“Tôi không nỡ.” Cố Thời Mộ hạ mắt nhìn Đường Tiểu Thứ, trong mắt tràn đầy sự dịu dàng: “Tôi còn chưa ngủ chung với con lần nào cả.”

Đường Dạ Khê: “...”

Chuyện này… vậy cô phải ngủ ở phòng khách khác à? Sao mà… anh lại tự nhiên như vậy được chứ?

Nếu sau này thành thói quen rồi cô bị chen ra chỗ khác, còn Cố Thời Mộ thì chiếm Tiểu Sơ và Tiểu Thứ thành của mình một cách không hay biết thì phải làm sao?

Vừa nghĩ đến đây, cô chợt giật mình một cái, sau đó lập tức bỏ ý nghĩ này đi.

“Ngủ chung đi.” Cố Thời Mộ chỉ vào vị trí bên cạnh hai đứa nhỏ: “Giường lớn mà, chúng ta ngủ ở bên cạnh con, sớm mai tụi nhỏ tỉnh lại, nhìn thấy bố mẹ ngủ chung với mình thì nhất định sẽ vui lắm đấy.”

Đường Dạ Khê: “...”

Ngủ, ngủ chung á?

Thấy cô kinh ngạc trợn tròn mắt, Cố Thời Mộ bật cười: “Yên tâm, tôi không làm gì em đâu.”

Đường Dạ Khê: “...”

Đây không phải là vấn đề có làm gì hay không, mà là… cô nam quả nữ ngủ chung một phòng, còn nằm trên một cái giường…

“Chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi, sau này vì con mà chuyện thân thiết hơn nữa cũng phải làm, em sợ cái gì?” Cố Thời Mộ nhướng mày nhìn cô.

Đường Dạ Khê: “...”

Chuyện thân thiết hơn gì chứ? Có chuyện gì mà thân thiết hơn chuyện ngủ chung phòng, chung giường luôn à?

Đó là chuyện gì cơ?

“Được rồi, đừng suy nghĩ lung tung nữa, qua ngủ đi, tôi muốn tắt đèn.” Cố Thời Mộ nằm bên trái Đường Tiểu Thứ.

Đường Dạ Khê vô thức đi qua rồi nằm bên phải Đường Tiểu Sơ.

Cố Thời Mộ tắt đèn.

Giường rất lớn, nằm giữa là hai đứa nhỏ nên hình như Cố Thời Mộ cũng không làm được gì nhỉ.

Đã có hai con làm ranh giới, cảm giác tồn tại của Cố Thời Mộ cũng ít hơn một tí, trái tim vốn đập thình thịch vì hồi hộp của Đường Dạ Khê cũng bình ổn trở lại.

Muộn rồi, nhưng cô lại không ngủ được.

Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện nên đêm đen cũng trở nên dài dằng dặc vậy đó.

Từng chuyện ùa vào đầu Đường Dạ Khê và tái hiện lại khiến cô càng nghĩ càng tỉnh táo, không hề buồn ngủ chút nào cả.

Hồi lâu, Cố Thời Mộ nhẹ giọng hỏi: “Chưa ngủ à?”

“Ngủ không được.” Đường Dạ Khê nói: “Anh cũng không ngủ được à?”

“Ừ.” Cố Thời Mộ nghiêng người nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mơ hồ của Đường Tiểu Thứ: “Lần đầu tiên tôi ngủ với tụi nhỏ, cảm giác… rất mới lạ, tôi muốn nhìn các con một chút.”

Hai mắt anh nhìn chăm chú, rồi cười nói: “Đây là lần đầu tiên tôi ngủ với các con đấy.”

Đường Dạ Khê không biết nói gì cho phải, hồi lâu sau cô mới nói: “Thật sự xin lỗi…”

“Sao lại xin lỗi?” Cố Thời Mộ bật cười: “Em có lỗi gì với tôi?”

Đường Dạ Khê nói: “Lúc anh không hề hay biết tôi đã sinh Tiểu Sơ và Tiểu Thứ ra, khiến anh… bỏ lỡ năm năm trưởng thành của tụi nhỏ. Anh không biết gì cả mà đã trở thành bố, bây giờ còn phải gánh trách nhiệm của người làm bố nữa. Thật ra anh không làm gì cả, là do tôi liên lụy…”

“Cũng không phải do em.” Cố Thời Mộ nói: “Muốn trách thì chỉ có thể trách bố của tôi, đã lớn tuổi rồi mà muốn làm gì là làm nấy, không chịu cân nhắc hậu quả tí nào cả.”

Anh nói lời oán trách nhưng giọng điệu lại tràn đầy thân mật.

Đường Dạ Khê không nhịn được cong khóe miệng: “Tình cảm của anh và bố anh thật tốt.”

“Là bố của chúng ta.” Cố Thời Mộ chỉnh lại: “Nếu đã quyết định diễn trò rồi thì phải làm cho trót! Tiểu Sơ là đứa bé thông minh nhất tôi từng gặp, em mà diễn không tốt thì Tiểu Sơ sẽ nhìn ra chúng ta là vợ chồng giả đấy.”

Anh khựng lại một chút: “Cũng không hẳn là vợ chồng giả, dù sao giấy hôn thú cũng là thật, nếu thế thì chúng ta là vợ chồng gì đây? Vợ chồng theo chế độ AA? Vợ chồng có tiếng mà không có miếng? Vợ chồng sống chung? Hay đồng bọn hợp tác?”

“...” Đường Dạ Khê đau đầu.

“Sau này anh mà thích cô gái nào thì chúng ta có thể chia tay trong hòa bình.” Đường Dạ Khê nhấn mạnh: “Ngoại trừ Tiểu Sơ và Tiểu Thứ ra, tôi không cần gì cả.”

“Tôi cũng muốn Tiểu Sơ và Tiểu Thứ.” Cố Thời Mộ thở dài: “Xem ta chúng ta muốn chia tay sẽ rất khó.”

Đường Dạ Khê ngồi dậy nhìn Cố Thời Mộ: “Những chuyện khác tôi có thể nhượng bộ, nhưng Tiểu Sơ và Tiểu Thứ là điểm mấu chốt của tôi, chỉ cần còn sống thì tôi tuyệt đối không để bất kỳ ai mang các con rời khỏi tôi.”

“Em đừng căng thẳng như vậy.” Cố Thời Mộ đè cô lại: “Nằm xuống, ngủ đi.”

Đường Dạ Khê: “... Tôi hy vọng anh có thể vĩnh viễn nhớ điều này, đừng bao giờ tranh đoạt Tiểu Sơ và Tiểu Thứ với tôi.”

“Được, tôi đồng ý với em.” Cố Thời Mộ nói: “Nếu sau này tôi có thích người phụ nữ khác và muốn chia tay với em, thì em có thể mang Tiểu Sơ và Tiểu Thứ đi.”

Dây thần kinh đang căng chặt của Đường Dạ Khê giãn ra lại, cô lại nằm xuống: “Cảm ơn.”

Cố Thời Mộ chỉ cười mà không nói gì.

Giờ phút này, ngón tay nho nhỏ của Đường Tiểu Thứ đang nắm lấy tay anh, mà không phải anh đang nắm tay của Đường Tiểu Thứ.

Loại cảm giác này… rất mới lạ.

Là một loại cảm giác… được người khác cần, được người khác ỷ lại.

Rất thần kỳ.

Rõ ràng anh mới gặp hai đứa bé không bao lâu, có thể do sự yêu thích xuất phát từ nội tâm nên anh muốn kéo gần khoảng cách với hai đứa một chút, làm cho tụi nhỏ vui vẻ, cho tụi nhỏ những thứ tốt nhất, trở thành người thân cận mà bọn nhỏ thích nhất.

Có lẽ, trẻ con có năng lực thần kỳ này, khiến cho người lớn yêu thích bọn chúng, nếu không có năng lực đó thì làm sao trẻ con yếu ớt có thể sinh tồn tại xã hội phức tạp này được.

Anh cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tiểu Thứ một cái, giọng nói tràn đầy cưng chiều: “Tôi cũng không biết tại sao lại yêu thích hai đứa nhỏ này như vậy nữa, tôi già đầu thế này, ngoại trừ bố mẹ ra thì tôi chưa từng dành cho ai tình cảm sâu đậm đến mức này.”

Rõ ràng anh chỉ mới quen biết hai đứa nhỏ này mà thôi.

“Tôi cũng không biết.” Đường Dạ Khê nói: “Có lẽ… tụi nhỏ và anh có mối liên kết tình thân sâu sắc nhỉ?”

“Ừ, rất sâu sắc.” Cố Thời Mộ tiếp nhận cách nói này.

Đường Dạ Khê dùng một phương thức mà người bình thường không nghĩ đến để sinh hai đứa nhỏ này ra, còn anh thì lại tìm được bọn nhỏ trong biển người mênh mông này, nhất định tình thân của anh và các con rất sâu đậm.

“Cố, Cố Thời Mộ…” Đây là lần đầu tiên Đường Dạ Khê gọi tên Cố Thời Mộ, nghe không được tự nhiên cho lắm.

“Ừm?” Cố Thời Mộ đáp lời.

“Tôi muốn hỏi chuyện có liên quan đến Bạch Hải Đường.” Đường Dạ Khê nói.

“Hỏi đi.” Cố Thời Mộ nói.

“Những lời anh nói về quan hệ của Bạch Hải Đường, là do anh đoán hay là có chứng cứ?” Đường Dạ Khê hỏi.

“Một phần là đoán, một phần là có chứng cứ.”

Đường Dạ Khê hỏi: “Phần nào đoán, phần nào có chứng cứ?”

Cố Thời Mộ trả lời: “Bạch Hải Đường không hề để lại chứng cứ, chỉ có chứng cứ bà ta bỏ vốn mở một một câu lạc bộ tư nhân cho Thôi Hân Đồng. Những năm qua, bà ta đập lên người Thôi Hân Đồng rất nhiều tiền, chuyện này có chứng cứ, còn những thứ khác chỉ là đoán.”

“Hả?” Đường Dạ Khê kinh ngạc: “Anh, anh nói bà nội tôi bị Thôi Hân Đồng tính kế nên mới té ngã, sau khi té ngã xuất huyết nhiều, Bạch Hải Đường không chịu mời bác sĩ đến nên bà nội tôi mới một xác hai mạng, chuyện này là đoán sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play