Tim của Lư Vĩnh Chí càng đập nhanh hơn, nhưng vẻ mặt lại giả vờ vô cùng bình tĩnh: "A Triệt, con hiểu lầm rồi, lúc bố của con vừa mất, chú không hề ở bên mẹ của con, mà là tình cờ gặp được mẹ của con, chú thấy bà ấy một mình cô đơn lẻ loi rất khó khăn, nên đã nể mặt bố của con mà chăm sóc cho bà ấy, sau một thời gian dài, bọn chú mới nảy sinh tình cảm đến với nhau..."
"Ha ha..." Giản Minh Triệt cười chế giễu: "Ông đừng lừa gạt tôi nữa, tôi đã biết hết rồi. Năm đó, ông và bố của tôi cùng theo đuổi mẹ tôi, nhưng mẹ tôi đã chọn bố tôi, do đó ông đã sớm có ý đồ với mẹ tôi rồi… Còn nữa, Vi Vi đã tìm thấy người thứ tư có mặt ở hiện trường năm đó, chính miệng ông ta đã nói, hồi đó con đường các ông cùng đi rất hẹp, chỉ cho phép một người đi qua. Bố nuôi của tôi là người đi đầu tiên, còn ông là người đi cuối cùng, mà bố của tôi lại đi trước mặt ông. Hôm đó, chỉ có ông mới có cơ hội hại chết bố tôi mà thần không biết quỷ không hay, ông có động cơ và cơ hội để gây án, do đó bố của tôi là do ông đã hại chết..."
Anh ta bóp chặt cổ của Lư Vĩnh Chí, Lư Vĩnh Chí không thể thở được, há miệng thở hổn hển như cá sắp chết.
Trương Nghi Như lo lắng đến bật khóc, ra sức gỡ tay anh ta ra: "A Triệt, con hãy bình tĩnh lại đi! A Triệt, nhất định là con đã hiểu lầm chỗ nào đó, chú Lư là bạn thân nhất của bố con, chú ấy sẽ không hại bố con đâu, con bị lừa rồi..."
"Tôi đang muốn hỏi bà đấy..." Giản Minh Triệt lạnh lùng nhìn Trương Nghi Như: "Bà có biết chân tướng hay không?"
Trương Nghi Như sửng sốt.
Giản Minh Triệt nhìn chằm chằm bà ta hỏi: "Bà có biết bố của tôi bị Lư Vĩnh Chí hại chết hay không?"
Trương Nghi Như lắc đầu nguầy nguậy: "A Triệt, con đang nói bậy bạ gì thế? Bố của con là bị Lâu Thịnh hại chết, chú Lư là bạn thân nhất của bố con, bọn họ giống như anh em ruột, làm sao chú ấy có thể hại chết bố con chứ?"
Giản Minh Triệt hoàn toàn phớt lờ lời nói của bà, đôi mắt đen láy lạnh lẽo giống như hố đen có thể nuốt chửng người khác: "Cho dù trước đây bà không biết thì bây giờ bà cũng đã biết, bà định làm thế nào?"
Trương Nghi Như trở nên sốt sắng: "Thằng nhóc này, sao con lại không nghe lời như vậy? Chú Lư không thể hại chết bố của con, con đừng nghe lời người khác nói lung tung, mau buông chú Lư ra đi."
"Tôi hiểu rồi." Giản Minh Triệt lạnh lùng nhìn chằm chằm bà ta, từ tốn nói: "Cho dù bà biết được chân tướng cũng không quan tâm, đúng không? Bà chẳng hề để tâm đến việc năm đó ai đã hại chết bố của tôi, cũng không muốn trả thù cho bố của tôi đúng không?"
“Không đúng.” Trương Nghi Như nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh ta thì trong lòng hoảng loạn, vội vàng nói: “A Triệt, con nghe mẹ nói, con đã bị người khác lừa rồi, bố của con thật sự đã bị Lâu Thịnh hại chết, trên đời này, chỉ có mẹ và chú Lư là đối xử tốt với con nhất, con đừng tin lời nói dối của người khác, để bọn họ chia rẽ mối quan hệ của chúng ta."
"Bà đối xử tốt với tôi nhất ư?" Giản Minh Triệt cười mỉa mai: "Nếu bà đối xử tốt với tôi nhất thì tại sao sau khi bố tôi qua đời, bà lại từ bỏ quyền nuôi dưỡng tôi? Bà là mẹ ruột của tôi, sau khi bố tôi qua đời, chỉ cần bà chịu đòi quyền nuôi dưỡng tôi thì chắc chắn bà có thể giành được, nhưng bà lại không cần tôi..."
"Mẹ đã giải thích với con rồi, lúc đó mẹ chẳng còn gì cả, thân mình còn lo chưa xong thì lấy đâu ra năng lực để nuôi nấng con." Trương Nghi Như nhìn thấy ánh mắt mỉa mai của anh ta thì trong lòng vừa chột dạ vừa hoảng hốt: "Sau khi mẹ tìm được việc làm, có được năng lực nuôi dưỡng con đã gấp gáp quay về tìm con, nhưng lúc đó, con đã được Lâu Thịnh nhận nuôi, nếu con đi theo mẹ, chỉ có thể sống một cuộc sống bình thường, thậm chí một ngày không đủ ba bữa, nhưng nếu con được nhà họ Lâu nhận nuôi sẽ được ăn no mặc đẹp, được học ở ngôi trường tốt nhất, vì muốn tốt cho tiền đồ của con, mẹ chỉ có kiềm nén nỗi đau rời xa con..."
Giản Minh Triệt cười khẩy: "Thật cảm động..."
Năm đó anh ta mười sáu tuổi, lúc mẹ anh ta tìm thấy anh ta đã khóc lóc kể lể giải thích như vậy.
Một thiếu niên mười sáu tuổi, đang trong giai đoạn phản nghịch, tâm lý vô cùng bất ổn.
Bình thường luôn có người chế giễu anh ta là con nuôi của nhà họ Lâu, là người hầu của Lâu Vũ Vi, khiến anh ta tràn đầy nhục nhã và căm phẫn.
Vì thế khi mẹ ruột tìm thấy anh ta, rồi nói cho anh ta biết, Lâu Thịnh là kẻ thù giết cha của anh ta, sở dĩ Lâu Thịnh nhận nuôi anh ta là để chuộc tội, còn bà ta mới là người yêu thương anh nhất trên đời, anh ta đã thật sự tin tưởng.
Anh ta tin tưởng lời nói của mẹ, anh ta không còn là con nuôi hay người hầu của nhà họ Lâu nữa, mà là chủ nợ của nhà họ Lâu.
Anh ta đã không còn là người nhỏ bé nữa, mà là một người đàn ông gánh vác mối thù đẫm máu, nằm gai nếm mật, sớm muộn gì cũng tìm kẻ thù để đòi lại lý lẽ.
Thiếu niên mười sáu tuổi coi lòng tự tôn là điều lớn lao, lại quá khao khát tình cảm mẹ con, mẹ ruột nói cái gì, anh ta cũng tin tưởng. Mẹ ruột âm thầm gửi cho anh ta vài bộ quần áo, nấu mấy bữa cơm cho anh ta ăn, ôm anh ta vào lòng dịu dàng nói "Mẹ yêu con", anh ta liền xem mẹ là người quan trọng nhất trong cuộc đời mình.
Anh ta cứ thế bị lừa gạt từng bước, xem mẹ và Lư Vĩnh Chí là người thân, còn bố mẹ nuôi là kẻ thù.
Bây giờ, đột nhiên biết được chân tướng, quay đầu nhìn lại quá khứ, mới phát hiện ra anh ta ngu xuẩn đến nhường nào.
Lư Vĩnh Chí bị anh ta bóp cổ đến mức sắc mặt tái mét, trợn mắt lên, Trương Nghi Như ra sức đánh lên người anh ta: "Giản Minh Triệt, con mau buông chú Lư ra, rốt cuộc con muốn làm gì? Con định giết người à? Giết người phải đền mạng đấy."
“Giết người ư?” Giản Minh Triệt cười khẩy: “Không...”
Anh ta buông bàn tay đang bóp cổ Lư Vĩnh Chí ra, ném mạnh ông ta xuống sàn nói: "Nếu tôi giết ông ta thì quá hời cho ông ta rồi, tôi sẽ cho các người biết, thế nào là sống không bằng chết."
Anh ta không nói là "ông ta", mà là "các người", Trương Nghi Như trợn tròn mắt, không dám tin hỏi: "A Triệt, con đang nói vớ va vớ vẩn gì thế? Mẹ là mẹ ruột của con đấy."
“Vậy thì sao?” Giản Minh Triệt lạnh lùng nhìn bà ta nói: “Một người mẹ bỏ rơi tôi khi còn nhỏ, rồi hợp tác với Lư Vĩnh Chí ép chết bố nuôi của tôi.”
“Không… con.” Trương Nghi Như ra sức lắc đầu: “A Triệt, con hãy nghe mẹ giải thích...”
"Bà không cần phải giải thích gì cả." Giản Minh Triệt ngắt lời bà ta: "Tôi đã biết hết rồi, tôi đã biết tại sao năm đó bà lại không cần tôi, rồi lại quay về tìm tôi năm tôi mười sáu tuổi."
Trương Nghi Như tràn đầy kinh ngạc, ánh mắt lóe lên tia bất an.
Giản Minh Triệt cười khẩy: "Bởi vì năm tôi mười sáu tuổi, công ty của Lư Vĩnh Chí đã bị phá sản, hai người nợ nần chồng chất, bị chủ nợ ép đến mức trốn chui trốn lủi. Trong lúc hai người đang trốn nợ ở khắp nơi, Lư Vĩnh Chí tình cờ phát hiện, bố của Vi Vi đã nhận nuôi tôi, còn cực kỳ coi trọng tôi, vì thế hai người đã đến thủ đô để nhận lại tôi, mục đích là để lôi kéo tôi, làm việc cho hai người."
Anh ta càng nói càng đau lòng, móng tay đâm vào lòng bàn tay, máu tươi chảy ra từ hai bàn tay đang nắm chặt: "Tôi đã quá ngu xuẩn, dễ dàng bị hai người khiêu khích, đứng cùng chiến tuyến với hai người, không những thường xuyên chuyển tiền mà bố nuôi cho tôi cho hai người, mà còn bồi dưỡng thế lực của mình sau lưng ông ấy, chuẩn bị đối phó với ông ấy... Còn bố nuôi thì hoàn toàn không đề phòng tôi, mà một lòng đào tạo tôi, chẳng hề đề phòng, bộc lộ toàn bộ thực lực và điểm yếu của mình cho tôi thấy…"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT