Cô ta tin, nếu cô ta dám nói mình chưa từng vi phạm pháp luật, Cố Thời Mộ nhất định sẽ nói hết những gì cô ta đã làm trước mặt rất nhiều người.
Lúc đó mọi người sẽ biết cô ta đã làm gì Cố Thời Mộ.
Cô ta sẽ hoàn toàn biến mất khỏi giới thượng lưu, vĩnh viễn không thể trở mình.
Cô ta rơm rớm nước mắt nhìn Cố Thời Mộ, rồi lại gật đầu lia lịa: "Được rồi, được rồi... Em hiểu rồi... Trong suy nghĩ của anh, em họ lớn lên cùng anh chẳng là gì cả, trong tương lai... Tương lai em nhất định sẽ cách xa anh, để anh không chán ghét khi nhìn thấy em nữa.”
Nói xong, cô ta bịt miệng, quay người bỏ chạy.
Cố Lạc Hàn muốn đuổi theo, nhưng bị Cố Thời Mộ ngăn lại: "Đứng lại."
Giọng của Cố Thời Mộ rất thấp, anh chậm rãi nói: "Em còn chưa nói cho anh biết lựa chọn của em."
Cố Lạc Hàn: "..."
Còn phải lựa chọn sao?
Tính mạng của anh ta là do ông cụ Cố cứu, anh ta được nhà họ Cố nuôi lớn, và tất cả những gì anh ta có được đều do nhà họ Cố ban tặng, chỉ cần anh ta còn hơi thở thì tuyệt đối không thể nào phản bội nhà họ Cố, rời xa bố và anh cả.
Nếu bạn phải lựa chọn giữa nhà họ Cố và Tề Thái Vi, câu trả lời tất nhiên sẽ chỉ là nhà họ Cố.
Nhưng mà…
Anh ta rất khó chịu.
Không phải anh ta không biết Tề Thái Vi có nhiều khuyết điểm, nhưng anh ta luôn có thể nhớ rằng Tề Thái Vi đã dịu dàng với anh ta như thế nào khi anh ta bị ốm lúc còn nhỏ.
Trong cuộc đời này, những người phụ nữ thân thiết nhất với anh ta, ngoài mẹ nuôi thì cũng chỉ có Thời Nghiên Đồng và Tề Thái Vi.
Nếu có thể, anh ta thực sự muốn cưới Tề Thái Vi làm vợ.
Nhưng bây giờ...
Không thể nào...
Anh ta cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Anh cả, em chọn nhà."
Cố Thời Mộ mỉm cười, đứng dậy, đi đến trước mặt anh ta và vỗ vai anh ta.
Được lắm.
Không uổng công nuôi dạy mà, tình yêu đã lấy đi trí thông minh của anh ta, nhưng anh ta vẫn chọn nhà, tốt hơn nhiều so với việc bỏ nhà đi vì phụ nữ.
“Đi thôi, trở về thôi!” Tay trai anh cầm tay Đường Tiểu Sơ và tay phải cầm tay Đường Tiểu Thứ, dẫn đầu đi phía trước.
Quay trở lại phòng riêng ban đầu của họ, anh không mở cửa mà bước sang một bên và nhìn Đường Dạ Khê.
Đường Dạ Khê có chút khó hiểu nhìn xung quanh.
Cố Thời Mộ cười với cô: "Mở cửa."
“Em hả?” Đường Dạ Khê chỉ tay về phía mình.
Cố Thời Mộ gật đầu: "Đúng, là em."
Mặc dù Đường Dạ Khê không thể hiểu nổi, nhưng cô vẫn bước tới và mở cửa.
Cửa mở ta, không còn ánh sáng của ngọn đèn phát ra, mà là ánh sáng của nến.
Đường Dạ Khê hơi kinh ngạc, định thần lại thì thấy vô số ngọn nến đang cháy trong một căn phòng đủ lớn để cho ngựa chạy.
Ở chính giữa căn phòng, có một hình trái tim khổng lồ làm bằng nến, chính giữa hình trái tim được bao phủ bởi những bông hoa hồng đỏ rực.
Đường Dạ Khê kinh ngạc nhìn mọi thứ trước mặt, nhất thời không phản ứng lại kịp.
Cố Thời Mộ buông hai đứa nhỏ ra, cầm lấy tay cô, dẫn cô đến chính giữa hình trái tim, quỳ một gối xuống, trên tay phải cầm một chiếc nhẫn: "Khê Khê, em đồng ý lấy anh nhé?"
Phó Chỉ Ý đặt tay lên môi huýt sáo, hét về phía Cố Thời Mộ: "Anh Mộ, nào có ai cầu hôn như anh chứ? Quá đơn giản, làm lại đi!"
Tống Tình Không, Bạch Trạch và Sở Luật cũng hét lên: "Nói lại! Nói lại!"
Cố Thời Mộ mỉm cười, cầm chiếc nhẫn ở tay phải và nắm tay trái của Đường Dạ Khê: "Khê Khê, anh... thích em, những ngày tháng sau này, anh sẽ yêu thương và bảo vệ em, cho dù em có nghèo túng hay phú quý, khỏe mạnh hay ốm đau, anh cũng sẽ nắm tay em mãi không rời, em… đồng ý gả cho anh nhé?”
Đường Dạ Khê không thể tin nổi mà nhìn anh.
Cô không ngờ rằng tối nay Cố Thời Mộ lại chuẩn bị một màn cầu hôn hoành tráng như vậy cho cô.
Cô chưa bao giờ nghĩ Cố Thời Mộ sẽ cầu hôn cô!
Cô luôn nghĩ rằng cô và Cố Thời Mộ ở bên nhau vì hai đứa trẻ, Cố Thời Mộ ở bên cô chỉ là vì trách nhiệm.
Cô không ngờ Cố Thời Mộ lại sẵn sàng dành thời gian để tổ chức một màn cầu hôn hoành tráng như vậy cho cô.
Cô vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, ngơ ngác không biết phải làm sao.
Cố Lạc Bạch không thể nhịn được, hét về phía cô: "Chị dâu, nhanh lên, nói em đồng ý đi!"
Đường Dạ Khê định thần lại và nhanh chóng gật đầu: "Em đồng ý!"
Cố Thời Mộ mỉm cười, đeo nhẫn cho cô và đứng dậy.
Một nhóm người la ó huyên náo: "Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!"
Hai má Đường Dạ Khê đỏ bừng vì xấu hổ, cô cúi đầu không dám nhìn ai.
Cố Thời Mộ cười khúc khích, vòng tay qua eo cô và cúi đầu hôn lên môi cô.
Đường Tiểu Thứ: "... Oa!"
Đường Tiểu Sơ che đôi mắt to của cậu bé: "Người lớn hôn trẻ con đừng nhìn."
Cố Lạc Hàn che mắt Đường Tiểu Sơ: "Cháu cũng là trẻ con."
Đường Tiểu Sơ: "..."
Đường Dạ Khê không ngờ Cố Thời Mộ sẽ hôn cô.
Cho dù là hôn thì cô cũng chỉ nghĩ Cố Thời Mộ sẽ hôn lên trán hoặc má cô thôi.
Cô không ngờ Cố Thời Mộ sẽ hôn lên môi cô, hơn nữa không chỉ là hôn lướt qua.
Đây là nụ hôn đầu tiên của cô.
Lần đầu tiên cô được một người đàn ông ôm vào lòng, trong mũi cô tràn đầy hơi thở nam tính và mát mẻ tỏa ra từ anh.
Tim cô đập thình thịch, như muốn thoát khỏi sự kìm hãm của lồng ngực và nhảy ra khỏi cơ thể.
Không biết qua bao lâu, cô chỉ cảm thấy mình sắp không thở nổi mới được buông ra.
Xung quanh có tiếng vỗ tay vang lên, cùng với tiếng huýt sáo và tiếng hò reo, cô ngượng ngùng vùi mặt vào vai Cố Thời Mộ và không dám nhìn lên.
Cố Thời Mộ khẽ cười một tiếng, cúi đầu hỏi ở bên tai cô: "Em thích không? Không trách anh đường đột chứ?"
"Không... đương nhiên là không..." Đường Dạ Khê run rẩy ôm lấy anh: "Giống như... như một giấc mơ... cảm ơn anh... thật sự là... em rất hạnh phúc..."
Cơ thể của cô hưng phấn như bị điện giật, tê rần, đầu óc choáng váng, có cảm giác bồng bềnh lâng lâng.
Cô biết đó là sự hồi hộp, phấn khích và cảm xúc vui sướng lẫn lộn.
Cô không ngờ Cố Thời Mộ sẽ cầu hôn mình, cô cũng không dám hy vọng quá xa vời.
Khi đột nhiên có được tất cả những điều này, cô cảm thấy mình thật may mắn và thật hạnh phúc, hạnh phúc... không thể diễn tả thành lời.
“Anh… tại sao đột nhiên anh nghĩ đến việc cầu hôn em?” Cô không nhịn được hỏi.
Cố Thời Mộ cười khúc khích: "Anh nghĩ, vợ anh, mẹ của con trai anh, em nên có tất cả những gì người khác có, những thứ khác có thể được bù đắp sau khi kết hôn. Chỉ có lễ cầu hôn này, sau khi chúng ta kết hôn thì anh không thể cầu hôn em được. Cậu chủ A Bạch nhà chúng ta nói, một người phụ nữ chưa từng được cầu hôn thì sẽ có một cuộc đời không trọn vẹn..."
Đường Dạ Khê đỏ mặt, nhất thời không biết nên nói cái gì, chỉ có thể tiếp tục nói: "Cảm ơn anh... Cảm ơn mọi người..."
Trước mặt nhóm bạn thân, anh đã long trọng cầu hôn cô, anh đã dành cho cô sự tôn trọng cao nhất.
"Sau này em nhất định sẽ đối xử tốt với anh..." Cô nghiêm túc hứa: "Trong tương lai, em sẽ đối xử tốt với anh... giống như tốt với Tiểu Sơ Tiểu Thứ vậy!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT