt một cô bé trẻ hơn cả mấy ngàn tuổi so với bản thân là hành vi khiến người ta khinh thường, nhưng Phương Vỹ Huyền lại không hề có gánh nặng tâm lý.
Không dùng đến thủ đoạn sấm giật mưa rền, cô gái này sẽ không ngừng gây phiền toái cho anh.
“Khi nào cũng phải dọa Đường Thanh Hiền như vậy mới được, gần đây càng lúc cô ta càng khiến người khác phiền chán.” Phương Vỹ Huyền nghĩ như vậy, xoay người rời đi.
Hạ Vi Vãn ngã ngồi trên mặt đất, nhìn bóng dáng Phương Vỹ Huyền rời đi, mắt đẹp ầng ậng nước, trong ánh mắt chỉ có hoảng sợ.
…
Về đến nhà, Phương Vỹ Huyền đứng ở ban công, nhìn phong cảnh dưới lầu.
Rất rõ ràng, kẻ nặc danh treo thưởng một trăm triệu đôla trên web đen sẽ mang đến cho anh rất nhiều phiền toái.
Hiện tại mới chưa được mấy ngày, Phương Vỹ Huyền liên tiếp gặp sát thủ ám sát.
Gần đây gặp được Liễu Tiên San và đôi nam nữ vừa rồi, còn đều là người Hoa Hạ. Không biết còn có bao nhiêu sát thủ nước ngoài đang ẩn nấp ở thành phố Giang Hải.
Đám sát thủ đó mạnh mẽ một tí cũng thôi đi, đằng này tên sau còn yếu hơn tên trước.
Điều này khiến Phương Vỹ Huyền cảm thấy mất kiên nhẫn, đám sát thủ giống như ruồi bọ, luôn vo ve bên tai anh, đánh một con lại một con tới.
Anh đang nghĩ cách, dùng một lần diệt gọn đám ruồi bọ đó, khiến cho ruồi bọ khác không dám tới gần.
Một lát sau, ánh mắt Phương Vỹ Huyền sáng ngời, nghĩ ra được một cách.
....
Thành phố Giang Hải, một khu chung cư cao cấp.
Một người phụ nữ đang ngâm mình trong bồn tắm, biểu cảm thư thái.
Chính là Liễu Tiên San.
Phương Vỹ Huyền đáng chết kia đánh cho xương cốt cô ta muốn gãy vụn, nằm mất hai ngày, hôm nay mới khôi phục lại được!
Ngày mai, cô ta phải rời khỏi thành phố Giang Hải quỷ quái này! Không bao giờ đặt chân đến lần nữa!
Còn cái gọi là ấn chú mà Phương Vỹ Huyền thêm trên người cô ta, Liễu Tiên San ngẫm nghĩ suốt hai ngày, cũng đã hỏi không ít người, cuối cùng dám chắc Phương Vỹ Huyền chỉ hù dọa cô ta mà thôi!
Cái gọi là thuật ấn chú hồn phách chính xác là một thuật giết người có tồn tại, nhưng đã sớm thất truyền từ hai ngàn năm trước!
Phương Vỹ Huyền chắc chắn không thể nắm giữ thuật pháp như vậy!
Sau khi biết được kết quả này, Liễu Tiên San thở phào nhẹ nhõm.
Một người quan trọng nhất là mạng sống, nếu tính mạng của chính mình mà cũng không được nắm giữ trong tay, cảm giác này thực sự quá đau khổ.
“Lần này trở về cung Sương Hàn, nhất định mình phải để tông chủ ra tay giải quyết tên Phương Vỹ Huyền đáng chết kia, còn thu được một trăm triệu đôla tiền thưởng, nộp lên làm kinh phí cho tông môn!” Liêu Tiên San hung tợn nghĩ.
“Nếu cô muốn hại chết tông chủ của mình thì cứ việc gọi bà ta đến đây.”
Đúng lúc này, trong đầu Liễu Tiên San xuất hiện một giọng nói của người khác.
Sắc mặt Liễu Tiên San biến đổi, lấp tức đứng dậy khỏi bồn tắm, lộ ra thân hình hoàn mỹ của cô ta.
“Ai?”
Liễu Tiên San nhanh chóng chụp lấy một chiếc khăn tắm, bọc lấy thân thể mềm mại, đồng thời la lớn.
“Tôi là Phương Vỹ Huyền, tôi đang dùng hồn lực liên hệ cùng cô, cô không cần phải đi tìm, trong phòng cô cũng chẳng có ai.” Giọng nói của Phương Vỹ Huyền lại vang lên trong đầu Liễu Tiên San một lần nữa.
Nghe câu nói đó, thân mình Liễu Tiên San chấn động, đứng đực mặt ra.
Cô ta nghe được đây đúng là giọng của Phương Vỹ Huyền.
Phương Vỹ Huyền dùng hồn lực giao lưu cùng cô ta?
Như thế chẳng phải chứng minh rằng, ấn chú mà Phương Vỹ Huyền để lại trong cơ thể cô ta là có thật?
Nghĩ đến đây, sắc mặt Liễu Tiên San trắng bệch.
“Tôi có chuyện muốn giao cho cô làm.” Phương Vỹ Huyền nói.
Tâm trí Liễu Tiên San lúc này loạn thành một nùi, không nghe lọt tai lời Phương Vỹ Huyền nói.
“Hình như cô không tin vào ấn chú? Vậy được thôi.” Phương Vỹ Huyền nhàn nhạt nói.
Giây tiếp theo, Liễu Tiên San hét một tiếng thảm thiết, ngã ngồi trở lại bồn tắm.
Đột nhiên cô ta cảm nhận được sự đau đớn cực hạn, không phải phát ra từ thân thể, mà đau đớn phát ra từ sâu trong linh hồn!
Giống như có một bàn tay xé rách linh hồn của cô ta, khiến cho cô ta đau đến chết đi sống lại!
Liễu Tiên San liên tục kêu thảm thiết, điên cuồng xoay chuyển thân thể trong bồn tắm.