Nhìn Cố Thời Mộ đi về phía mình, một tia sáng xẹt qua đôi mắt Đường Tiểu Thứ, cậu mỉm cười: "Cũng thích bố nhất, thích mẹ nhất. Bố, mẹ và bé cưng là mặt trời, mặt trăng và các vì sao, một gia đình hạnh phúc thì không thể thiếu thứ gì cả!"
Nhìn búp bê nhỏ nhắn xinh cười nói " không thể thiếu thứ gì cả", có một sự tương phản rất đáng yêu, Cố Thời Mộ cảm thấy trái tim mình run rẩy, cúi đầu hôn lên trán cậu: "Con thấy thế nào? Còn khó chịu không?"
Đường Tiểu Thứ cười lắc đầu:"Không khó chịu nữa."
“Tiểu Thứ của chúng ta ngoan quá,” Cố Thời Mộ xoa đầu cậu: “Bị bệnh mà còn cười đáng yêu như vậy.”
“Bởi vì con là cục cưng ngoan của bố mẹ!” Đường Tiểu Thứ ngoan ngoãn nói: “Bố mẹ vất vả lắm, con phải ngoan ngoãn đừng làm gánh nặng cho bố mẹ!”
“Ngoan quá!” Cố Thời Mộ sờ má ngẩng đầu nhìn Đường Dạ Khê: “Làm thế nào mà em nuôi dạy một đứa trẻ hiểu chuyện đến vậy chứ?”
Đường Dạ Khê mỉm cười: "Mệnh em tốt đó, có được hai đứa con đáng yêu và hiểu chuyện như thế."
Cố Thời Mộ không nói gì nữa.
Đứa trẻ ngoan và hiểu chuyện, anh cảm thấy rất tự hào, nhưng chỉ cần anh nghĩ đến trước đây hai đứa trẻ đã phải chịu nhiều thiệt thòi và đau khổ, anh lại đặc biệt khó chịu.
Ước gì từ nhỏ bọn trẻ đã sống bên cạnh anh, để anh luôn bảo vệ và dành cho họ những điều tốt đẹp nhất!
Anh bế Đường Tiểu Thứ lên hôn một cái: "Đi thôi, bố đưa cục cưng của chúng ta đi ăn. Chúng ta ăn nhiều vào sẽ nhanh chóng đuổi vi rút đi, được không?"
"Không, không," Đường Tiểu Thứ lắc đầu như trống bỏi: "Con còn chưa tắm rửa sạch sẽ, bố, con tắm rửa xong mới đi ăn cơm.".
||||| Truyện đề cử:
Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ |||||
“Vậy thì bố sẽ đưa con đi tắm rửa!” Cố Thời Mộ hôn cậu một lần nữa và bế cậu vào phòng tắm.
Sau khi giúp Đường Tiểu Thứ tắm rửa, cả gia đình bốn người rời khỏi phòng ngủ, đi đến phòng ăn.
Đường Tiểu Thứ bây giờ chỉ có thể uống một chút cháu, không thể ăn bất cứ thứ gì khác.
Cố Thời Mộ cầm thìa lên, múc một thìa cháo đưa lên môi Đường Tiểu Thứ: “Nào, a đi nào.” Đường Tiểu Thứ nuốt cháo xuống, nghiêng đầu nhìn Cố Thời Mộ nở nụ cười ngọt ngào: “Cảm ơn bố, con có thể tự ăn!"
"Không được." Cố Thời Mộ cười nói: "Bố thích cho Tiểu Thứ ăn."
Cậu nhỏ ăn uống rất tinh tế, sau khi nuốt thức ăn, cái miệng nhỏ nhắn sẽ ngậm chặt lại, phồng lên trắng nõn mềm mại, đáng yêu giống như một chú hamster nhỏ khiến người ta yêu thích không khỏi trợn mắt nhìn, cho dù nhìn lâu như thế nào, cũng không thể thấy đủ.
Anh cảm thấy được huyết thống thật sự rất kỳ diệu.
Trước đây, không phải anh chưa từng gặp đứa trẻ nào lớn như Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ, mà là anh chưa từng thích đứa trẻ nào giống như Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ.
Chỉ cần Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ xuất hiện trong tầm mắt của anh, họ sẽ thu hút tất cả sự chú ý của anh, và anh sẽ rất vui, một cảm giác vui mừng và tự hào không thể giải thích được sẽ nảy sinh trong lòng anh.
Đường Tiểu Thứ nhìn thấy khuôn mặt tươi cười dịu dàng của anh nên cười ngọt ngào nhìn anh, nuốt cháo mà anh đưa đến môi.
Cố Thời Mộ hỏi: "Con uống cháo không ngon à?"
"Không có," Đường Tiểu Thứ lắc đầu: "Cháo rất thơm. Vừa rồi mẹ hỏi con muốn ăn gì. Con không có cảm giác thèm ăn, nhưng bây giờ lại đột nhiên thèm ăn."
Cố Thời Mộ bật cười: "Con còn biết thèm ăn là gì sao?"
"Biết chứ," Đường Tiểu Thứ híp mắt cười: "Tiểu Thứ thông minh, biết rất nhiều chuyện đó!"
Cố Thời Mộ không nhịn được hôn cậu một cái: "Không chỉ thông minh, mà còn rất đáng yêu!"
Rất dễ thương!
Dễ thương nhất trên thế giới!
Đường Tiểu Thứ bé bỏng đáng thương chỉ uống một bát cháo trắng, ngoài ra cậu không được phép ăn thêm bất cứ thứ gì.
Cậu bé vẫn liếm đôi môi nhỏ của mình, ngoan ngoãn nói: "Chờ con khỏe hơn sẽ ăn nhiều hơn."
"Đúng rồi." Cố Thời Mộ nói: "Chờ Tiểu Thứ của chúng ta khỏe hơn, Tiểu Thứ muốn ăn gì thì ăn cái đó!"
"Vâng," Đường Tiểu Thứ gật gật đầu, ngẩng mặt lên nhìn anh: "Bố, chờ khỏe, con muốn ăn buffet!"
“Được rồi!” Cố Thời Mộ đồng ý một phát: “Chờ Tiểu Thứ khỏe, bố sẽ đưa Tiểu Thứ và anh trai đi ăn buffet.”
Đường Tiểu Thứ nhanh chóng bổ sung: "Cả mẹ nữa!"
Cố Thời Mộ liếc nhìn Đường Dạ Khê nở nụ cười: "Đương nhiên, nhất định sẽ đưa theo mẹ nữa."
Đường Tiểu Thứ cười mãn nguyện hôn anh: "Bố là nhất! Có bố thật là hạnh phúc!"
Đôi môi nhỏ của cậu giống như cánh hoa, hôn lên khuôn mặt của Cố Thời Mộ, mát mẻ và mềm mại, khiến trái tim Cố Thời Mộ mềm nhũn thành một vũng nước.
Anh càng nuối tiếc vì đã không được gặp hai đứa trẻ khi chúng còn nhỏ.
Hai đứa bây giờ đều đã năm tuổi rồi, còn đáng yêu như thế, khi hai, ba tuổi chắc cũng đáng yêu lắm đúng không?
Anh không khỏi liếc nhìn Đường Dạ Khê lần nữa... Anh muốn sinh đứa con thứ ba với Đường Dạ Khê!
Sinh thêm một đứa bé với Đường Dạ Khê, sinh thêm em trai hoặc em gái cho Tiểu Sơ và Tiểu Thứ, nhìn họ lớn lên từng chút một, chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến anh hạnh phúc hơn.
Đường Dạ Khê cảm thấy ánh mắt của anh có chút... giàu hàm ý, nên không nhịn được hỏi anh: "Sao vậy?"
Anh định nói thì điện thoại reo lên.
Anh lấy điện thoại ra liếc nhìn, Cố Vĩnh Trú gọi tới.
Anh kết nối điện thoại đặt lên tai, Cố Vĩnh Trú báo cáo: "Cậu chủ, tôi đã gửi thông tin chi tiết về Ôn An An đến điện thoại của anh. Anh có mệnh lệnh nào khác không?"
Cố Thời Mộ nói: "Tìm người để mắt tới Ôn An An."
“Vâng, cậu chủ.” Sau khi Cố Vĩnh Trú nhận lệnh, thấy Cố Thời Mộ không có mệnh lệnh nào khác, liền cúp điện thoại.
Cố Thời Mộ mở tập tin do Cố Vĩnh Trú gửi cho anh trên điện thoại di động.
“Anh bận à?” Đường Dạ Khê nói: “Em đã nhờ Kiều Kiều giúp em xem Tiểu Sơ và Tiểu Thứ. Em muốn đến bệnh viện để gặp anh Băng và Cố Hoài.”
Bách Lý Tùy Băng tỉnh dậy sau cơn hôn mê vào đêm qua, Bách Lý Ánh Hàn đã tức tốc đến bệnh viện chăm sóc, Cố Hoài vẫn chưa qua cơn nguy hiểm và vẫn chưa có tin tốt lành
Những chuyện này đều liên quan đến cô, nhưng cô quá bận chăm sóc Đường Tiểu Thứ bị bệnh nên chưa đến bệnh viện được.
"Không, hôm nay anh rảnh, anh sẽ chăm sóc bọn trẻ." Cố Thời Mộ nói: "Anh sẽ chuyển cho em một tài liệu, về Ôn An An, em có thể xem trên đường."
Anh sao chép tài liệu mà Cố Vĩnh Trú đã gởi cho anh, rồi gởi cho Đường Dạ Khê.
“Cảm ơn anh!” Đường Dạ Khê cảm kích, kiên quyết nói: “Em sẽ không bao giờ bỏ qua cho Ôn An An.”
"Đó chính xác là những gì anh muốn nói." Cố Thời Mộ cười khúc khích: "Em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ qua cho cô ta!"
Đường Tiểu Thứ nhìn Cố Thời Mộ, rồi lại nhìn Đường Dạ Khê, ánh mắt lóe lên, tò mò hỏi: "Tại sao? Bố mẹ sắp đánh nhau với ai đó sao?"