“Bác sĩ thì sao?” Hứa Liên Kiều chỉnh lại tay áo, thản nhiên nói: “Nếu người nào bác sĩ cũng phải cứu thì chẳng phải mệt chết sao?”
Lý Triệu Khang há miệng, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Ông ta chưa bao giờ gặp một bác sĩ như Hứa Liên Kiều.
Thiên chức của một bác sĩ không phải là chữa bệnh và cứu sống người khác sao?
Tại sao Hứa Liên Kiều lại có thể tự tin nói lời từ chối như vậy?
“Bác sĩ Hứa, cảm ơn cô đã cứu mạng con gái tôi!” Tần Ánh Dung không tức giận vì thái độ không tốt của Hứa Liên Kiều.
Bà ấy thực sự biết ơn Hứa Liên Kiều.
Bà ấy nghe rất rõ những lời của Lý Triệu Khang, nhờ Hứa Liên Kiều mà con gái bà đã được cứu sống.
Bà ấy cũng không coi thường Hứa Liên Kiều vì cô ấy còn trẻ, và cảm thấy rằng Lý Triệu Khang chẳng nói quá.
Năng lực và tuổi tác không hẳn là tỷ lệ thuận, chính bà là ví dụ điển hình nhất.
Mẹ bà cũng là một trong những nhà khảo cổ học giỏi nhất cả nước, nhưng khi bà ở tuổi hơn hai mươi đã có thể vượt qua mẹ, có thể hoàn thành những công việc mà mẹ không làm được.
Người ta thường nói siêng năng có thể bù đắp khuyết điểm, thành công là một phần trăm tài năng cộng với chín mươi chín phần trăm chăm chỉ. Điều này đúng với người bình thường, nhưng khi một người muốn leo lên đỉnh cao thì mới phát hiện ra, một phần trăm tài năng không thể được tạo nên cho dù có nỗ lực đến đâu.
Bà tin rằng tài năng trẻ có năng lực hơn một số người lớn tuổi, vì bản thân bà là như vậy.
Vì thế, bà tin những gì Lý Triệu Khang nói và tin rằng Hứa Liên Kiều có thể giúp con gái bà hồi phục sức khỏe.
Bà ấy là chuyên gia cấp bảo vật quốc gia, bất kể là dịp gì cũng sẽ nhận được sự đối đãi cao nhất, nhưng bà ấy không hề tỏ ra kiêu ngạo, mà chân thành hỏi: “Bác sĩ Hứa, xin hỏi cô có thể giúp con gái tôi điều dưỡng thân thể không? Cô đưa ra bất cứ yêu cầu gì, chúng tôi cũng có thể đáp ứng được."
"Viện trưởng Lý nói đúng, tôi là bác sĩ, nhưng tôi có quy tắc, tôi sẽ không chưa cho ba loại người." Hứa Liên Kiều chậm rãi nói: "Thứ nhất, kẻ nào bắt nạt người khác sẽ không chữa. Thứ hai, người đáng bị chết đi sẽ không chữa. Thứ ba, người mình thấy không vừa mắt sẽ không chữa."
Cô ấy nhìn Tần Ánh Dung cười nói: "Hôm nay, tôi cứu con gái bà là vì con gái bà làm chuyện khiến tôi vui, nhưng đối với việc chăm sóc sức khỏe cho cô ấy, có nghĩ cũng đừng nghĩ tới."
“Tại sao?” Tần Ánh Dung sốt sắng hỏi: “Có phải con gái tôi đã làm gì sai khiến bác sĩ Hứa khó chịu? Nếu vậy, tôi sẵn sàng thay mặt con gái tôi xin lỗi cô.”
"Không phải con gái bà, là người khác." Hứa Thiên Kiều đảo mắt nhìn Tần Ánh Dung và Diệp Mộc Phồn đang đứng bên cạnh cô: "Các người cũng là người nhà họ Diệp đúng không? Diệp Tri Nam là ai?"
Tần Ánh Dung sững sờ và trả lời: "Diệp Tri Nam là cháu gái của chồng tôi."
"Ô... cháu gái..." Hứa Liên Kiều nhếch khóe miệng: "Ông có biết cháu gái ông mắng cháu tôi như thế nào không? Cô ta mắng cháu tôi là đồ con hoang, còn nói cháu trai tôi sau này chỉ có kiếp làm nô lệ."
Đường Dạ Khê cau mày: "Kiều Kiều!"
Mấy lời này dễ nghe lắm à?
Sao còn muốn lặp lại trước mặt rất nhiều người như vậy chứ!
Hứa Liên Kiều nghiêng đầu nhìn cô: "Đừng trốn tránh! Người ta trước mặt mắng nhiếc cậu như thế, sau lưng còn không biết sẽ làm gì cậu đâu! Cậu cho rằng trốn tránh không nói thì người khác cũng sẽ im lặng sao?"
Đường Dạ Khê: "..."
Quên đi.
Tần Ánh Dung vốn dĩ ghét Diệp Tri Nam, nhưng bây giờ bà biết rằng chính vì bị Diệp Tri Nam làm liên lụy nên Hứa Liên Kiều mới từ chối chăm sóc thân thể cho con gái bà, bà càng hận hơn.
Hận không thể ăn tươi nuốt sống Diệp Tri Nam!
Bà ấy kiềm chế cơn tức giận trong lòng và giải thích với Hứa Liên Kiều: "Bác sĩ Hứa, nguyên nhân khiến con gái tôi bị thương hôm nay cũng là do Diệp Tri Nam gây ra. Quan hệ giữa Diệp Tri Nam và con gái tôi không được tốt lắm, cho nên tôi…”
“Vậy thì sao?” Hứa Liên Kiều ngắt lời bà ấy: “Có thể dạy dỗ ra một người như Diệp Tri Nam, có thể thấy gia giáo nhà họ Diệp rất tệ. Diệp Tri Nam dám mắng hai cháu trai tôi trước mặt chúng tôi. Ai mà biết được trong nhà họ Diệp có người lén lút đàm tiếu về cháu trai tôi hay không?"
"Quên đi, quên đi, không có gì để nói nữa," Hứa Liên Kiều lại ngắt lời bà ấy: "Tôi có thể cứu mạng con gái bà là vì thấy cô ta đã đánh vào mặt Diệp Tri Nam, còn việc điều dưỡng thân thể là một quá trình dài và phức tạp, gian lao và mệt nhọc, trên thế giới này có biết bao nhiêu người đang chờ được cứu, tại sao tôi phải cứu một người có gia phong không tốt?"
"Không, không, chúng tôi..."
Tần Ánh Dung còn muốn giải thích, nhưng Hứa Liên Kiều quá lười nghe, vì vậy cô ấy nắm lấy tay Đường Dạ Khê: "Khê Khê, đi thôi!"
Cô ấy dắt Đường Dạ Khê đi vòng qua Tần Ánh Dung, muốn rời đi, nhưng lại bị Diệp Mộc Phồn ngăn lại: "Bác sĩ Hứa, xin dừng bước."
Hứa Liên Kiều dừng lại, cau mày nhìn ông ấy: "Để cứu con gái ông, tôi đã đứng bên giường mổ hơn sáu tiếng đồng hồ. Hiện tại tôi rất mệt, không muốn nói nhảm với ông nữa, ông mà nói nữa thì đừng trách tôi lỗ mãng!"
Diệp Mộc Phồn nghẹn họng, sau đó trơ mắt nhìn Hứa Liên Kiều nắm tay một cô gái khác rời đi.
Tần Ánh Dung vừa tức giận vừa lo lắng, hỏi Diệp Lâm Đông: "Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Cháu trai bác sĩ Hứa là đứa trẻ nhà ai? Tại sao Diệp Tri Nam lại gọi nó là con hoang?"
Diệp Lâm Đông không biết chuyện gì đang xảy ra nên phải nhìn Diệp Á Lâm, Diệp Á Lâm ngập ngừng giải thích: "Cháu trai của bác sĩ Hứa... Hình như là... con trai của Cố Thời Mộ..."
“Cậu nói cái gì?” Diệp Lâm Đông không thể tin vào lỗ tai của mình: “Cậu nói lại đi, con trai của ai?!”
Diệp Á Lâm cúi đầu nói: "Là con trai của cậu chủ nhà họ Mộ, Cố Thời Mộ."
Hai mắt Diệp Lâm Đông tối sầm lại: "Diệp Tri Nam muốn làm gì hả? Nó điên rồi sao?"
Cả Dạ Đô này, chỉ cần là người biết Cố Thời Mộ, thì đều biết anh là người không dễ trêu chọc mà?
Đầu óc Diệp Tri Nam chứa toàn phân hay sao mà gọi con trai của Cố Thời Mộ là con hoang chứ, lại còn nói trước mặt người ta nữa?
"Cô chủ... cô ấy uống say..." Giọng của Diệp Á Lâm càng ngày càng nhỏ.
“Uống say là có thể nói những lời ác độc, vô pháp sao?” Tần Ánh Dung tức giận run lên, môi run rẩy hồi lâu, đột nhiên nói: “Tôi muốn ở riêng!”
Nói xong những lời này, bà ấy đột nhiên bình tĩnh lại, quay lại nhìn vào mắt Diệp Mộc Phồn, nghiêm túc nói từng chữ một: "Mộc Phồn, em muốn ra riêng! Ngày mai chúng ta sẽ đăng một thông cáo trên báo rằng chi thứ và chi chính của nhà họ Diệp cắt đứt quan hệ, ân đoạn nghĩa tuyệt, không liên quan gì đến nhau nữa."
Nghe vậy, đôi mắt của Diệp Lâm Đông lại tối sầm, suýt nữa thì ngất đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT