Đường Dạ Khê mỉm cười nhìn ông: “Bố.”

Đây vốn dĩ là bố ruột của cô, không có gì phải thấy kỳ cục cả.

Trước đây cô không gọi, bởi vì cô không xác định được Ôn Minh Viễn có thực sự muốn nhận cô hay không.

Bây giờ, cô chắc chắn rằng Ôn Minh Viễn rất muốn nhận cô con gái này.

Hành động của Ôn Minh Viễn khiến cô cảm động bởi tình cảm sâu sắc của ông dành cho mẹ cô.

Ông có phải là một người bố tốt hay không, Đường Dạ Khê vẫn chưa thể đưa ra kết luận.

Nhưng Đường Dạ Khê rất chắc chắn rằng ông chính là một người chồng tốt, một người đàn ông tốt đáng để phụ nữ gửi gắm cuộc đời.

Đường Dạ Khê bị ông làm cho cảm động nên chữ “bố” đã bị vướng ở kẽ răng rất nhiều lần trước đó lập tức được nói ra rất dễ dàng.

Cô gọi rất thoải mái khiến Ôn Minh Viễn vô cùng cảm động.

Ông không biết có phải đây chính là điều kì diệu của huyết thống hay không, nhưng chỉ cần một từ “bố” đơn giản mà ông đã nghe mấy đứa con Ôn Huyền Dương gọi không biết bao nhiêu lần, nhưng không ngờ bây giờ chữ “bố” được phát ra từ miệng của Đường Dạ Khê lại êm tai đến như vậy, hoàn toàn khác với trước đây.

Tiếng lòng rung động.

Ông muốn ôm cô vào lòng và yêu thương cô.

Ông chết lặng chăm chú nhìn Đường Dạ Khê, càng nhìn thì ông càng thấy rằng cô trông giống vợ và ông như đúc.

Đây là kết tinh dòng máu tình yêu của ông và vợ, là máu thịt của vợ chồng ông.

Ông không kìm được mà dùng sức ôm Đường Dạ Khê vào lòng, ông ôm chặt lấy cô và nghẹn ngào nói: “Khê Khê, bố có lỗi với con, bố có lỗi với con...”

Bạch Hải Đường quỳ trên mặt đất, toàn thân cứng ngắc.

Bà ta tưởng rằng chỉ cần bà ta quỳ xuống là mọi chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng.

Tội ác của Đường Linh Lung sẽ được che giấu.

Ôn An An sẽ ở lại nhà họ Ôn.

Chờ sau khi Đường Thủy Tinh xuất viện trở về, bà sẽ ngày ngày nhìn thấy Ôn An An đung đưa dưới mi mắt, ngày ngày đâm xuyên vào trái tim bà.

Người phụ nữ khiến bà ta ghen tị nửa đời người sẽ phải sống những năm cuối đời còn tệ hơn bà ta.

Nhưng mọi thứ không đi theo hướng như bà ta nghĩ.

Bà ta quỳ trên mặt đất, nhưng Ôn Minh Viễn lại như quên mất bà ta mà ôm Đường Dạ Khê diễn cảnh bố con nhận nhau.

Bà ta muốn thấy Ôn Minh Viễn thỏa hiệp, ông phải làm trái ý của Đường Thủy Tinh, bao che cho Đường Linh Lung mà giữ Ôn An An ở lại.

Nhưng những gì bà ta thấy chính là Ôn Minh Viễn thà hạ mình quỳ xuống, dập đầu chảy máu cũng quyết bảo vệ nguyện vọng của Đường Thủy Tinh.

Bà ta càng ghen ghét đố kị với Đường Thủy Tinh hơn.

Rốt cuộc bà ta kém Đường Thủy Tinh chỗ nào chứ?

Tại sao ông trời lại tàn nhẫn với bà ta mà lại yêu thương người phụ nữ kia như thế?

Bà ta vô cùng đau lòng và tức giận, run rẩy hét lên: “Ôn Minh Viễn, con… con muốn ép chết dì hay sao?”

“Muốn chết như vậy sao?” Cố Thời Mộ cầm lấy tài liệu trong tay Cố Thu Vũ vừa vội vàng quay lại, anh lật qua lật lại xem hai lần rồi ném vào giữa bà ta và Ôn Minh Viễn: “Muốn chết như vậy, tôi sẽ tiễn bà một đoạn.”

Ông cụ Ôn tức giận hét lên: “Cố Thời Mộ, cậu đừng có khinh người quá đáng.”

Cố Thời Mộ liếc nhìn ông ta và nói với Đường Dạ Khê: “Khê Khê, trước tiên hãy đỡ chủ tịch Ôn dậy. Tôi có chuyện muốn nói với chủ tịch Ôn.”

Đường Dạ Khê nắm lấy cánh tay của Ôn Minh Viễn: “Bố, bố hãy đứng dậy trước rồi nói chuyện sau.”

Ôn Minh Viễn không muốn phật ý con gái mình, đành thuận theo lực đỡ của cô rồi đứng dậy.

Cố Thời Mộ nhìn Ôn Minh Viễn và hỏi: “Chủ tịch Ôn, khi điều tra về thân thế và quá khứ của Khê Khê, Tiểu Sơ, Tiểu Thứ thì tôi đã phát hiện ra một điều mà lúc đó tôi không quan tâm. Nhưng sau khi gặp bà Bạch Hải Đường thì tôi mới thấy được ý nghĩa sâu xa trong đó…”

Ôn Huyền Triệt không giữ được bình tĩnh, ác mồm ác miệng nói: “Cố Thời Mộ, anh có chuyện gì thì nói ngay đi, vòng vo tam quốc chi vậy? Thú vị lắm à?”

Cố Thời Mộ liếc nhìn anh ta, nhếch miệng cười: “Nhìn thấy mấy con chó điên sủa ầm ĩ qua lại, rất thú vị đó chứ.”

Ôn Huyền Triệt tức giận vung tay về phía Cố Thời Mộ: “Anh…”

Ôn Huyền Trừng hất tay anh ta xuống rồi cau mày nói: “Hôm nay bị dạy dỗ chưa đủ hay sao? Câm miệng.”

Ôn Huyền Triệt nhớ đến người mẹ đang thập tử nhất sinh thì trong lòng như thắt lại, nhanh chóng ngậm miệng.

Ôn Huyền Trừng liếc nhìn Cố Thời Mộ với vẻ áy náy: “Cậu Cố, mời cậu cứ nói tiếp.”

Anh ấy làm công việc bảo mật, thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt là một trong những khả năng cần thiết cho công việc của anh ấy.

Anh ấy đã sớm phát hiện ra rằng mặc dù Cố Thời Mộ có lúc thì lạnh lùng tàn khốc, lúc thì phóng túng nhưng anh sẽ tuyệt đối không làm những chuyện vô nghĩa và không có mục đích rõ ràng.

Đột nhiên vào lúc này Cố Thời Mộ lại nói về một chuyện gì đó có liên quan đến bà của anh ấy, thì nhất định chuyện đó phải liên quan đến chuyện tối nay.

Cố Thời Mộ liếc nhìn Ôn Huyền Trừng.

Buổi tối hôm nay, xem như anh đã hiểu khá rõ về tính cách của bốn anh em nhà họ Ôn.

Anh cả Ôn Huyền Dương chững chạc, thận trọng.

Anh hai là Ôn Huyền Cảnh, tính tình nóng nảy, ít nói. Những chuyện nào có thể động thủ giải quyết thì tuyệt đối không cần uy hiếp, thật khó tin một người có tính cách như vậy lại làm nghiên cứu khoa học.

Anh ba là Ôn Huyền Trừng, là người cẩn thận tỉ mỉ nhất. Tính tình của anh ấy lại ôn hòa, ngoại hình trông giống Ôn Minh Viễn nhất.

Anh tư Ôn Huyền Triệt… ha ha. Ngoại trừ khuôn mặt miễn cưỡng tạm chấp nhận được thì những cái còn lại chẳng khác nào tên ngốc cả.

Nói chung, bốn anh em nhà họ Ôn… coi như miễn cưỡng tạm chấp nhận.

Ít nhất, không có kẻ nào đại gian đại ác. Cho dù kẻ ngu ngốc nhất là Ôn Huyền Triệt, nếu không phải anh ta vì em gái mà thổi phồng lương tâm thì cũng có thể nói anh ta trọng tình trọng nghĩa, có tấm lòng son sắt.

Vợ anh có bốn người anh trai như vậy cũng xem như không quá tệ.

Sau khi quan sát đánh giá Ôn Huyền Trừng thì anh nhìn qua Ôn Minh Viễn: “Chủ tịch Ôn, ông còn nhớ mẹ ông chết như thế nào không?”

Đột nhiên anh hỏi một câu như vậy khiến tất cả mọi người đều cảm thấy bất ngờ, chỉ có Bạch Hải Đường đang quỳ trên mặt đất là trong lòng run lập cập.

Ông cụ Ôn ngồi bên cạnh khuyên bà ta mau đứng dậy đã phát hiện ra bèn hỏi: “Sao vậy Hải Đường, có phải khó chịu chỗ nào không?”

Bạch Hải Đường hoảng sợ lắc đầu: “Tôi không sao...”

Trái tim bà ta đập bình bịch và bất giác ngước mắt lên nhìn Cố Thời Mộ.

Tại sao anh lại đột nhiên hỏi một câu không liên quan gì đến chuyện tối nay chứ?

Anh đã biết được chuyện gì sao?

Hay là chỉ thuận miệng hỏi như vậy thôi.

Bỗng nhiên bà ta thấy hối hận vì đêm nay mình đã không bình tĩnh, không nên ra mặt thay cho Ôn An An.

Vốn dĩ bà ta chỉ muốn khiến cho Đường Thủy Tinh phải chịu thêm ấm ức, nhưng kết quả là không khiến cho Đường Thủy Tinh bị gì mà bây giờ chính bà ta lại vào thế đâm lao phải theo lao.

Bỗng nhiên cậu chủ của nhà họ Cố kia lại nhắc đến chị gái của bà ta…

“Tất nhiên tôi nhớ rất rõ mẹ tôi đã chết như thế nào.” Ôn Minh Viễn nói: “Năm ấy mẹ của tôi ba mươi lăm tuổi, đang mang thai em tư. Bởi vì cũng đã lớn tuổi mới mang thai, lại không cẩn thận sẩy chân bị ngã nên bị băng huyết…”

Ông càng nói, giọng càng trầm xuống, hai lòng bàn tay đang buông thõng bên cạnh dần dần nắm chặt thành nắm đấm: “Lúc đó, mẹ tôi đang mang thai được bảy tháng... Bởi vì khi bà ấy ngã sấp xuống, trong phòng không có ai, lúc phát hiện đã quá muộn nên không kịp đưa đến bệnh viện. Thế là một xác hai mạng, không thể cứu được...”

Cố Thời Mộ nhướng mày nhìn ông: “Nhà họ Ôn nhà lớn sản nghiệp lớn, mẹ của chủ tịch Ôn đang mang thai bảy tháng thì tại sao không có người giúp việc ở nhà chờ được sai khiến chứ?”

Ôn Minh Viễn nói: “Có người giúp việc sai khiến, nhưng trong phòng của mẹ tôi không có. Phòng ngủ của mẹ tôi ở tầng hai, còn người giúp việc ở tầng một. Mẹ tôi bị ngã ở phòng ngủ tầng hai, vì vậy mới không có ai phát hiện ra…”

Ôn Huyền Trừng vẫn luôn nín thở từ nãy đến giờ, bây giờ không thể kiên nhẫn nữa mà nói: “Cậu Cố, không biết rốt cuộc cậu muốn nói gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play