"Lai Tây, đừng nói nữa," Diệp Mộc Giản nói với vẻ mặt xám như tro tàn: "Bố đồng ý với yêu cầu của bác sĩ Hứa, sẵn lòng tách riêng với nhà chú hai con."

Những gì ông ta nợ con gái, cả đời này có lẽ cũng không trả được.

Những gì ông ta có thể làm là cố gắng hết sức để đáp ứng yêu cầu của con gái mình, để trong lòng con gái cảm thấy tốt hơn và ông ta sẽ cảm thấy bớt hổ thẹn hơn.

“Mày đồng ý thì có ích lợi gì?” Ông cụ Diệp tức giận hét lên: “Tôi không đồng ý!”

"Bố, bố không đồng ý, Bắc Bắc phải làm sao? Con phải trơ mắt nhìn Bắc Bắc chết sao?" Diệp Mộc Giản đỏ mắt nói: "Là lỗi của con, con phải thừa nhận, con biết, bố không muốn con và em hai tách riêng, chủ yếu là vì suy nghĩ cho con, con tầm thường bất tài, bố sợ rằng không có sự che chở của nhà em hai, con sẽ chống đỡ công ty không nổi, chi chính sẽ suy tàn… Nếu thật sự có ngày như vậy, thì là do con gieo gió gặt bão thôi.”

"Tao muốn đánh chết đồ ngu xuẩn như mày quá? Mày ngu thì chết là đáng, tao quản làm gì? Tao chỉ lo lắng cho Lâm Đông và Lai Tây!" Ông cụ Diệp giận dữ gầm lên: "Lâm Đông và Lai Tây đều là những đứa trẻ ngoan, nếu công ty bị mày phá hủy, Lâm Đông và Lai Tây đi uống gió Tây Bắc à?"

Diệp Mộc Giản nghiến răng: "Con cũng chia cho Lâm Đông và Lai Tây! Con chia công ty làm hai, đưa 60% cho Lâm Đông và 40% cho Lai Tây. Hai anh em sẽ làm được gì trong tương lai, tất cả đều phụ thuộc về khả năng của hai anh em."

“Còn em thì sao?” Vương Tư Như vội vàng chạy tới, hoảng sợ hỏi: “Mộc Giản, công ty có một phần của em, còn phần của em thì sao?”

Khi bà ta kết hôn với Diệp Mộc Giản, Diệp Mộc Giản vẫn đang làm việc trong nhà nước, sau đó, ông ta đã phạm sai lầm lớn, lý lịch bị vấy bẩn, nếu ở lại sẽ không thể thăng chức nên ông ta đã từ chức và thành lập tập đoàn Diệp thị.

Tập đoàn Diệp thị là tài sản hôn nhân của bà ta và Diệp Mộc Giản, nên có một nửa của bà ta!

"Bà lừa tôi nhiều năm như vậy, còn muốn chia tài sản với tôi ư? Bà cho rằng tôi là người chết, có thể tùy ý bắt nạt, chà đạp sao?" Diệp Mộc Giản dùng sức đẩy bà ta ra, dùng đôi mắt đỏ như máu nhìn bà ta và nói: "Tiền của nhà họ Diệp, bà đừng mong lấy được một xu. Từ nay về sau, tôi sẽ cho bà biết cái gì gọi là hai bàn tay trắng, sống không bằng chết!"

“Không được, ông không thể làm như thế!” Vương Tư Như lắc đầu nguầy nguậy: “Tôi là mẹ của Lâm Đông và Lai Tây. Tôi sinh cho ông hai đứa con trai, tôi có quyền chia tài sản nhà họ Diệp!”

"Chết tâm đi," Diệp Mộc Giản nhìn bà ta lạnh lùng nói: "Cho dù toàn bộ tiền nhà họ Diệp đều đem quyên góp, tôi cũng không cho bà lấy một xu!"

Đúng là tài sản của ông ta và Vương Tư Như sau khi kết hôn có một nửa của Vương Tư Như, nhưng có nhiều cách để chuyển đổi tài sản.

Đặc biệt là vì ông ta có hai con trai nên ông ta có cả trăm cách hợp pháp để chuyển tài sản đứng tên mình sang tên con trai mình.

Trừ khi ông ta chết, nếu không Vương Tư Như đừng mong lấy một xu từ ông ta!

"Không! Không!" Vương Tư Như liều mạng lắc đầu: "Ông không thể làm như vậy, không được!"

Anh trai của bà ta hận bà ta đến tận xương tủy, bà ta không thể về nhà mẹ đẻ, Diệp Mộc Giản nhất quyết ly hôn với bà ta, thậm chí con trai ruột của bà ta cũng chết tâm với bà ta, nếu không có tiền thì bà ta sống thế nào đây? Tuổi già của bà ta sẽ ra sao chứ?

“Sao bà còn rắp tâm cướp tài sản thế?” Hứa Liên Kiều chế nhạo: “Bà sắp vào tù rồi, đòi tiền có ích lợi gì chứ?”

Vương Tư Như cứng đờ, quay đầu lại sắc bén nhìn cô ấy: "Mày nói bậy, tao sẽ không sao, sẽ không ngồi tù!"

“Bà muốn là được sao?” Hứa Liên Kiều: “Bà đã bán con gái ruột của mình, ít nhất cũng phải ngồi tù ba năm đấy.”

"Mày nói bậy!" Vương Tư Như hét lên một cách cuồng loạn: "Tao à người sinh ra mày, tao muốn làm gì thì làm, không ai có thể kiểm soát được tao! Hơn nữa, không phải bây giờ mày vẫn sống tốt sao? Nếu không phải tao vứt bỏ mày, làm sao mày có cơ hội học được y thuật giỏi như vậy mà quay lại uy hiếp bọn tao? Nếu sớm biết vậy thì tao nên bóp chết mày rồi."

Suốt đêm, cảm xúc của bà ta lên xuống thất thường, không thể kiểm soát được ngôn từ nữa rồi.

Bà ta càng nói, Diệp Lâm Đông và Diệp Lai Tây càng thất vọng với bà ta.

Khi còn nhỏ, họ được ông nội nuôi dưỡng, khi ông nội không có thời gian, sẽ có người thầy mà ông nội thuê để dạy cho họ, họ không được tiếp xúc nhiều với mẹ, chỉ thường ăn cơm cùng nhau vào cuối tuần thôi.

Khi họ lớn lên và hiểu chuyện, họ nhận thấy rằng mẹ không gần gũi với họ như những bà mẹ và những đứa trẻ khác.

Mẹ của họ dường như chỉ có Diệp Tri Nam trong mắt, khá thờ ơ với bọn họ.

Họ là đàn ông, họ không muốn quan tâm đến những vấn đề nhỏ nhặt như vậy, nhưng trong lòng họ không phải là không có mất mát.

Con cái gì mà không muốn bố mẹ chăm sóc, cưng chiều mình chứ?

Nhưng sự dạy dỗ nghiêm khắc của ông nội đã khiến họ luôn để những day dứt trong lòng, như ông nội và thầy cô đã dạy phải kính thầy, hiếu thảo với cha mẹ.

Ngay cả khi Vương Tư Như không đối xử với họ như Diệp Tri Nam, họ vẫn tôn trọng Vương Tư Như và lúc nào cũng suy nghĩ cho bà ta.

Nhưng đêm nay, mẹ của họ đã tháo mặt nạ ra, khiến họ cảm thấy xa lạ và khủng khiếp.

Trước đây, họ cho rằng mặc dù mẹ của họ không thể gần gũi với họ như với Diệp Tri Nam, nhưng mẹ của họ ít nhất cũng là một người vợ có tư cách, một người mẹ có tư cách, một người phụ nữ tốt, dịu dàng và rộng lượng, và yêu thương họ trong lòng, chỉ vì em gái nhỏ tuổi nhất, lại là con gái nên mẹ của họ thích em gái hơn.

Nhưng bây giờ, họ nghe thấy tiếng gầm thét cuồng loạn của mẹ, họ mới nhận ra rằng mẹ họ đã khiến họ thất vọng như thế nào.

Bà ta không chỉ không phải là một người mẹ tốt, mà thậm chí còn không phải là một người tốt có lương tâm!

Họ không còn kỳ vọng gì vào người mẹ này nữa.

Hứa Liên Kiều cười khẩy, cũng lười để ý đến lời nói điên cuồng của bà ta, nhìn Diệp Mộc Giản: "Các người muốn tôi điều trị cho hai người, đúng không?"

Diệp Mộc Giản sững sờ gật đầu.

"Vậy thì tôi cũng sẽ đưa ra hai điều kiện," Hứa Liên Kiều nói: "Thứ nhất, chi thứ và chi chính phải cắt đứt quan hệ hoàn toàn, đồng ý điều kiện này, tôi sẽ giúp Diệp Tình Bắc hồi phục. Thứ hai, báo cảnh sát bắt Vương Tư Như vào tù, tuyên án khiến bà ta ngồi tù, đáp ứng được điều kiện này, tôi sẽ giúp bố ông điều dưỡng sức khỏe.”

"Tại sao em lại đưa ra yêu cầu như vậy?" Diệp Lai Tây phẫn nộ hỏi: "Hai yêu cầu này rõ ràng là gây bất lợi cho người khác chứ không có lợi ích gì cho em, em, em làm như vậy có ổn không?"

Vốn dĩ anh ta còn muốn nói điều gì đó khó chịu hơn, nhưng anh ta lại nghĩ rằng đây chính là cô em gái bị mẹ anh ta bỏ rơi, nhà họ Diệp đã rất hổ thẹn với cô ấy, nên lại nói dịu dàng hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play