“Anh Huyền An của cháu nói rất đúng.” An Vũ Mộng – vợ của Ôn Minh Đạo phụ họa theo con trai mình, bước đến trước mặt Đường Dạ Khê, nhìn cô nói: “Cháu gái Khê Khê, cháu phải thông cảm cho bố mẹ cháu. Nếu nuôi con chó con mèo hơn mười năm hai mươi năm thì còn có tình cảm, huống hồ An An còn là một đứa con gái xinh đẹp, thông minh, đáng yêu và hiếu thuận như vậy. Nếu là thím, bảo thím đuổi đứa con gái mà mình nuôi hơn hai mươi năm đi thì thím cũng không nỡ lòng nào, sẽ đau lòng chết mất! Khê Khê, cháu không thể chỉ nghĩ cho bản thân mình được. Cháu làm con gái như vậy sẽ khiến bố mẹ cháu đau lòng. Bất luận thế nào thì cháu cũng nên thuyết phục bố mẹ giữ An An ở lại cho bố mẹ cháu đỡ buồn.”

Đường Dạ Khê nhìn sang An Vũ Mộng, bình tĩnh đánh giá người thím ba vừa mới mọc ra này.

Những người con dâu của nhà họ Ôn đều rất đẹp.

Mẹ ruột của cô thì khỏi phải nói, nghe nói năm đó mẹ cô được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân của nước W.

Chung Sở Phi – vợ của Ôn Minh Tu cũng rất đẹp, dáng người cao gầy, xinh đẹp trang nhã.

Người vợ của Ôn Minh Đạo – An Vũ Mộng đang đứng trước mặt cô đây cũng rất xinh đẹp, chẳng qua là vẫn còn kém xa mẹ cô và Chung Sở Phi.

Bất kể là ngoại hình hay khí chất, mẹ của cô và Chung Sở Phi đều có thể coi là hạc trong bầy gà, dù có bước vào giới giải trí cũng có thể được coi là những nhân vật vô cùng nổi bật.

An Vũ Mộng lại là kiểu người đẹp bình thường hay gặp, đẹp thì có đẹp, nhưng không có gì đặc sắc, cũng không có nét nổi bật riêng. Đứng cạnh Chung Sở Phi, bà ta sẽ lập tức bị lấn át.

Quan trọng nhất là, Đường Dạ Khê luôn cảm thấy An Vũ Mộng không hề có ý tốt.

Từng câu từng chữ mà bà ta nói tựa như đều đang nghĩ cho chi chính, nhưng ý tứ trong lời nói của bà ta lại khiến Đường Dạ Khê nghe ra vài phần thêm dầu vào lửa, chỉ sợ thiên hạ này chưa đủ loạn.

Vị này có quan hệ không tốt với mẹ cô ư?

Thế nên bà ta mới muốn khuấy cho vũng nước đục hơn để xem trò cười của chi chính?

Phải nói rằng giác quan thứ sáu của cô luôn rất chuẩn xác.

Quả thực An Vũ Mộng muốn nhìn trò cười của chi chính.

Bà ta luôn đố kỵ với Đường Thủy Tinh.

Chính xác mà nói thì ở Ôn Thành, hầu như không có người phụ nữ nào không đố kỵ với Đường Thủy Tinh.

Bà quá may mắn, trước khi lấy chồng, bà được bố mẹ thương yêu, được anh lớn chiều chuộng. Sau khi gả đi, Ôn Minh Viễn yêu bà như châu như báu, chuyện gì cũng răm rắp nghe theo lời bà.

Sau đó, bà lại sinh được bốn cậu con trai và một cô con gái, giúp Ôn Minh Viễn ngồi vững trên cái ghế người thừa kế của nhà họ Ôn. Thân phận và địa vị của bà cũng vì thế mà trở nên vững như bàn thạch.

Đời này của Đường Thủy Tinh luôn thuận buồm xuôi gió, có thể nói, bà được lớn lên trong nhung lụa. Vừa sinh ra đã hơn người, sau khi trưởng thành lại gả từ gia đình giàu có quyền quý này sang một gia đình giàu có quyền quý khác, luôn được người ta đặt trong lòng bàn tay mà yêu thương, mà cưng chiều, chưa từng phải chịu một chút cực khổ nào.

Năm đó, lúc ở nhà mẹ đẻ, An Vũ Mộng cũng là nhân vật xuất chúng, nhưng sau khi gả vào nhà họ Ôn, tất cả ánh hào quang của bà ta đều bị Đường Thủy Tinh che lấp hết.

Bà ta thua kém Đường Thủy Tinh về mọi mặt, chồng bà ta không giỏi, không chu đáo bằng chồng Đường Thủy Tinh, ngay cả con trai của bà ta cũng không ưu tú, xuất sắc như con trai của Đường Thủy Tinh.

An Vũ Mộng luôn không kìm được lòng mà đi so bì với Đường Thủy Tinh, nhưng càng so bì bà ta càng bị tổn thương nhiều hơn.

Bà ta đã gả vào nhà họ Ôn hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên bà ta thấy Đường Thủy Tinh gặp xui xẻo, đúng là một chuyện đáng hoan hô chúc mừng!

Thế mà Ôn Minh Viễn lại muốn đuổi Ôn An An đi, làm sao có thể đuổi nó đi được?

Đuổi cô ta đi rồi thì chẳng phải sau này cuộc đời Đường Thủy Tinh lại suôn sẻ, lúc nào cũng được như ý muốn sao?

Kiên quyết không thể để Ôn Minh Viễn đuổi Ôn An An đi được, bà ta nhất định phải giúp Ôn An An ở lại nhà họ Ôn.

Chỉ khi Ôn An An ở lại nhà họ Ôn, con gái ruột và con gái nuôi của Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh mới có thể không ngừng đấu đá lẫn nhau, chi chính sẽ mãi mãi không bao giờ được yên ổn hòa thuận.

Và những ngày tháng sau này, chỉ cần Đường Thủy Tinh nhìn thấy Ôn An An là bà sẽ nghĩ đến việc mình đã nuôi dưỡng con gái của Đường Linh Lung hơn hai mươi năm trời như một kẻ ngốc, chỉ cần nhìn thấy Ôn An An là lòng bà sẽ lại đau như dao cắt.

E rằng không bao lâu nữa, trái tim tan nát của Đường Thủy Tinh không chịu được nữa, đang sống sờ sờ như vậy mà sẽ qua đời một cách khó hiểu.

Đường Thủy Tinh chết rồi, vậy thì không phải người chiến thắng sẽ là bà ta hay sao?

Dù số mệnh có tốt đến đâu cũng vô dụng thôi, chết rồi thì là chẳng còn gì cả.

Ai sống thọ hơn thì người đó mới là kẻ chiến thắng cuối cùng!

Bà ta âm thầm tính toán trong lòng như vậy nên mới ra mặt giúp Ôn Huyền Triệt khuyên nhủ Đường Dạ Khê.

Ôn Huyền Triệt không hề biết tâm tư xấu xa của bà ta mà chỉ thấy thím ba của mình là một người tốt, một người rất tốt, còn tốt hơn mấy anh em ruột của anh ta, vì bà ta nguyện ý giúp Ôn An An nói vài câu công đạo.

Anh ta sốt sắng nhìn Đường Dạ Khê, nói: “Khê Khê, em xem thím ba đã nói như vậy rồi. Em nên nghe lời của trưởng bối, nói đỡ cho An An, để An An ở lại nhà chúng ta đi. An An chắc chắn cũng sẽ cảm kích em, sau này con bé chắc chắn sẽ chung sống hòa thuận với em, có thêm một người bạn như thêm một con đường, thêm một người chị em có gì mà không tốt chứ, đúng không? Khê Khê, em nói xem có đúng không?”

“Đúng đó, Khê Khê!” An Vũ Mộng phụ họa: “Mặc dù An An không phải là con gái ruột của anh cả và chị dâu cả, nhưng anh cả và chị dâu cả đã coi con bé như con gái ruột mà nuôi dưỡng hơn hai mươi năm qua, bỏ ra rất nhiều tình cảm và tâm huyết cho con bé, làm sao họ có thể nỡ lòng nói không cần là không cần nữa! Bọn họ nói đưa An An đến nhà họ Thái đều là vì để ý đến cảm nhận của cháu. Anh cả và chị dâu thương xót cháu, cháu cũng phải thông cảm cho họ chứ. Cháu nên thuyết phục họ, để An An ở lại, đó mới là chuyện mà một cô con gái chu đáo, hiếu thuận nên làm!”

“Đường Dạ Khê, em không thể không có một chút lòng bao dung, độ lượng nào chứ?” Ôn Huyền An lên tiếng: “An An đã sống ở đây hơn hai mươi năm rồi, vì em đến đây mà phải đuổi nó đi, em nỡ nhẫn tâm như vậy sao?”

“Đúng đó, Khê Khê!” An Vũ Mộng lập tức bước tới, thân thiết nắm lấy tay Đường Dạ Khê, chân thành nói: “Khê Khê, thím ba đều là vì muốn tốt cho cháu thôi. An An dịu dàng đáng yêu, thông minh lương thiện, bố mẹ cháu và các anh cháu đều rất yêu quý con bé. Nếu vì cháu mà An An bị ép phải rời khỏi nhà sống một cuộc sống cực khổ, trong lòng bố mẹ và các anh cháu có thể thoải mái được sao? Còn An An, một cô gái tốt người gặp người thích như con bé, làm sao cháu có thể nhẫn tâm nhìn nó vì cháu mà không có nhà để về, phải chịu khổ cực chứ?”

Đường Dạ Khê bật cười, vừa định nói gì đó thì giọng nói của Ôn An An đột nhiên vang lên sau lưng tất cả mọi người: “Bố, chú hai, thím hai, chú ba, thím ba, anh năm, anh sáu, anh bảy, anh tám, mọi người đều tới cả rồi!”

Tất cả mọi người đều quay đầu lại.

Ôn An An mặc một chiếc váy dài đến đầu gối, chậm rãi đi về phía bọn họ.

Đường Thủy Tinh và Đường Linh Lung đều là mỹ nhân.

Ôn An An có vẻ ngoài khá giống Đường Thủy Tinh và Đường Linh Lung, cô ta cũng là một người đẹp.

Lúc này, hai mắt cô ta đẫm lệ, trong mắt hiện lên vẻ u buồn, thân hình mảnh mai gầy yếu như cành liễu đung đưa trước gió, khiến người ta nhìn mà thương xót.

An Vũ Mộng thấy vậy liền lập tức bước tới, kéo cô ta vào lòng, nói bằng giọng điệu thương xót: “An An tội nghiệp của thím! Năm đó sao lại có thể xảy ra chuyện đó được cơ chứ! Cháu là đứa trẻ lớn lên trong vòng tay của người làm bậc bề trên như chúng ta. Cháu thông minh lương thiện, ngoan ngoãn hiểu chuyện, thím vẫn luôn thương yêu cháu như con gái ruột của mình. Người tạo nghiệt là mẹ ruột của cháu, không liên quan gì đến cháu hết, sao bố mẹ cháu có thể đuổi cháu đi được? Thím sẽ là người đầu tiên không đồng ý!”

“Cảm ơn thím ba!” Ôn An An cảm kích nhìn bà ta một cái rồi bước tới chỗ của Đường Dạ Khê, cắn môi rồi đột nhiên khuỵu gối, quỳ xuống.

Ôn Huyền Triệt và Ôn Huyền An thấy vậy đều bị sốc, đồng thanh kêu lên: “An An!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play