Gia giáo nhà họ Cố rất nghiêm, không cho phép con cái ở nhà quậy phá bên ngoài, mặc dù anh ta thường giúp anh trai tham gia các buổi chiêu đãi, khiêu vũ, yến tiệc và thường khiêu vũ với các cô gái, nhưng anh ta chưa bao giờ động đến chỗ đó của các cô gái.
Đây thực sự là...
Anh ta không cố ý làm điều đó!
Thực sự không cố ý!
Hứa Liên Kiều vẫn chưa nhận ra mình đã bị ăn đậu hũ, đợi một lúc sau cũng không đợi được phản hồi, nên quơ quơ tay trước mặt anh ta: “Anh sao thế? Không để ý đến tôi à?”
Cố Lạc Bạch hít một hơi thật sâu và cố gắng bình tĩnh lại: "Thật ra, tôi không nghĩ nhà họ Diệp đáng để cô buồn chút nào, bọn họ không có lương tâm, bỏ rơi cô, cô cũng không có tình cảm gì với họ, cần gì phải đau lòng chứ?"
“Ai nói tôi đau lòng vì nhà họ Diệp?” Hứa Liên Kiều nhìn anh ta: “Tôi rõ ràng là đau lòng cho bố mẹ mà.”
Cố Lạc Bạch: "... Bố mẹ cô? Cô nói bố mẹ nuôi à?"
"Không, họ không phải là bố mẹ nuôi của tôi, họ là bố mẹ của tôi!" Hứa Liên Kiều kiên định nói: "Tôi chỉ có một bố mẹ! Nhưng họ đã qua đời nhiều năm rồi. Diệp Mộc Giản và Vương Tư Như không liên quan gì với tôi cả!"
Cố Lạc Bạch: "..."
Bà cô à!
Những gì cô vừa nói rõ ràng là: "Không cha không mẹ thì tốt biết mấy. Họ sẽ vừa không bỏ rơi anh, vừa không nói một cách hùng hồn kiểu tao sinh ra mày, mày phải nghe lời tao, mấy lời này thật kinh tởm!"
Nghe ý nghĩa của những lời này, rõ ràng là nói Diệp Mộc Giản và Vương Tư Như, đúng không?
Được rồi.
Anh ta sẽ không chấp nhặt với mấy con ma men đâu.
Cô ấy nói cái gì thì chính là cái đó đi.
"Cô nói đúng," Cố Lạc Bạch dỗ dành cô ấy: "Cô chỉ có một bố mẹ... nhưng bố mẹ đã mất lâu như vậy, tại sao cô lại buồn?"
"Mất lâu rồi thì không được buồn sao? Anh kỳ quái quá đấy!" Hứa Liên Kiều dùng ánh mắt không nói nên lời nhìn anh ta: "Cho dù bố mẹ đã mất bao lâu, khi nghĩ đến họ tôi đều rất buồn. Vì tôi hy vọng họ có thể sống lâu trăm tuổi, mãi ở bên cạnh tôi… cả đời đều ở bên tôi…”
Cố Lạc Bạch: "..."
Bây giờ anh ta lại hối hận vì đôi chân thối của mình, tại sao lại đến đây chứ?
Trực tiếp về phòng không phải tốt hơn sao?
“Nhưng đêm nay tôi không vui, không phải là do bố mẹ tôi mất sớm…” Cô ấy nằm trên bàn đá, nhìn thẳng vào một điểm nào đó, lẩm bẩm nói: “Là bởi vì… cuối cùng tôi cũng không thể không nghĩ rằng tôi thật sự là khắc tinh sát người thân, bố mẹ, ông nội, sư phụ, đều bị tôi khắc chết, thậm chí còn có đứa nhỏ trong bụng mẹ tôi nữa..."
"Cái gì mà khắc tinh chứ? Tất cả đều là chuyện vớ vẩn thôi!" Cố Lạc Bạch không ngờ cô ấy không ngủ được và say xỉn vì chuyện này: "Trông cô thông minh như vậy, sao lại ngu ngốc tin mấy chuyện kia chứ? Không phải Vương Viễn Hạo đã giải thích rất rõ ràng rằng mấy thứ khắc tinh kia là do ông ta bảo bác sĩ lừa mẹ cô sao, ông ta hoàn toàn không phải thầy bói gì cả.”
"Ừ, tôi cũng biết loại chuyện này là gạt người..." Hứa Liên Kiều nói: "Nếu đây là lời nói cho người khác, tôi sẽ không tin một chữ, nhưng đến lượt tôi..."
Nhưng cô ấy vẫn không khỏi nghĩ, nếu hồi đó bố mẹ không nhận nuôi cô ấy thì bố mẹ đã không chết...
"Tôi hiểu rồi," Cố Lạc Bạch nói: "Cô chỉ quan tâm quá nhiều đến bố mẹ cô, không thể chấp nhận cái chết của họ, vì vậy cô đã nghĩ lung tung, nhưng cô phải hiểu rằng cái gọi là khắc tinh người thân chỉ là do Vương Viễn Hạo nói dối Vương Tư Như, không liên quan gì đến cô cả, bây giờ không ai tin điều đó đâu, cô cũng không cần tin."
“Tôi không tin!” Hứa Liên Kiều nói: “Về mặt lý trí thì tôi không tin, nhưng về mặt tình cảm thì…”
Cố Lạc Bạch: "..."
Anh ta nói cũng vô ích.
Trên thực tế, anh ta có thể hiểu cảm xúc của Hứa Liên Kiều.
Nó giống như việc bố anh ta đi làm nhiệm vụ với những người đồng đội của mình, bố anh ta sống sót, nhưng đồng đội đã hy sinh. Rõ ràng không liên quan đến bố, nhưng bố vẫn đau lòng cho đồng đội, ông luôn cảm thấy đó là trách nhiệm của mình, không thể đưa đồng đội trở về với mình.
Loại chuyện này đều là khó hiểu, khó có thể phá bỏ nó rõ ràng.
“Bố mẹ anh đâu?” Hứa Liên Kiều dựa vào cánh tay mình, nghiêng đầu nhìn anh ta: “… Mà này, tôi nhớ rồi, anh là con nuôi của nhà họ Cố, anh có biết ai là bố mẹ ruột của anh không?"
Cố Lạc Bạch: "..."
Sau khi trò chuyện lâu như vậy mới nhớ ra anh ta cũng là con nuôi của nhà họ Cố, có quá đáng không?
Anh ta lặng lẽ hỏi Hứa Liên Kiều: "Cô có biết tôi là ai không?"
Nếu anh ta nói chuyện với bà cô này cả đêm, nhưng bà cô này lại không biết anh ta là ai, anh ta sẽ tức chết mất.
“Anh ngốc à?” Hứa Liên Kiều cau mày ghét bỏ: “Không phải tôi vừa nói, anh là con nuôi của nhà họ Cố sao?”
Cố Lạc Bạch: "..."
Làm sao một người say lại có thể không biết xấu hổ khi nói người khác ngu ngốc chứ?
“Ý tôi là tên của tôi!” Anh ta hỏi: “Tên tôi là gì?”
“Cố Lạc Bạch.” Hứa Liên Kiều nói.
Cố Lạc Bạch gật đầu: "Tốt lắm."
"Có chuyện gì sao?" Hứa Liên Kiều nói: “Anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy. Anh có biết bố mẹ ruột của anh là ai không?”
Cố Lạc Bạch im lặng một lúc trước khi nói: "Trước đây tôi không biết, nhưng bây giờ tôi đã biết."
“Anh cả anh tìm giúp anh à?” Hứa Liên Kiều hỏi.
Cố Lạc Bạch gật đầu: "Đúng vậy."
“Anh cả của anh rất lợi hại,” Hứa Liên Kiều nói: “Anh ấy là người đàn ông lợi hại nhất mà tôi từng gặp, đặc biệt là đội thông tin trong tay anhaasy… Anh ấy cũng đã điều tra lý lịch của tôi, đầu tiên là về Vương Viễn Hạo, sau đó là Vương Viễn Hạo nói, năm đó ông ta đã ném đứa con nhà họ Diệp trước cửa nhà bố mẹ tôi, bởi vì bố mẹ tôi cưới nhau mấy năm mà không có con, nên ông ta in một tờ giấy, nhét vào tã lót của tôi, nói với bố mẹ rằng tôi là con gái ngoài giá thú, không ai muốn nữa, xin bố mẹ nhận nuôi tôi. Ông ta còn sợ bố mẹ tôi gọi cảnh sát, lại còn nhét mấy vạn tiền mặt vào tã... Anh có biết ông ta đã nói gì với tôi không?"
“Nói gì?” Cố Lạc Bạch hăng hái hỏi.
"Ông ta nói, tôi nên cảm ơn ông ta vì đã tìm cho tôi một gia đình tốt như vậy." Hứa Liên Kiều nói: "Ông ta cũng nói rằng con người ông ta thực sự rất tốt bụng, và tất cả những gì ông ta làm là để trả đũa Vương Tư Như, bởi vì Vương Tư Như đã nói rõ ràng rằng bà ta chỉ yêu ông ta, nhưng lại bỏ ông ta theo trai, gả cho Diệp Mộc Giản... Vì vậy, khi người vợ thứ hai của ông ta không muốn nuôi đứa trẻ do người vợ đầu tiên của ông ta sinh ra, mà ông ta lại rất yêu người vợ thứ hai của mình, không muốn để cho người vợ thứ hai nổi giận, ông ta đã nghĩ ra một kế hoạch thông minh, chẳng những trừng trị được Vương Tư Như đã phản bội mình, mà còn có thể cho con gái lớn lên trong tổ ấm quyền quý..."
"Ông ta là một người đàn ông thông minh," Cố Lạc Bạch nói: "Chỉ là thiếu đạo đức thôi!"
“Nhưng ông ta không nói như vậy!” Hứa Liên Kiều chế nhạo: “Ông ta nói rằng ông ta rất tốt bụng, đặc biệt tìm cho tôi một gia đình tốt, còn để lại rất nhiều tiền mặt, và nhờ bố mẹ tôi chăm sóc tôi thật tốt, ông ta nói, nếu ông ta nếu là người xấu, ông ta sẽ giết tôi, cũng sẽ không hao tâm đi tìm một gia đình tốt cho tôi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT