Diệp Mộc Giản bị mắng đến mức hận không thể tìm một vết nứt trên mặt đất để chui vào.

Ông ta cúi đầu phản bác: “Vì lúc đó mẹ vợ đang bệnh nặng, con đã cử rất nhiều người đi tìm, tốn rất nhiều nhân lực và vật lực, nhưng mười ngày sau vẫn hoàn toàn không có tin tức. Nhiều người nói hơn mười ngày không tìm được, thì khả năng tìm được là rất nhỏ..."

"Nhiều người? Đó là con gái của mày hay là con gái của nhiều người?" Ông cụ Diệp cả giận run lên: "Mày sinh con gái ra mà lại không có trách nhiệm, còn mong đợi nhiều người bên ngoài có trách nhiệm với nó sao?"

Diệp Mộc Giản lẩm bẩm hồi lâu rồi ủ rũ nói: "Đúng... Bố, con biết mình sai rồi, con hối hận rồi, con hối hận từ lâu rồi... Nhiều năm qua, con vẫn thường mơ thấy đứa trẻ đó, con mơ thấy con bé không sống tốt, từ trong mơ tỉnh lại, trái tim con cảm thấy không thể chịu đựng nổi, giống như... giống như bị một sợi dây thừng siết chặt..."

"Mày... mày..." Ông cụ Diệp tức giận chỉ vào mũi Diệp Mộc Giản, nhất thời không nói được một câu hoàn chỉnh.

Làm thế nào mà ông ta lại sinh ra một đứa con trai phế vật như vậy chứ?

Diệp Mộc Giản và Vương Tư Như đúng là một cặp trời sinh.

“Anh Diệp, anh có biết anh đang nuôi con gái của ai không?” Cố Thời Mộ đột nhiên xen vào và hỏi.

“Cái gì?” Đại não của Diệp Mộc Giản như bị chập mạch, ông ta sững sờ một lúc mới định thần lạ: “Nam Nam là một đứa trẻ mồ côi, vợ chồng tôi đã mang nó về từ cô nhi viện…”

Cố Thời Mộ hỏi: "Vậy thì anh chọn hay vợ anh chọn?"

"Vợ tôi chọn " Diệp Mộc Giản nói: "Lúc đó tôi đang bận đi tìm con gái ruột của chúng tôi. Vợ tôi đã đến trại trẻ mồ côi để coi đứa trẻ và làm các thủ tục, sau đó hai chúng tôi đi đến trại trẻ mồ côi để đón con bé về…"

Ông cụ Diệp giờ đã biết chuyện gì đã xảy ra.

Ông ta không kiềm chế được cơn tức giận, ném thêm một tách trà: "Chết tiệt! Khốn kiếp! Hai người quỳ xuống cho tôi, quỳ xuống!"

“Bố…” Diệp Mộc Giản khẩn cầu nhìn ông cụ Diệp, ý tứ trong mắt hiện lên rõ ràng… Ở đây còn có khách, xin Ông cụ Diệp hãy chừa chút mặt mũi cho ông ta.

Ông cụ Diệp tức giận muốn chết, làm sao còn có tâm trạng chừa mặt mũi ai: "Quỳ xuống cho tôi!"

Diệp Mộc Giản không nhịn được, chậm rãi quỳ trên mặt đất.

Sắc mặt Vương Tư Như tái mét, bà ta cũng quỳ xuống bên cạnh, khuôn mặt tái nhợt như một bóng ma.

Bà ta sợ hãi trước câu hỏi của Cố Thời Mộ vừa rồi, sợ hãi đến nỗi không thèm so đo sự thật rằng Diệp Tri Nam không phải là con gái ruột của bọn họ.

Cố Thời Mộ thực sự đã hỏi Diệp Mộc Giản có biết Diệp Tri Nam con gái của ai không.

Ý của anh là gì?

Chẳng lẽ anh biết Diệp Tri Nam là con gái của ai ư?

Không.

Không thể nào!

Những gì họ làm hồi đó là rất bí mật, Diệp Tri Nam bị ném ở cổng cô nhi viện và được những người trong cô nhi viện nhặt về, không ai biết Diệp Tri Nam là đứa con của ai.

Đã nhiều năm như vậy, Cố Thời Mộ còn trẻ như thế, làm sao anh có thể biết Diệp Tri Nam là con gái của ai chứ?

Đúng.

Anh không biết.

Anh nhất định không biết.

Là bà ta đã nghĩ quá nhiều.

Bà ta phải bình tĩnh.

Bà ta phải bình tĩnh và không được để lộ sơ hở.

Bà ta không ngừng tự nhủ trong lòng phải bình tĩnh, nhưng lại sợ bí mật mà bà ta muốn giấu nhất sẽ bị tiết lộ, thân thể run lên như lá rụng mùa gió lạnh.

"Bọn mày... bọn mày là đồ cầm thú..." Ông cụ Diệp tức giận đến choáng váng, chỉ vào hai người mà rống lên: "Người đâu, mang gia pháp cho tôi!"

Vương Tư Như hét lên: "Không! Bố, bố không thể làm điều này với con! Bố bị điên à?"

Bà ta là vợ cả của nhà họ Diệp, bà chủ tương lai của nhà họ Diệp, đánh bà ta trước mặt mọi người và ngay cả trước mặt người ngoài, sau này bà ta sẽ ra ngoài gặp gỡ mọi người như thế nào được nữa chứ?

“Bố, xin bố bớt giận!” Diệp Mộc Phồn rót một tách trà đưa cho Ông cụ Diệp, nhẹ giọng thuyết phục: “Năm đó, chuyện anh cả làm thật sự không đúng, nhưng khi đó anh cả mới ngoài hai mươi tuổi, vẫn còn trẻ, không thể tránh khỏi những sai lầm…”

“Anh hai Diệp nói đúng,” Khóe môi Cố Thời Mộ hơi cong lên, cười tủm tỉm nói: “Anh cả Diệp lúc đó còn nhỏ, đã bị người khác tính kế, vì vậy có thể được tha thứ."

“Bị người ta tính kế ư?” Ông cụ Diệp cau mày nhìn Cố Thời Mộ: “A Mộ, ý của cháu là?”

“Có nghĩa là sự mất tích của cháu gái chú không phải là một tai nạn, mà là do con người làm ra.” Cố Thời Mộ không tiếp tục thừa nước đục thả câu, nói thẳng: “Diệp Tri Nam được đưa về nhà họ Diệp, cũng không phải là do duyên phận, là có người cố ý."

“Cậu nói bậy, ăn nói bậy bạ!” Vương Tư Như gầm lên: “Con gái tôi vô tình bị lạc, và lý do Nam Nam bị tôi đưa về nhà là vì nó bằng tuổi con gái tôi, có cùng kích thước và cân nặng, cả cô nhi viện, chỉ có con bé là thích hợp nhất. Cậu không biết gì thì đừng có nói bậy."

“Tôi không biết cái gì sao?” Cố Thời Mộ hơi nhướng mày nhìn bà ta: “Ngại quá, làm bà thất vọng rồi, tôi biết rất nhiều chuyện, chẳng hạn như... Trước khi kết hôn với anh cả Diệp, bà đã có một người yêu tên là Vương Viễn Hạo, ông ta là vệ sĩ của bà, các người là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau, các người…"

“Câm miệng, câm miệng, câm miệng!” Vương Tư Như tuyệt vọng rống lên, hai mắt đỏ ngầu, vẻ mặt dữ tợn như muốn cắn người: “Cậu nói bậy, tôi không có, Vương Viễn Hạo chỉ là vệ sĩ của nhà chúng tôi, tôi và ông ấy trong sạch, cậu bịa đặt phỉ báng, tôi sẽ kiện cậu."

“Ừm, tôi không nói rằng bà và ông ta không trong sạch,” Cố Thời Mộ cầm tách trà lên, chậm rãi nói: “Tôi chỉ nói rằng Diệp Tri Nam là con gái của Vương Viễn Hạo, tôi không nói Diệp Tri Nam là con gái ông ta và bà. Tôi chỉ nói một sự thật thôi, không coi là phỉ báng gì chứ?”

“Không! Không!” Vương Tư Như rùng mình và run run nói: “Nam Nam được Mộc Giản và tôi mang về từ cô nhi viện, tôi không biết cha mẹ ruột của Nam Nam là ai, con bé không phải là con gái của Vương Viễn Hạo, tại sao cậu lại ngậm máu phun người vậy chứ? Chỉ vì Nam Nam mắng con trai của cậu, cậu lại muốn dồn tôi và Nam Nam vào chỗ chết ư? Cậu, đồ độc ác."

Diệp Mộc Giản quỳ xuống bên cạnh Vương Tư Như, ông ta nghe thấy tất cả những gì Cố Thời Mộ nói, và nó như sấm nổ bên tai ông ta, khiến ông ta chóng mặt và ù tai.

Việc con gái ruột của ông ta bị bắt đi không phải là một sự tình cờ mà có người cố tình làm vậy.

Diệp Tri Nam được đưa về nhà họ Diệp, không phải do số phận, mà là do tính toán.

Diệp Tri Nam là con gái của người yêu thời thơ ấu của Vương Tư Như.

Vì vậy... nên Vương Tư Như cố tình để người ta bắt con gái của họ và thay bằng con gái của người yêu thuở nhỏ?

Ý nghĩ này hiện lên trong đầu ông ta, cả người ông ta nhất thời dựng hết cả tóc gáy, toát mồ hôi lạnh.

Không.

Sẽ không.

Không thể nào.

Tuyệt đối không!

Trên đời này sao có thể có một người mẹ độc ác như vậy?

Ông ta không tin điều đó!

Chắc chắn ông ta đã đoán sai.

Đúng.

Chắc ông ta đoán sai rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play