Trước đây, ông vẫn còn một chút xót thương dành cho Ôn An An, nếu là Ôn An An rời đi trước, có lẽ ông vẫn sẽ thấy áy náy, không yên tâm.

Nhưng bây giờ, bị Ôn An An năm lần bảy lượt gây sức ép, chút thương tiếc còn sót lại dành cho cô ta của ông cũng không còn nữa.

Ông không nợ Ôn An An cái gì hết.

Ôn An An luôn miệng nói mình không nỡ rời xa hai vợ chồng ông, không nỡ rời xa các anh trai, nhưng nếu cô ta thật sự quan tâm đến bọn họ thì bây giờ cô ta nên rời khỏi nhà họ Ôn trước, không gây thêm phiền não cho bọn họ nữa.

Nhưng cô ta đã làm gì?

Đầu tiên cô ta đến tìm bố ông và Bạch Hải Đường để gây áp lực cho ông. Bây giờ, cô ta lại quỳ xuống trước mặt khóc lóc cầu xin con gái ruột của ông ngay trước mặt em hai, em ba của ông.

Cứ như thể cô ta là người bị hại vậy.

Nhưng rõ ràng cô ta mới là người được lợi nhiều nhất.

Vinh hoa phú quý mà cô ta hưởng thụ trong suốt hơn hai mươi năm đều là cướp được từ tay con gái ruột của ông!

Cô ta có tư cách gì để vừa khóc lóc vừa làm ầm làm ĩ ở đây?

“Được rồi, đừng nói gì nữa.” Ôn Minh Viễn càng nghĩ càng tức giận, đột nhiên cao giọng nói: “Nếu đã biết sai rồi thì phải sửa cho đúng! Khê Khê là con gái ruột của bố, bố và con gái ruột nhận nhau là lẽ tự nhiên. Ôn An An có bố mẹ thân sinh của con bé, nó cũng nên quay về nhận lại bố mẹ của mình!”

Ông rũ mắt xuống, nhìn Ôn An An đang quỳ trên đất, Ôn Huyền Triệt và Ôn Huyền An đang ở bên cạnh an ủi cô ta, nói: “Đây là quyết định của bố, không liên quan gì đến Khê Khê. Các con không ai được phép chỉ trích Khê Khê điều gì nữa! Huyền Dương...”

Ôn Minh Viễn nhìn con trai cả Ôn Huyền Dương.

“Vâng thưa bố.” Ôn Huyên Dương đáp lời, bước đến bên cạnh ông.

“Con đích thân đưa An An quay về Dạ Đô, giao cho Thái Học Minh.” Ôn Minh Viễn dặn dò: “Hãy nói rõ mọi chuyện cho Thái Học Minh biết, để ông ta chăm sóc An An cho tốt.”

“Vâng.” Ôn Huyền Dương gật đầu đáp: “Con biết rồi thưa bố.”

“Không, con không đi, con không đi đâu. Bố, con không muốn rời xa bố, con không nỡ rời xa mọi người đâu!” Ôn An An khóc lóc nhào đến ôm chân Ôn Minh Viễn: “Bố, con cầu xin bố đừng đuổi con đi. Bố là bố của con, đây là nhà của con, không có mọi người con chẳng có gì cả. Bố, con xin bố, bố đừng tàn nhẫn với con như vậy, con không thể không có mọi người...”

Thấy thái độ cứng rắn của Ôn Minh Viễn, nhất định ép Ôn An An phải rời đi, An Vũ Mộng trở nên lo lắng.

Như vậy sao được?

Nếu Ôn An An bị đuổi đi, chi chính sẽ khôi phục lại sự bình yên như lúc trước thì làm sao bà ta có thể xem trò cười của Đường Thủy Tinh được.

Bà ta không thể để Ôn Minh Viễn đuổi Ôn An An đi được!

Nghĩ vậy, An Vũ Mộng bèn bước lên trước một bước, quỳ xuống ôm lấy Ôn An An, ngẩng đầu lên nhìn Ôn Minh Viễn: “Anh cả, anh nhất quyết đuổi An An đi như vậy là quá tuyệt tình rồi! Hơn hai mươi năm qua, tất cả chúng ta đều coi An An là con gái ruột của anh cả và chị dâu. Chúng ta đều yêu thương con bé như con cháu ruột của mình, còn có Huyền Thái, Huyền An, hai đứa nó cũng coi An An như em gái ruột. Anh đuổi An An đi như vậy, anh bảo bọn em phải chấp nhận chuyện này thế nào đây?”

“Đúng vậy thưa bác cả.” Ôn Huyền An đang ở bên cạnh Ôn An An ôm cô ta an ủi cũng phụ họa theo: “Bác cả, trước đây nhà họ Ôn chúng ta chỉ có mình An An là con gái, cháu và các anh đều yêu thương con bé như em gái ruột. Tình cảm chúng cháu bỏ ra hơn hai mươi năm qua không thể nói một câu hai câu là có thể cắt đứt được. Bác cả đột nhiên không nhận An An nữa, về mặt tình cảm, chúng cháu không thể chấp nhận được. Người em gái cùng chúng cháu lớn lên từ nhỏ là An An, cháu chỉ nhận một người em gái là An An, cháu sẽ không nhận những người khác đâu!”

“Tôi nói lại một lần cuối cùng!” Ôn Minh Viễn nhìn An Vũ Mộng và Ôn Huyền An, nói: “Con gái của tôi là Đường Dạ Khê, Ôn An An là con gái của Thái Học Minh! Sau này, tôi chỉ có một đứa con gái là Đường Dạ Khê, Ôn An An nhất định phải rời khỏi nhà họ Ôn!”

“Bố...” Ôn An An không ngờ người bố vẫn luôn yêu thương cô ta lại tuyệt tình như vậy, cô ta khóc đến xé ruột xé gan.

“Anh cả, anh làm vậy là rất quá đáng!” An Vũ Mộng tức giận nói: “An An thông minh xinh đẹp, lương thiện hiếu thuận, là một đứa con gái tốt như vậy. Anh không cần thì em cần! An An, đứng dậy!”

Bà ta đỡ Ôn An An đứng dậy, ôm vai cô ta, nói: “An An, đi, theo thím ba về nhà! Bố mẹ cháu không cần cháu nữa thì thím ba cần! Sau này cháu cứ ở lại nhà của thím ba, để thím xem ai dám đuổi cháu đi.”

Ôn Minh Viễn muốn đuổi người đi ư, nằm mơ đi. Bà ta cứ để Ôn An An ở lại, để cô ta xuất hiện trong tầm mắt của Đường Thủy Tinh đấy.

Biệt thự của ba anh em nhà họ Ôn nằm sát cạnh nhau, Ôn An An ở lại nhà bọn họ đi ra đi vào, Đường Thủy Tinh nhất định sẽ nhìn thấy bọn họ.

Mỗi một lần Đường Thủy Tinh nhìn thấy Ôn An An sẽ giống như một lần bị dao đâm vào tim, bà ta chỉ cần nghĩ như vậy thôi cũng thấy trong lòng cực kỳ sảng khoái.

Hơn nữa, nếu Đường Thủy Tinh đã có con gái ruột liền không nhận con gái nuôi nữa thì chắc chắn sẽ có người chỉ trích Đường Thủy Tinh, nói bà bạc tình phụ nghĩa, nói bà vô tình máu lạnh.

Còn một người thím như bà ta lại nguyện ý nhận nuôi Ôn An An – người đã bị Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh đuổi ra khỏi nhà, người khác chắc chắn sẽ khen ngợi bà ta lương thiện, tốt bụng.

Có thể giẫm lên nỗi đau của Đường Thủy Tinh để lấy được tiếng thơm, bà ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua một chuyện tốt như vậy.

“Đúng!” Ôn Huyền An cũng ủng hộ quyết định của An Vũ Mộng, nói: “Mẹ, mẹ nói đúng, bác trai bác gái không cần An An nữa thì chúng ta cần!”

Ôn Minh Viễn lại thấy không thỏa đáng, nói: “Vũ Mộng, Huyền An, đừng làm loạn.”

Ôn Huyền Thái cũng lên tiếng: “Mẹ, đây là chuyện của gia đình bác cả, vẫn nên để bác cả quyết định!”

“Em không làm loạn.” An Vũ Mộng ôm Ôn An An, đau khổ nói: “An An thông minh lanh lợi, xinh đẹp dịu dàng như vậy. Em luôn coi An An như con gái của mình, con người đều có tình cảm. Em là người thím nhìn An An lớn lên, làm sao em có thể nhẫn tâm nhìn con bé bị anh cả đuổi ra khỏi nhà, ra ngoài chịu khổ được! Em không cần biết, em sẽ nuôi dưỡng An An, sau này An An chính là con gái của em, các người đừng ai nghĩ đến chuyện đuổi con bé đi!”

“Em ba...” Ôn Minh Viễn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Đường Dạ Khê ngăn lại.

“Bố.” Cô mỉm cười, nói: “Nếu thím ba và Ôn An An đã có duyên, vậy thì bố cứ làm theo ý của thím ba đi, đừng ngăn cản. Thím ba thích An An như vậy, nguyện ý nuôi thêm một cô con gái, bố hà tất gì phải làm kẻ ác ngăn cả người ta?”

Ôn Minh Viễn hơi kinh ngạc.

Ông không ngờ Đường Dạ Khê lại nói đỡ cho Ôn An An.

Đường Dạ Khê mỉm cười, trong lòng cô đã có kế hoạch của riêng mình.

Vừa rồi cô đã phát hiện ra một chuyện.

Ôn Huyền Triệt và Ôn Huyền An người trái kẻ phải ở bên cạnh Ôn An An an ủi cô ta.

Ôn Huyền Triệt là anh trai ruột, còn Ôn Huyền An chỉ là anh họ, nhưng Ôn An An lại chỉ dựa vào lòng Ôn Huyền An, còn dùng ánh mắt đáng thương nhìn anh ta, mắt ươn ướt đẫm lễ, bày ra vẻ bi thương và yếu đuối.

Tại sao lại vậy?

Đường Dạ Khê đoán, Ôn An An đã để ý đến Ôn Huyền An.

Xét về quan hệ huyết mạch, Ôn Huyền Triệt là anh họ của Ôn An An, còn Ôn Huyền An lại không có bất cứ quan hệ huyết thống nào với cô ta.

Nói cách khác, Ôn An An không thể gả cho Ôn Huyền Triệt, nhưng cô ta có thể gả cho Ôn Huyền An.

Sau khi thân thế của Ôn An An bị bại lộ, cô ta biến thành con gái của Đường Linh Lung, rất khó để được gả vào gia đình giàu có quyền quý nào khác.

Nhà họ Ôn lại trở thành sự lựa chọn tốt nhất mà cô ta có thể tiếp cận.

An Vũ Mộng muốn nhận Ôn An An làm con gái của bà ta, còn cô ta lại muốn làm con dâu của bà ta.

Sau khi Ôn An An và con trai của An Vũ Mộng thành một đôi, không biết bà ta còn có thể nhìn vào khuôn mặt đáng thương kia của Ôn An An mà khen cô ta lương thiện, xinh đẹp, đáng yêu nữa không đây.

Cô thật mỏi mắt chờ mong!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play