Bởi vì Đường Linh Lung chỉ là đứa con riêng của nhà họ Đường, còn cô là con gái của đứa con riêng ấy.

Cô không đủ tư cách.

Cô và Ôn Minh Viễn đã gặp nhau vô số lần nhưng họ hầu như không nói chuyện với nhau.

Cô nhớ rằng lần duy nhất cô nói chuyện với Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh là lần họ đang đến thăm nhà họ Đường và đi ngang qua trước mặt cô.

Cô không trốn thoát được nên phải cúi người về phía Ôn Minh Viễn chào: “Chủ tịch Ôn.” Rồi lại nhìn Đường Thủy Tinh và chào: “Bà Ôn.”

Đường Thủy Tinh cũng không thèm liếc nhìn cô lấy một cái, ánh mắt cao ngạo như nữ vương không hề chớp mắt mà bước qua cô.

Ôn Minh Viễn vẫn lịch sự gật đầu với cô, cử chỉ tao nhã, vẻ mặt vô cùng hiền hậu.

Đó là một người đàn ông rất tuấn tú, ấm áp và quyến rũ.

Tháng năm rất ưu ái cho ông, không hề lưu lại trên người ông nhiều dấu vết của thời gian.

Ông đã là bố của bốn đứa con trai mà nhìn sơ qua chỉ như vừa ngoài ba mươi tuổi.

Ông có thói quen đeo kính gọng vàng, mỗi lần gặp đều thấy ông mặc vest chỉnh tề, sơ mi trắng không tì vết, cao lớn anh tuấn, tác phong nhanh nhẹn, dịu dàng nho nhã.

Nhưng Đường Dạ Khê nghe nói đây chỉ là vẻ ngoài của ông.

Trên thương trường, dưới vẻ ngoài lịch lãm tao nhã của chủ tịch Ôn Minh Viễn là một người quyết đoán, dứt khoát và kiên cường.

Ôn Minh Viễn và Đường Lẫm Nhiên cùng tuổi, còn là bạn học đại học với nhau.

Cả hai gần như cùng lúc tiếp quản Tập đoàn Ôn thị và Tập đoàn Đường thị.

Năm đó, khi họ lần lượt tiếp quản Tập đoàn Ôn thị và Tập đoàn Đường thị thì sức mạnh tài chính và danh tiếng của hai bên tương đương nhau.

Nhưng bây giờ, Tập đoàn Đường thị chỉ là một trong một trăm tập đoàn hàng đầu thế giới, trong khi Tập đoàn Ôn thị đã nằm trong top năm mươi tập đoàn dẫn đầu thế giới.

Năng lực và tài cán của Ôn Minh Viễn được thể hiện rõ từ điều này.

Cô đang suy nghĩ miên man thì giọng nói của Ôn Minh Viễn lại vang lên bên tai, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

“Khê Khê…” Ôn Minh Viễn dịu dàng nói: “Ta tin rằng con đã biết về chuyện quan hệ thân thích với ta. Ta muốn gặp mặt con, được không?”

Câu hỏi của ông rất nhẹ nhàng và lịch sự nên Đường Dạ Khê không thể từ chối.

“Được…” Cô nói mãi mới xong địa chỉ và số phòng.

Dường như Ôn Minh Viễn hỏi người bên cạnh một câu, một lúc sau mới nói: “Khê Khê, nửa tiếng nữa ta sẽ đến. Phiền con chờ một lát.”

“Không có gì.” Đường Dạ Khê nói: “Người đi đường cẩn thận ạ.”

Sau khi cúp điện thoại di động, cô nhìn Cố Thời Mộ với vẻ bất đắc dĩ: “Chủ tịch Ôn muốn gặp tôi... Hay là anh mang quà về trước đi. Tôi sợ Tiểu Sơ và Tiểu Thứ đang sốt ruột, Tiểu Thứ sẽ khóc đấy.”

Cố Thời Mộ nghĩ chắc chắn bây giờ hai đứa nhỏ đang được bố anh dỗ dành rất vui vẻ, bọn chúng không có thời gian để nhớ Đường Dạ Khê, đừng nói đến chuyện vì nhớ cô mà rơi lệ.

Tuy nhiên, để thể hiện sự quan tâm đến phái nữ và bản lĩnh của một quý ông, anh vẫn không nên nói như vậy với Đường Dạ Khê.

Vừa vặn anh cũng không có hứng thú gặp Ôn Minh Viễn.

Quay về chơi với hai cục cưng dễ thương còn vui hơn nhiều.

Nghĩ đến dáng vẻ mũm mĩm dễ thương của tên nhóc Đường Tiểu Thứ, tay anh lập tức cảm thấy ngứa ngáy.

Anh muốn ôm.

“Ừ.” Anh nhận món quà mua cho hai đứa nhỏ: “Tôi để lại Vãn Phong và Kinh Lôi cho em, sau khi xong việc thì bảo bọn họ đưa em về nhà.”

“Không cần đâu.” Đường Dạ Khê vội vàng nói: “Tôi có thể tự về một mình, anh không cần để người lại cho tôi đâu.”

Bây giờ cô đã biết bốn người Cố Thu Vũ, Cố Vãn Phong, Cố Kinh Lôi, Cố Tiểu Điểm là trợ lý đặc biệt, vệ sĩ và kiêm lái xe cho Cố Thời Mộ.1

Từ lần đầu tiên cô nhìn thấy Cố Thời Mộ đến nay, bốn người này và Cố Thời Mộ vẫn luôn như hình với bóng.

Bỗng nhiên anh chia hai người cho cô, cô cảm thấy mình… không quan trọng đến mức đó.

“Cứ quyết định như vậy đi.” Cố Thời Mộ mang theo món quà đi ra. Lúc đi tới cửa, đột nhiên anh quay đầu lại nhìn cô: “Đường Dạ Khê, em phải nhớ rằng em của bây giờ đã khác với em của trước đây! Em của hiện tại là vợ của Cố Thời Mộ tôi, là mẹ của con trai tôi, là bà chủ nắm quyền của nhà họ Cố. Hãy nhớ rằng, em không còn là kẻ đáng thương nhỏ bé ăn nhờ ở đậu trước kia nữa. Em của bây giờ, đã có đủ sức mạnh để đàm phán với bất kỳ ai trên thế giới này. Chỉ cần em hợp tình hợp pháp, có đủ lý lẽ và chứng cứ thì dù đối mặt với ai, em cũng không cần phải thỏa hiệp, không cần phải sợ hãi.”

Anh khẽ nhoẻn miệng cười. Dưới ánh đèn pha lê ấm áp sáng ngời, khuôn mặt tuấn tú như thần tiên mê hoặc lòng người: “Đường Dạ Khê, em đừng sợ bất cứ người nào.”

Cô gật đầu với Cố Thời Mộ.

Cố Thời Mộ mỉm cười, quay người thong thả bước đi một cách tao nhã.

Đường Dạ Khê trở lại ngồi xuống ghế sô pha. Cô nhấp một ngụm nước trái cây, dòng suy nghĩ trôi đi: Không biết bây giờ cậu và người anh họ thứ hai của cô ra sao rồi.

Đường Lẫm Nhiên và Đường Cẩm Địch được cô thương nhớ lại vô cùng thuận lợi gặp được Hình Bội Trân.

Hình Bội Trân kích động lao về phía hai người họ: “Anh Nhiên, Tiểu Địch. Sao rồi? Có phải Đường Dạ Khê đã đồng ý thả em ra rồi không? Có phải em được ra ngoài rồi không?”

“Muốn ra à?” Đường Cẩm Địch oán hận trợn mắt nhìn bà ta, cười nhạt: “Hình Bội Trân, đừng có nằm mơ nữa! Cả đời này, bà cũng đừng hòng đi ra ngoài.”

Hình Bội Trân sững sờ: “Tiểu Địch, con… con sao vậy? Dì… dì là dì Trân của con mà. Sao con lại nói chuyện với dì như thế hả? Con bị trúng tà rồi sao?”

“Tại sao tôi lại nói chuyện với bà như thế này ư?” Đường Cẩm Địch vớ lấy tất cả tài liệu và quăng nó vào mặt của Hình Bội Trân: “Xem cái này trước đi, bà sẽ biết tại sao tôi lại nói với bà như vậy.”

Hình Bội Trân nhặt những tài liệu rơi trên mặt đất với vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.

Bà ta lật xem vài tờ, sắc mặt càng ngày càng xấu, ánh mắt hoảng sợ, toàn thân run rẩy.

“Không... Đây không phải sự thật, đây không phải sự thật. Mấy người gạt tôi, mấy người gạt tôi.” Bà ta ném tài liệu xuống đất, điên cuồng đạp lên rồi chỉ vào Đường Lẫm Nhiên nói: “Đường Lẫm Nhiên, ông gạt tôi. Ông vong ân phụ nghĩa, không có lương tâm! Chắc chắn là ông đã có người đàn bà khác ở bên ngoài, muốn bỏ tôi nhưng lại sợ người khác chửi là đồ vô ơn, cho nên mới bịa ra mấy thứ dối trá này để lừa tôi. Đường Lẫm Nhiên, ông… ông… Sao ông lại độc ác như vậy chứ? Bố tôi chết vì cứu Đường Cẩm Địch một mạng. Nhà họ Đường của ông đã nợ bố tôi một mạng, ông không thể đối xử với tôi như vậy.”

Nhà họ Đường đã nợ Hình Dũng Toàn một mạng ư?

Đường Lẫm Nhiên đã nghe những lời này vô số lần, nghe nhiều đến mức lỗ tai cũng chai sạn rồi.

Trước đây, vì câu nói này mà ông ta cảm thấy rất áy náy với Hình Bội Trân.

Chỉ cần nghe được những lời này thì dù thế nào đi nữa, ông ta cũng sẽ thỏa hiệp và dung túng cho Hình Bội Trân.

Thế nhưng, có đúng là ông ta đã nợ Hình Dũng Toàn một mạng hay không?

Không hề.

Ông ta không hề nợ Hình Dũng Toàn mạng sống nào cả.

Là Hình Dũng Toàn đã bày mưu tính kế với ông ta.

Đường Lẫm Nhiên đã bước vào cái bẫy mà Hình Dũng Toàn thiết kế cẩn thận cho ông ta, kết hôn với một người phụ nữ xấu xí và thô tục, chịu đựng sự ghê tởm mà làm vợ chồng với người phụ nữ này suốt gần hai mươi năm.

Chỉ cần nghĩ tới chuyện Hình Bội Trân không phải là con gái của ân nhân đã cứu mạng của con trai ông ta, mà là con gái của kẻ thù đã tính kế hãm hại ông ta thì ông ta đã buồn nôn rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play