Đường Cẩm Tiêu cầm điện thoại nói nhỏ: "Y Y, không phải anh đang thương lượng với em mà là nói cho em biết quyết định của mình. Em nhất định phải ra nước ngoài. Về phần mẹ em, bà ta đã phạm pháp và bị bắt theo luật. Không có bất cứ ai có thể cứu bà ta ra cả."

"Không, tại sao có thể như vậy..." Đường Cẩm Y khóc lớn: "Anh cả, anh có thể để em về nhà trước được không? Anh cả, em cầu xin anh, anh cho em về nhà trước đi! Bố và anh hai không chịu để em về nhà... Rốt cuộc em đã làm gì sai mà bố và anh hai lại đối xử với em như thế này? Em là con gái ruột của bố mà, sao bố lại không cần em? Anh cả, anh giúp em với... anh giúp em với..."

Đường Cẩm Tiêu đã mềm lòng trước tiếng khóc của cô ta.

Anh ấy lặng lẽ thở dài: "Giờ bố vẫn còn giận và tạm thời không muốn gặp em. Tuy nhiên, anh có một căn biệt thự ở ngoại ô. Em đến sống ở đó trước, đợi anh hoàn thành xong thủ tục du học thì sẽ để em ra nước ngoài học."

"Em biết rồi, anh cả." Đường Cẩm Y ngừng khóc, ngoan ngoãn nói: "Anh cả, về sau em sẽ nghe lời anh hết. Anh cả, cảm ơn anh, em biết anh cả đối xử tốt với em nhất mà!"

Chỉ cần tạm thời không để cô ta ra nước ngoài là tốt rồi.

Vậy cô ta chắc chắn có thể tìm cách ở lại!

Cô ta không muốn ra nước ngoài.

Cô ta muốn tiếp tục là cô chủ nhà họ Đường.

Cô ta là con gái của bố cô ta, từ nhỏ cô ta đã là cô chủ nhà họ Đường, không ai có tư cách đuổi cô ta đi!

Đường Cẩm Tiêu hỏi rõ ràng chỗ ở của cô ta, cử một vệ sĩ dưới tay của anh ấy đến, bảo vệ sĩ đó đưa Đường Cẩm Y đến một biệt thự ở ngoại ô, thu xếp ổn thỏa trước.

Nói một cách chính xác, những năm gần đây, ngoài việc luôn gây khó dễ với Đường Dạ Khê, luôn tìm cớ để ức hiếp Đường Dạ Khê, Đường Cẩm Y cũng chưa làm chuyện gì không có tính người.

Cô ta mang trong mình dòng máu của nhà họ Đường. Hiện tại bố anh ấy không gặp Đường Cẩm Y là vì vẫn còn nổi giận.

Đợi đến khi nguôi giận, người nên quan tâm vẫn phải quan tâm.

Ai bảo trong người Đường Cẩm Y có chảy dòng máu của bố anh ấy chứ?

Hơn nữa, cho dù chỉ nuôi một con vật thì nuôi hơn hai mươi năm cũng có cảm tình, huống chi là cốt nhục của bản thân chứ?

Nghĩ như vậy, anh ấy không khỏi nghĩ đến Ôn An An và cô dượng của anh ấy.

Cô dượng của anh ấy còn khó khăn hơn bố của anh ấy.

Bố anh ấy không thích Hình Bội Trân, dẫn tới tình yêu của ông ta dành cho Đường Cẩm Y cũng có hạn, ít hơn nhiều so với tình yêu của ông ta dành cho anh ấy và em trai. Cộng thêm sự chán ghét đối với Hình Dũng Toàn và Hình Bội Trân nên ông ta mới giận chó đánh mèo lên Đường Cẩm Y, mới đành lòng không gặp Đường Cẩm Y, đành lòng đưa Đường Cẩm Y ra nước ngoài.

Bố anh ấy đành lòng, cô dượng đành lòng được ư?

Nhiều năm qua, cô dượng đều coi Ôn An An như viên ngọc quý trong lòng bàn tay mà nuông chiều che chở.

Dượng và cô của anh ấy sinh được bốn người con trai.

Em hai của dượng sinh được hai người con trai. Em ba cũng sinh được hai người con trai.

Ba gia đình nhà họ Ôn tổng cộng có tám cậu con trai, cuối cùng mới sinh ra một cô công chúa nhỏ.

Có thể dễ dàng tưởng tượng được địa vị và sự nuông chiều của Ôn An An ở nhà họ Ôn.

Tâm huyết mà bố anh ấy dành cho Đường Cẩm Y thậm chí không bằng hai, ba phần so với tâm huyết mà cô dượng anh ấy dành cho Ôn An An.

Cô dượng thật sự đành lòng bỏ rơi Ôn An An sao?

Nếu không bỏ rơi Ôn An An thì nhất định phải yêu cầu Khê Khê và Ôn An An sống chung dưới một mái nhà.

Khê Khê sẽ đồng ý chứ?

Những vấn đề này, chỉ cần nghĩ đến thôi là anh ấy đã cảm thấy đau đầu thay cho dượng rồi.

Anh ấy lắc đầu thở dài, ném mớ suy nghĩ hỗn loạn ra khỏi đầu, bấm gọi cho Đường Dạ Khê: "Khê Khê."

"Anh cả." Đường Dạ Khê hỏi: "Có gì không?"

Đường Cẩm Tiêu mỉm cười: "Sao thế? Không có việc gì thì không thể tìm em sao?"

"Không." Đường Dạ Khê cười: "Em chỉ cảm thấy bây giờ mà anh cả tìm em thì có lẽ là có chuyện."

"Không có việc gì." Đường Cẩm Tiêu khẽ cười nói: "Anh chỉ hỏi em một tiếng, anh cũng đến Dạ Đô rồi, tối nay em có rảnh không? Đưa Tiểu Sơ và Tiểu Thứ trở lại về cùng ăn một bữa cơm đi."

"Ồ..." Đường Dạ Khê nói: "Tiểu Sơ và Tiểu Thứ đang ngủ trưa, khi nào tụi nó tỉnh lại, em dẫn tụi nó qua."

Cố Thời Mộ ngồi cạnh cô nhíu mày.

Thật là kỳ lạ, rõ ràng anh không nói lời nào nhưng Đường Dạ Khê lại cảm thấy... cô hiểu.

"Ừm..." Cô chớp mắt do dự một lúc rồi hỏi Đường Cẩm Tiêu: "Anh cả, em có thể cùng tổng giám đốc Cố đưa Tiểu Sơ và Tiểu Thứ về không?"

“Tổng giám đốc Cố?” Đường Cẩm Tiêu khẽ giật mình: “Cố Thời Mộ, cậu chủ nhà họ Cố sao?"

Đường Dạ Khê đáp: "Dạ."

"Đương nhiên rồi." Đường Cẩm Tiêu cong môi: "Anh nghe nói anh ta là bố ruột của Tiểu Sơ và Tiểu Thứ?"

Đường Dạ Khê liếc nhìn Cố Thời Mộ bằng ánh mắt phức tạp, ngoài một chữ "Vâng" khó nói, cô không biết mình có thể nói gì nữa.

"Thật trùng hợp..." Đường Cẩm Tiêu nhẹ giọng nói. Một lúc sau, anh ấy mới thì thào: "Khê Khê, chuyện đứa nhỏ... là anh và nhà họ Đường nợ em. Cả đời này cũng không trả hết..."

Ngay cả khi Tiểu Sơ và Tiểu Thứ là cốt nhục của nhà họ Cố, thân phận tôn quý thì cũng không thể thay đổi được nỗi đau và sự vất vả trong quá khứ của Đường Dạ Khê khi phải mang thai con ngoài giá thú và một mình nuôi nấng con cái.

Đó là lỗi của anh ấy và nhà họ Đường.

Năm đó, Đường Dạ Khê làm thụ tinh ống nghiệm để cứu anh ấy, anh ấy không hề biết.

Nếu anh ấy biết thì chắc chắn sẽ không đồng ý.

Cho đến khi đứa trẻ được sinh ra thì anh ấy mới biết được, lúc đó muốn nói gì cũng đã muộn...

"Anh cả, những lời tương tự thế này, anh đã nói rất nhiều lần rồi." Đường Dạ Khê cong môi cười khẽ: "Em cũng đã từng trả lời anh rất nhiều lần, em không hối hận! Sinh ra Tiểu Sơ và Tiểu Thứ là chuyện may mắn nhất cả đời này của em! Em yêu chúng còn hơn cả mạng sống của mình. Có thể tưởng tượng chúng quý giá như thế nào đối với em. Vì vậy, anh cả, anh không cần phải canh cánh trong lòng, cảm thấy rằng anh nợ em, thực sự đấy!"

"Không giống nhau..." Đường Cẩm Tiêu nhẹ nhàng nói: "Nếu không phải vì bệnh của anh, em sẽ yêu đương, kết hôn và mang thai, cũng sẽ có được những đứa con xinh đẹp đáng yêu, chứ không phải có con ngoài giá thú khi vẫn chưa kết hôn, một mình nuôi nấng Tiểu Sơ và Tiểu Thứ... Anh biết, trong những năm qua, vì thân phận con ngoài giá thú của Tiểu Sơ và Tiểu Thứ mà em luôn cảm thấy có lỗi với con của mình. Em phải chịu rất nhiều áp lực, đã vậy Tiểu Địch và Y Y đều không hiểu chuyện, chẳng những không thông cảm cho em mà còn luôn gây khó dễ cho em, khiến em chịu nhiều khổ sở..."

"Quên đi, tất cả đều đã qua rồi." Đường Dạ Khê không nhịn được lại liếc nhìn Cố Thời Mộ: "Bây giờ Tiểu Sơ và Tiểu Thứ đã tìm được bố ruột của mình. Bố ruột của chúng và em cũng đã đi đăng ký kết hôn. Tiểu Sơ và Tiểu Thứ của em đã là con hợp pháp rồi. Cho nên anh cả à, chúng ta không phải rối rắm về những chuyện trước đây nữa. Sau này cứ sống tốt và không phụ phần may mắn này là tốt rồi. Anh cả à, anh nói xem có đúng không?"

"Được rồi, không nói về nó nữa." Đường Cẩm Tiêu nói: "Nếu Tiểu Địch và Y Y có thể thông minh và thấu suốt như em thì anh cũng không phải luôn đau đầu vì họ."

Đường Dạ Khê cười cười, không đáp lời.

Đường Cẩm Tiêu nói: "Được rồi, không nói nữa. Tối gặp mặt rồi nói tiếp."

"Dạ." Đường Dạ Khê nói: "Tối gặp."

Cúp điện thoại, Đường Dạ Khê thấy Cố Thời Mộ đang nhìn mình chăm chú.

Cô hơi mất tự nhiên: "Làm sao vậy?"

Cố Thời Mộ cong khóe miệng: "Có một chuyện em nói sai rồi."

“Hả?” Đường Dạ Khê hỏi: “Chuyện gì vậy?"

"Không phải là Tiểu Sơ và Tiểu Thứ đã tìm được tôi." Cố Thời Mộ sửa lời: "Là tôi đã tìm thấy Tiểu Sơ và Tiểu Thứ!"

Đường Dạ Khê: "... Cái này rất quan trọng sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play