Trên đời này, chuyện con cái đối đãi tuyệt tình với cha mẹ nhiều vô kể, nhưng chuyện cha mẹ tuyệt tình với con cái thì chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Để nói ra mấy lời đó, Ôn Minh Viễn cũng lòng đau như cắt.
Khi nhìn thấy Ôn Huyền Triệt quỳ dưới chân mình khóc lóc thảm thiết như vậy, một người bố như ông sao có thể không mềm lòng.
Ông ném lại một câu nói: "Tùy con", rồi vòng qua người Ôn Huyền Triệt, đi về phía ô tô.
Khi Ôn Huyền Cảnh đi tới chỗ Ôn Huyền Triệt, anh ấy lại đạp Ôn Huyền Triệt thêm cái nữa, nói: "Còn không chịu đứng dậy đi theo!"
Ôn Huyền Trừng lắc đầu, cúi người đỡ Ôn Huyền Triệt đứng dậy, vỗ vỗ vai anh ta nói: "Sau này làm gì thì cũng phải suy nghĩ trước nghe chưa, em phải tính xem hậu quả của việc em làm sẽ nghiêm trọng đến mức nào, xem xem em có gánh vác nổi hậu quả đó không rồi hẵng tính tiếp. Từ giờ đừng nóng nảy như vậy nữa."
Ôn Huyền Triệt cúi đầu, khẽ gật đầu với anh trai.
Ôn Huyền Triệt ôm vai Ôn Huyền Trừng, cả hai cùng đi về phía chiếc xe đậu cách đó không xa.
Ôn An An đuổi theo phía sau, khóc lóc kêu gào: "Anh ba, anh tư!"
Bước chân của Ôn Huyền Trừng bỗng ngừng lại, anh ấy quay đầu nhìn cô ta: "An An."
Ôn An An khóc lóc chạy tới trước mặt họ, vừa thở hổn hển vừa nói: "Anh ba, anh tư, em thì sao? Em cũng muốn về nhà!"
“An An, nếu anh là em, thì việc anh làm lúc này là cầm số tiền em có trong tay đi tìm một chỗ ở mới." Ôn Huyền Trừng nói với giọng trầm thấp: "An An, nếu em thật sự có tình cảm với bố mẹ, vậy thì lúc này đây em cần phải tránh xa bố mẹ ra một chút, em phải tự lập, tự mình bắt tay vào xây dựng cuộc sống mới cho chính em..."
“Anh ba, anh... Sao anh có thể nói ra những lời này chứ hả?" Ôn An An dường như không thể tin nổi nữa, cô ta mở to hai mắt: "Anh ba, mọi người là người thân của em, nhà họ Ôn là nhà của em, rồi bỗng một ngày, người thân của em không còn, nhà cũng không có, anh kêu em phải bắt đầu lại như thế nào đây?"
“An An, em đã trưởng thành rồi, em nên học cách tự chăm sóc cho chính bản thân em đi." Ôn Huyền Trừng nói tiếp: "Nếu em thật sự yêu quý bố mẹ, vậy thì em hãy tự tìm cho mình một công việc, ổn định cuộc sống, rồi từ từ cuộc sống em sẽ tốt lên thôi. Lúc đó, mỗi khi có thời gian rảnh em có thể về nhà thăm bố mẹ, không để họ phải lo nghĩ, áy náy vì chuyện của em, nếu anh là em, anh nhất định sẽ làm như vậy."
“Không… Không, anh ba, vì anh không ở trong hoàn cảnh của em nên anh mới có thể nói ra mấy lời nhẹ nhàng đó..." Ôn An An thống khổ lắc đầu: "Mọi người là người thân của em mà, em không làm gì sai, sao mọi người nỡ vứt bỏ em như vứt đống rác vậy, mọi người nghĩ em là gì hả? Em là em gái của các anh, là con gái của bố mẹ, sao mọi người có thể nói vứt là vứt, nói đuổi là đuổi như vậy chứ? Mọi người thử nói xem em phải chấp nhận chuyện này thế nào đây?"1
“An An, bố mẹ không nợ em gì cả, bọn anh cũng không nợ em." Giọng nói Ôn Huyền Trừng dịu nhẹ bình tĩnh đến lạ: "Giống như bố vừa mới nói đó, bố mẹ đã nuôi chúng ta khôn lớn thành người, như vậy có nghĩa là bọn họ đã hoàn thành trách nhiệm của chính họ rồi, sau này là đến lượt chúng ta phải phụng dưỡng, trả ơn nuôi dưỡng cho họ. Nếu đã như vậy, bố mẹ bảo em rời khỏi nhà, bảo em tự bắt đầu một cuộc sống mới thì có gì là không thể chứ?"
“Hai chuyện này không giống nhau!" Ôn An An sắp điên mất rồi, cô ta nói: "Các người muốn chối bỏ tôi thì có, các người cướp đi thân phận con gái nhà họ Ôn của tôi, còn muốn công khai thân thế của tôi cho cả thế giới biết, các người làm như vậy là hủy hoại tiền đồ, danh tiếng của tôi, hủy hoại cả cuộc đời tôi đó các người biết không!"
“Thân phận của em chính là con gái của Thái Học Minh và Đường Linh Lung, thân phận của em chẳng ai có thể cướp đi được cả, việc bố mẹ phải làm chỉ là nói ra chân tướng sự việc mà thôi." Ôn Huyền Trừng nói tiếp: "Nếu nói như em, sống dưới thân phận là con gái Đường Linh Lung thì sẽ bị hủy hoại danh tiếng, hủy hoại cả đời em... Vậy thì Khê Khê sống dưới thân phận con gái Đường Linh Lung suốt hai mươi mấy năm nay thì sao, hiện giờ con bé chẳng phải đang sống rất tốt đấy à?"
Không những tốt mà là không thể tốt hơn.
Mợ chủ nhà họ Cố, trên đời này, hiếm có cô gái nào bằng tuổi cô mà có được thân phận cao quý như vậy.
Ôn An An á khẩu trước những lời nói của Ôn Huyền Trừng.
Cô ta cảm thấy Ôn Minh Viễn là loại sống bạc tình bạc nghĩa, còn Đường Thủy Tinh thì lại càng vô tình hơn, cô ta đã nghĩ ra cả một bụng lý do, chỉ trực tuôn ra hòng lên án Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh, nhưng kết quả, lời chưa nhả ra hết đã bị Ôn Huyền Trừng bác bỏ hoàn toàn rồi.
Giờ cô ta còn biết nói gì được nữa.
Nhưng cô ta không cam lòng.
Rõ ràng cô ta mới đúng là cô chủ của nhà họ Ôn, cô ta mới thực sự là con gái của bố mẹ, là em gái của các anh!1
Tại sao chỉ vì một tờ giấy giám định huyết thống mà tất cả đều chối bỏ cô ta, đuổi cô ta ra khỏi nhà, khiến vận mệnh của cô ta thay đổi chóng vánh, long trời lở đất như này chứ?
Tại sao bố mẹ vốn luôn yêu chiều cô ta hết mực, bỗng một ngày biết cô ta không cùng huyết thống, biết cô ta là con gái Đường Linh Lung thì lại trở mặt vô tình với cô ta dã man vậy chứ?
Cô ta không thể chấp nhận được.
Cô ta không có cách nào để chấp nhận chuyện này hết.
Ôn Huyền Trừng thở dài: "An An, bao năm nay, tiền lẫn trang sức bố mẹ và các anh cho em cũng đâu phải ít, em hãy vận dụng số tiền và đống trang sức đó vào lúc này đi. Chỉ từng đấy thôi thì cuộc sống của em cũng khá giả hơn vô số người ở Ôn Thành này rồi, trước tiên em hãy đổi một số đồ trang sức lấy tiền, sau đó tìm cho mình một chỗ ở mới, đợi cho mọi chuyện lắng xuống rồi tính sau. Em biết mà, thời gian có thể thay đổi mọi thứ, em hãy cho bố mẹ một ít thời gian đi, đợi sau khi chuyện của Đường Linh Lung được giải quyết xong, bố mẹ sẽ dần quên Đường Linh Lung, đến lúc đó, biết đâu họ sẽ nhận lại em thì sao."
Chờ đến khi giải quyết xong chuyện với Đường Linh Lung sao?
Ôn An An cười thảm.
Chờ đến khi giải quyết xong chuyện của Đường Linh Lung thì đã muộn rồi!
Khi đó chân tướng đã được phơi bày ngoài ánh sáng, mọi người đâu đâu cũng biết cô ta là con gái Đường Linh Lung, vậy thì cô ta làm gì có cửa mà gả vào hào môn nữa chứ, làm gì có chuyện trở thành bà chủ cao quý của hào môn?
Cô ta xuất thân là cô chủ duy nhất của nhà họ Ôn, thân phận cao quý, dù xuất hiện ở bất cứ nơi đâu cô ta cũng là người được coi trọng nhất, là trung tâm vũ trụ.
Nhưng đợi đến khi thân phận thực sự của cô ta bị phơi bày ngoài ánh sáng, cô ta sẽ bị đạp ngã không thương tiếc, từ trên cao rơi thẳng xuống vũng bùn lầy lội hôi tanh.
Và sẽ chẳng bao giờ có chuyện một cậu chủ con nhà danh gia vọng tộc thích cô ta, chịu cưới cô ta làm vợ.
Rồi những người bạn cùng lớp, cùng phòng từng phải ngước mắt nhìn cô ta, hâm mộ, đố kỵ với cuộc sống của cô ta sẽ quay lại cười vào mặt cô ta, xem cô ta là con hề ngu ngốc, thậm chí sẽ nhân cơ hội đó giẫm đạp lên cô ta.
Ngay cả Đường Dạ Khê từng bị cô ta ức hiếp suốt mười mấy năm nay cũng sẽ quay lại đè đầu cưỡi cổ cô ta, tác oai tác quái trước mặt cô ta.
Đó không phải là cuộc sống của cô ta!
Cô ta sinh ra phải là người có thân phận cao quý, là người đứng trên vạn người, phải từ một hào môn này được gả vào hào môn khác, sống một cuộc đời sung túc, giàu có hơn người.
Cô ta thà chết chứ không bao giờ chấp nhận một cuộc đời thảm hại như vậy!
“Chuyện của em các anh đừng xen vào, các anh mau đi đi!" Cô ta biết mình không thể trông cậy vào kiểu người lạnh lùng vô tình như Ôn Huyền Trừng nữa, cũng như người vừa bị dọa đến hồn bay phách lạc, giờ miệng câm như hến không dám nói câu nào là Ôn Huyền Triệt.
Cô ta không thể dựa vào ai được.
Cô ta chỉ có thể dựa vào chính bản thân thôi.
“An An, nhớ là đừng làm chuyện gì dại dột đấy." Ôn Huyền Trừng cho cô ta lời khuyên cuối cùng: "Giờ bố mẹ đang cáu giận, cho nên mới kêu em tạm thời rời đi, chỉ cần em tìm một chỗ ở mới, đợi mọi chuyện lắng xuống, sau đó chờ thêm thời gian nữa bố mẹ sẽ nhớ em, chắc chắn sẽ đón em về nhà. Vậy nên em đừng làm ra chuyện gì ngu ngốc, nó sẽ hủy hoại chính em đấy."
“Em biết rồi." Ôn An An lau nước mắt trên mặt, cười tự giễu: "Giờ em đã không còn là cô chủ của nhà họ Ôn nữa, lúc cần sẽ chẳng có ai, lúc muốn đòi tiền cũng sẽ chẳng có tiền, vậy thì em làm được chuyện dại dột gì nổi chứ? Yên tâm đi, em sẽ không làm gì hết."
Ôn Huyền Trừng thấy sắc mặt cô ta tuy vẫn rất bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt lại ngập tràn hận ý khiến lòng anh ấy không vui chút nào.
Cô ta không có tư cách để hận bất kỳ ai cả.
Bất kỳ người nào của nhà họ Ôn cũng không được hận, bởi vì họ chưa từng nợ cô ta gì cả.
Từ lúc lên bảy tuổi anh ấy đã được một vị thầy nổi tiếng nhìn trúng, rồi đưa anh ấy theo tập văn luyện võ cùng, thế nên thời gian anh ấy ở nhà không nhiều. Tình cảm anh ấy dành cho Ôn An An cũng không sâu đậm như mấy anh em khác.
Anh ấy thích kiểu người tính tình lương thiện, trọng tình trọng nghĩa hơn.
Còn kiểu người bội bạc, lạnh lùng như Ôn An An anh ấy không thích.
Nếu để so sánh với Ôn An An thì tuy Ôn Huyền Triệt có phần ngốc hơn, nhưng xuất phát điểm của anh ta là người tốt, sống trọng tình trọng nghĩa. Anh em như vậy sẽ đáng tin hơn, không phải lo một ngày nào đó sẽ bị phản bội, rồi bị chính người anh em đó đâm sau lưng nhát dao chí mạng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT