Diệp Mộc Giản khó khăn nói: "Ừ..."

"..." Diệp Lâm Đông cảm thấy mình bị sấm sét đánh thành một tên ngốc rồi.

Anh ta không thể tin được, suy đoán của anh ta hóa ra lại là sự thật.

“Sao bố mẹ có thể làm như vậy?” Anh ta không hiểu nổi: “Em gái con là con ruột của bố mẹ, làm sao bố mẹ lại không đi tìm chứ? Ngộ nhỡ con bé bị bán lên miền núi nghèo làm dâu, cuộc đời nó sẽ khốn khổ biết bao nhiêu?"

"Ừ... Sau này, bố cũng hối hận..." Diệp Mộc Giản tiếc nuối nói: "Sau này, bố thường nằm mơ thấy em gái con sống không tốt, bố hối hận, nhưng đã quá muộn... Lúc đó, bà ngoại con đang gặp nguy hiểm, mẹ con khóc lóc van xin, còn bố thì rối bời... Cộng thêm việc tốn nhiều nhân lực, vật lực, nhưng thực sự không thể tìm ra được..."

“Mới có mười ngày, không tìm được thì bỏ cuộc sao?” Diệp Lâm Đông hoài nghi nói: “Bố, bố có biết rất nhiều gia đình bình thường đã mất con, gia cảnh nghèo khó mà đến mức phá sản, nhưng vẫn tìm con trong hơn mười năm cũng không bỏ cuộc, sao các người mới tìm hơn mười ngày đã bỏ cuộc chứ?”

Diệp Mộc Giản nghe thấy vẻ thất vọng trong giọng nói của Diệp Lâm Đông, xấu hổ nói: "Đúng vậy, bố thừa nhận rằng quyết định của bố khi đó là quá bốc đồng, bố rất có lỗi với em gái của con... Nhưng cuộc sống là thế này, có thể nhất thời bốc đồng và quyết định sai lầm, lựa chọn sai đường thì không có đường quay lại..."

Diệp Lâm Đông không muốn nói gì nữa nên cứ thế cúp máy.

Trong suy nghĩ của anh ta, tuy bố không tài giỏi bằng chú nhưng là người trung thực, trung thành, nhân hậu, có trách nhiệm với gia đình, là một người bố tốt, một người chồng tốt và anh ta luôn tự hào về bố.

Nhưng vào lúc này, anh ta lại nghi ngờ.

Bố của anh ta có thực sự tốt bụng không?

Một người đàn ông tốt bụng đã đánh mất đứa con gái ruột của mình và từ bỏ chỉ sau mười ngày tìm kiếm?

Anh ta kìm lòng không đậu, nếu ngày đó người bị mất tích là anh ta, bố mẹ cũng sẽ từ bỏ chỉ sau mười ngày tìm kiếm, bất chấp sống chết của anh ta sao?

Ý nghĩ này khiến anh ta cảm thấy lạnh sống lưng và kinh hoàng.

Anh ta không muốn nghĩ thêm nữa, lắc đầu xua đi mớ hỗn độn trong đầu rồi quay trở lại phòng phẫu thuật.

Khi trở lại phòng phẫu thuật, Diệp Tình Bắc được các bác sĩ và y tá đẩy ra khỏi phòng.

Anh ta vội vàng cùng chú thím chạy lại.

Tần Ánh Dung nhìn sắc mặt xanh xao của con gái, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt: "Bắc Bắc, Bắc Bắc?"

Y tá nhẹ nhàng nói: "Bệnh nhân còn chưa hết thuốc mê, phải ít nhất sáu tiếng sau mới tỉnh lại."

Diệp Tình Bắc được đẩy vào phòng chăm sóc đặc biệt.

Các thành viên trong gia đình không được phép vào phòng chăm sóc đặc biệt.

Họ nhìn Diệp Tình Bắc qua cửa sổ một lúc, và sau đó họ bị y tá đuổi ra ngoài.

Sắc mặt của Tần Ánh Dung rất xấu, Diệp Mộc Phồn ôm lấy vai bà nói: “Dung Dung, em cần nghỉ ngơi, phải tự chăm sóc bản thân, khi bệnh viện cho phép người nhà vào thăm, em mới có thể chăm sóc tốt cho Bắc Bắc."

"Ừ, em phải tự chăm sóc bản thân..." Tần Ánh Dung lau nước mắt, lấy điện thoại di động ra, gọi cho ông cụ Diệp: "Bố, con khẩn cầu bố tổ chức họp mặt gia đình. Con có việc rất quan trọng muốn nói với bố."

Diệp Lâm Đông lặng lẽ quan sát.

Anh ta bỗng cảm thấy mọi thứ thật tẻ nhạt.

Sự thống nhất, thịnh vượng và vinh quang của gia tộc gì đó đều đã đến hồi kết.

Anh ta mất đi một cô em gái ruột, chỉ sau mười ngày tìm kiếm, bố mẹ lại ôm một cô gái từ bên ngoài trở về mạo danh em mình, dòng máu nhà họ Diệp lạnh lùng như thế, anh ta muốn đoàn kết gia tộc và chấn hưng gia tộc làm gì nữa cơ chứ?

Họp gia đình không phải nói muốn họp là họp.

Cho đến giờ ăn tối, tất cả người nhà họ Diệp ngoại trừ Diệp Tình Bắc đều tập trung ở biệt thự của ông cụ Diệp.

Ông cụ Diệp quét một vòng, nhưng không tìm thấy Diệp Tình Bắc, lại thấy Diệp Tri Nam với mặt mũi bầm tím và khuôn mặt sưng tấy, ông ta cau mày hỏi: "Tri Nam, mặt cháu làm sao thế?"

Diệp Tri Nam cúi đầu không nói gì.

Trong nhà họ Diệp, người cô ta sợ nhất chính là ông cụ Diệp, bởi vì ông cụ Diệp là chủ gia đình, nói một là một, hai là hai, cả nhà đều nghe lời ông ta, từ trước đến nay ông ta chưa bao giờ thích cô ta, sẽ chỉ trích mấy tật xấu của cô ta ngay khi nhìn thấy cô ta.

Thường ngày cô ta luôn tránh mặt ông cụ Diệp, nhưng hôm nay, ông cụ Diệp nói rằng sẽ có cuộc họp gia đình, không ai được phép vắng mặt nên cô ta phải đến.

Cô ta ngồi bên mẹ với một nỗi sợ hãi mà cô ta chưa bao giờ cảm thấy trước đây.

Cô ta biết mình đang gặp rắc rối.

Trước đây, khi cô ta gây họa, mẹ cô ta luôn có thể bảo vệ cô ta.

Hôm nay, không biết mẹ còn có thể bảo vệ được cô ta không.

Cô ta không muốn bị ông nội thực thi gia pháp, cô ta là con gái, nếu bị thực thi gia pháp trước mặt nhiều người như vậy, tương lai cô ta sẽ nhìn mọi người như thế nào chứ?

"Hỏi cháu đấy? Sao không nói?" Ông cụ Diệp nghiêm nghị hỏi.

Trước đây, khi ông cụ Diệp mắng Diệp Tri Nam, Vương Tư Như nhất định sẽ nhảy ra bảo vệ Diệp Tri Nam.

Ông bố chồng luôn cởi mở với con dâu, có Vương Tư Như ra mặt thì ông cụ Diệp sẽ không so đo nữa.

Nhưng hôm nay, Vương Tư Như không dám nói một lời.

Bà ta đã biết hai con của mình đã gây ra họa gì.

Bà ta thường thể hiện quyền lực của mình trước chi thứ, nhưng chỉ lấy thân phận là chị dâu, ngoài ra, Tần Ánh Dung là người thờ ơ với thiên hạ và không thích quan tâm đến người khác.

Nhưng lần này Tần Ánh Dung thực sự nghiêm túc, chi chính của bọn họ đuối lý, nhất thời im lặng không dám nói lời nào.

Diệp Tri Nam không nói gì sau khi bị hỏi hai lần, trước khi cuộc họp gia đình bắt đầu, cơn giận của ông cụ Diệp đã bốc lên.

Con dâu, cháu gái đều là phụ nữ, ông ta cũng không quản quá nhiều, nhưng con trai của ông ta là do chính mình sinh ra, da dày thịt béo, muốn thế nào cũng có thể trừng trị.

Ông ta đập bàn và mắng nhiếc Diệp Mộc Giản: "Con gái mày bị câm, mày cũng bị câm luôn hả?"

"Bố... con..." Diệp Mộc Giản hoàn toàn không nói được gì.

“Để con nói đi,” Tần Ánh Dung đứng lên, kể lại mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay một cách rõ ràng và mạch lạc, từng chữ một, và cuối cùng bày tỏ lời cầu xin: “Bố, con muốn tuyên bố trên báo, chi thứ chúng con cắt đứt quan hệ với chi chính."

Đôi mắt của bà đỏ bừng, trong mắt có nước, nhưng bà vẫn không cho giọt nước mắt rơi xuống.

Ông cụ Diệp kinh ngạc nhìn bà ấy, chờ bà ấy nói xong, mới phun ra một câu: "Con nói, Bắc Bắc suýt chết ư?"

“Đúng vậy,” Tần Ánh Dung gật đầu và nói: “Bắc Bắc suýt mất mạng, nhưng con không trách Lâm Đông, con biết rằng Lâm Đông không cố ý làm vậy, thằng bé thực sự yêu Bắc Bắc. Con không trách thằng bé, nhưng con không thể tha thứ cho Diệp Tri Nam!"

Bà ấy quay mặt lại nhìn Diệp Tri Nam, trong mắt hiện lên sự tức giận và hận thù lạnh như băng: "Cô ta nhẫn tâm, lòng dạ như rắn rết, chi thứ chúng con không muốn ở cùng với loại người như vậy!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play