"Đúng vậy." Ôn Minh Viễn nhìn Cố Thời Mộ: "Tình hình lúc đó gần giống như cậu Cố đã nói tối hôm qua. Nếu không phải khi đó cậu Cố vẫn còn nhỏ và không xuất hiện cùng lúc với nhà họ Ôn thì bố đã gần như nghi ngờ cậu Cố tận mắt chứng kiến."

Đường Dạ Khê không nhịn được mà liếc nhìn Cố Thời Mộ.

Lần này, trong ánh mắt hiện lên vẻ ngưỡng mộ.

Cậu chủ nhà họ Cố này đúng thật là... danh bất hư truyền.

Chỉ là một vài điểm đáng ngờ mà anh thuận miệng nhặt nhạnh và bịa ra câu chuyện lừa người, không ngờ chân tướng sự việc lại đúng như những gì anh nói.

"Chuyện lần này, may mà nhờ có cậu Cố." Ôn Minh Viễn nhìn Cố Thời Mộ, nói với vẻ cảm kích: "Nếu không phải cậu Cố vạch trần sự thật thì có lẽ ba anh em chúng tôi đều sẽ coi kẻ thù đã giết mẹ ruột của mình trở thành ân nhân nuôi nấng chúng tôi trưởng thành rồi."

Cố Thời Mộ nhếch môi: "Chủ tịch Ôn khách khí rồi, chỉ là một cái nhấc tay mà thôi."

Đường Dạ Khê: "..."

Nói là một cái nhấc tay cũng không chính xác lắm.

Rõ ràng là Cố Thời Mộ chỉ thuận miệng bịa ra một câu chuyện, cố tình làm ghê tởm Bạch Hải Đường và chẳng có ý giúp ai báo thù rửa hận cả.

Tuy nhiên, cũng đúng là Cố Thời Mộ đã vạch trần sự thật và giúp đỡ Ôn Minh Viễn.

Ôn Minh Viễn biết ơn Cố Thời Mộ cũng là điều nên làm.

“Đối với cậu Cố thì đó chỉ là một cái nhấc tay. Nhưng đối với ba anh em chúng tôi thì nó vô cùng quan trọng." Ôn Minh Viễn nói: "May là Bạch Hải Đường còn trẻ, nếu đợi sau khi bà ta chết già mà chúng tôi mới phát hiện chân tướng, thì sau khi ba anh em chúng tôi qua đời sẽ không còn mặt mũi nào xuống dưới đối mặt với mẹ."

Đó sẽ là một nỗi sỉ nhục suốt đời cho ba anh em họ!

Đường Dạ Khê gật đầu: "Bạch Hải Đường đúng là đáng hận."

Hại chết mẹ người ta còn yêu cầu ba anh em người ta hiếu kính bà ta như mẹ ruột, lại cứ hở một tí là nói dì vì chăm sóc các con mà không sinh con của mình.

Người vô liêm sỉ đến mức như Bạch Hải Đường cơ bản đã không tính là một con người.

Ngay cả súc vật cũng không bằng!

Ôn Huyền Dương nói: "Bà ta không phải là đáng hận mà là ác độc."

Bốn anh em cảm thấy đau lòng cho bố. Sau khi sự thật được tiết lộ, họ quả thực đã hận Bạch Hải Đường vào tận xương tủy.

May mắn thay, giờ vẫn chưa quá muộn để vạch trần sự thật, bố bọn họ vẫn còn thời gian để báo thù rửa hận.

Nếu tới khi Bạch Hải Đường nhắm mắt xuôi tay mới phát hiện tất cả những chuyện này, thì bố họ thậm chí không có cả cơ hội để báo thù trút hận, thể nào bố bọn họ cũng sẽ uất ức hộc máu mà chết.

"Đúng thật!" Đường Dạ Khê phụ họa một câu, lại hỏi: "Bạch Hải Đường đâu? Đã bị cảnh sát bắt chưa?"

"Vẫn chưa." Ôn Minh Viễn nói: "Bà ta không chỉ là kẻ thù của bố mà còn có hai người chú của con. Bố đã thông báo cho họ biết. Bọn họ vẫn đang ở bên ngoài, sẽ mau chóng trở về thôi. Chúng ta phải thương lượng với nhau xem xử lý Bạch Hải Đường như thế nào."

"Ồ..." Đường Dạ Khê đã hiểu.

Nói cách khác, thù không phải thù của một mình bố cô mà là thù của ba anh em nhà họ Ôn. Bố cô không thể chỉ lo trút giận cho riêng bản thân mà phải gọi hai người em trở về, có thù báo thù, có giận trút giận.

Hiểu rồi!

Cố Thời Mộ đang ngồi bên cạnh bỗng ghé vào tai cô thì thầm: "Xem ra chúng ta ngủ mấy tiếng nhưng vẫn chưa bỏ qua trò hay gì."

Nghe thấy tiếng cười của anh và dáng vẻ chờ xem kịch vui, Đường Dạ Khê vô cùng cạn lời.

Đường đường là cậu chủ nhà họ Cố, đẹp trai ngời ngời, khí chất như tiên, lại có thể chém gió bất cứ lúc nào, tính cách còn... bà tám như vậy, thực sự ổn chứ?

Cố Thời Mộ ở quá gần cô, hơi thở ấm áp phả vào tai cô, cô còn có thể ngửi thấy mùi hương bạc hà trong veo trên người anh.

Đường Dạ Khê không quen ở gần người khác như vậy nên vành tai nóng lên, trốn sang một bên, nhưng trên mặt lại giả bộ như không có việc gì, hỏi Ôn Minh Viễn: "Bố, Đường Linh Lung đâu?"

"Bố đã báo cảnh sát về Đường Linh Lung rồi. Cảnh sát Dạ Đô sẽ cử cảnh sát đến bắt bà ta. Bố vẫn chưa hỏi tình hình chi tiết." Ôn Minh Viễn nói: "Chờ sức khỏe mẹ con tốt hơn, bố sẽ dẫn mẹ con đi xem bà ta."

"Xem" này không phải là thăm hỏi, mà là để xem kết cục của Đường Linh Lung.

Người mà vợ ông hận nhất không ai khác ngoài Đường Linh Lung.

Bà hận đến nỗi không thể ăn thịt Đường Linh Lung, đương nhiên phải tận mắt chứng kiến kết cục của Đường Linh Lung thì mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Đường Dạ Khê gật đầu: "Đến lúc đó con sẽ đi chung với mẹ."

“Ngoan.”Ánh mắt Ôn Minh Viễn dịu đi.

Mặc dù ông và Đường Dạ Khê chưa bao giờ chung sống, nhưng cô là một người rất dễ khiến người khác yêu thích.

Cô xinh đẹp, khí chất tốt, biết tu dưỡng bản thân, không quan tâm hơn thua, không kiêu không nịnh.

Nếu Đường Dạ Khê là con gái của nhà người khác cũng không khỏi khiến ông thưởng thức yêu thích, càng không nói đến Đường Dạ Khê là con gái ông, là máu thịt của vợ chồng ông.

Với sự hấp dẫn của tình thân huyết thống, cộng với sức hút cá nhân của Đường Dạ Khê, ông và cô ở chung thêm một giây thì ông lại càng yêu thích cô thêm vài phần.

Hai bố con nói chuyện phiếm một hồi, đồ ăn đã nấu xong, Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ vẫn chưa tỉnh.

Ôn Minh Viễn nhìn về phía trên lầu: "Có nên gọi Tiểu Sơ và Tiểu Thứ dậy ăn cơm không?"

"Không cần, để tụi nó ngủ đi." Đường Dạ Khê hỏi: "Cậu và anh họ đâu ạ?"

Tối hôm qua, khi ba cha con Đường Lẫm Nhiên đến thì cũng đều lui về phía sau, không nói nhiều lời nên cảm giác tồn tại thấp hơn cả không khí.

Đường Dạ Khê đoán rằng ba người Đường Lẫm Nhiên có lẽ cảm thấy thẹn với cô nên không biết phải đối mặt với cô như thế nào.

Thực ra không cần thiết.

Dù thế nào thì Đường Cẩm Địch cũng đã cứu mạng cô. Đường Cẩm Tiêu thì thuê một thầy giáo danh tiếng dạy cô học văn luyện võ nên mới có được Đường Dạ Khê luôn bình tĩnh như ngày hôm nay, cho dù phải đối mặt với bất kỳ ai hay bất cứ điều gì.

Cho dù thân phận của cô thay đổi như thế nào, lòng biết ơn của cô đối với Đường Cẩm Tiêu và Đường Cẩm Địch vẫn chưa bao giờ thay đổi.

Dù sao thì chẳng có pháp luật nào quy định là anh họ phải đối xử tốt với em họ.

Cả Đường Cẩm Tiêu và Đường Cẩm Địch đều từng đối xử tốt với cô, cô rất biết ơn.

"Cậu con có nhà riêng ở đây. Bọn họ đã trở về nhà của mình rồi." Ôn Minh Viễn ngập ngừng nói: "Tối hôm qua sau khi con đi ngủ, cậu của con đã nói rất nhiều lời xin lỗi với bố. Ông ấy nói rằng trước đó ông ấy không biết thân thế của con, có rất nhiều chuyện cảm thấy áy náy với con, xin con hãy tha thứ cho ông ấy. Ông ấy nói ông ấy thẹn với con. Bây giờ ông ấy rất xấu hổ khi nhìn thấy con, không biết phải làm thế nào đối mặt với con, bảo bố bất luận như thế nào cũng phải nói tiếng xin lỗi với con thay cho ông ấy."

Đường Lẫm Nhiên cũng nói lời xin lỗi với ông.

Nói ông ta rất có lỗi với vợ chồng ông, đứa con gái của bọn họ đang ở ngay trước mắt của ông ta mà ông ta lại không chăm sóc chu đáo khiến cô phải chịu nhiều khổ sở.

Ngoại trừ an ủi Đường Lẫm Nhiên, nói rằng không sao cả, chuyện đã qua rồi, bảo ông ta đừng bận tâm thì ông không còn gì để nói.

Người làm bố như ông cũng đã không chăm sóc con gái chu đáo, vậy ông có quyền gì mà đổ lỗi cho người khác?

Ông nhìn Đường Dạ Khê, nhẹ nhàng nói: "Khê Khê, bố mẹ nợ con quá nhiều. Về sau, bố mẹ nhất định sẽ bù đắp cho con."

Đường Dạ Khê mỉm cười dịu dàng: "Con cũng sẽ hiếu thảo với bố mẹ."

Sau khi Ôn Huyền Triệt xuống bếp thúc giục bữa sáng, anh ta trở về phòng tắm rửa, thay quần áo rồi trở lại phòng khách, vừa lúc nghe thấy những lời này của Đường Dạ Khê.

Anh ta không thể không dừng lại, liếc Đường Dạ Khê một cái rồi "xì" một tiếng chế nhạo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play