Con trai ông làm chỗ dựa giúp bà ta, nhưng bà ta lại dung túng cho con gái nuôi của mình đi bỏ thuốc, hơn nữa còn đứng bên cạnh giúp một tay.
Cũng may chỉ là loại thuốc đó, nếu Tề Thái Vi có ý đồ xấu bất mãn với con trai ông, chẳng phải cô ta sẽ bỏ thuốc độc hay sao?
Vậy chẳng phải con trai ông sẽ mất mạng hay sao?
Ông cụ càng nghĩ càng tức, nên lạnh lùng nói: “Cả đời này tôi ghét nhất là người vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp, mặc kệ là ai đi chăng nữa, chỉ cần vi phạm pháp luật thì phải tiếp nhận sự trừng phạt của pháp luật. Tiểu Vũ...”
Ông căn dặn Cố Thu Vũ: “Cậu đi báo cảnh sát đi!”
“Vâng!” Cố Thu Vũ luôn cầm điện thoại ở trong tay, vừa nhận được mệnh lệnh, anh ta đã nhanh nhẹn bấm số điện thoại của cảnh sát để báo án.
“Anh rể...” Thời Nghiên Đồng không dám tin nhìn ông Cố: “Thái Vi là đứa con gái duy nhất của em, nếu con bé bị xử tạm giam thì cả đời này danh tiếng của con bé sẽ bị hủy hoại. Sự trừng phạt này quá tàn khốc, anh rể không thể nể mặt em mà trừng phạt nhẹ hơn ư?”
“Không thể.” Thái độ của ông Cố rất cương quyết: “Tôi đã nói rất rõ rồi, bất kỳ ai cũng không được vì tình riêng mà làm chuyện bất hợp pháp. Nếu đã vi phạm pháp luật thì phải tiếp nhận hình phạt của luật pháp, ai cũng không ngoại lệ.”
“Anh rể, anh...” Thời Nghiên Đồng van nài nhìn ông Cố bằng đôi mắt ngấn nước, giọng nói hơi run rẩy: “Anh không thể vì em mà phá lệ một lần ư?”
“Không thể!” Ông Cố dõng dạc đáp.
Thời Nghiên Đồng mở to mắt, không dám tin nhìn ông Cố.
Bà ta không dám tin rằng ông Cố lại đối xử với bà ta như thế.
Mặc dù bà ta không thể gả cho ông Cố, mà chị của bà ta mới là vợ ông. Nhưng người phụ nữ bầu bạn với ông Cố trong thời gian dài là bà ta, chứ không phải là chị của bà ta.
Bà ta luôn cho rằng, ông Cố cũng thích bà ta, trong tim ông Cố, bà ta khác với mọi người.
Nhưng vì bà ta là em vợ của ông Cố, dưới áp lực của thế tục nên bọn họ mới không thể nào ở bên nhau.
Cho dù bà ta không thể nào gả cho ông Cố để làm vợ ông Cố, nhưng trong tim ông Cố, bà ta vẫn là hồng nhan tri kỷ của ông, là sự tồn tại khác biệt so với mọi người.
Chỉ cần là lời bà ta nói, ngoài việc hết sức khó khăn thì chắc chắn ông Cố sẽ thỏa mãn yêu cầu của bà ta.
Trước đây đều là như thế.
Nhưng lần này, trong chuyện quan trọng như vậy, ông Cố bỗng trở mặt không nhận người quen.
Tại sao lại như vậy?
Cố Thời Mộ thấy dáng vẻ cực kỳ đả kích của bà ta thì không khỏi nhếch miệng mỉa mai.
Thời Nghiên Đồng là em gái duy nhất của mẹ anh, trước khi mẹ anh qua đời đã căn dặn bố anh, nhờ bố anh giúp đỡ chăm sóc cho Thời Nghiên Đồng và Tề Thái Vi.
Bố anh yêu mẹ anh nên mỗi câu nói của mẹ bố anh đều để ở trong lòng, cộng thêm việc yêu ai yêu cả đường đi lối về, nên bố anh quan tâm che chở cho Thời Nghiên Đồng giống như em gái ruột của mình, còn đối với Tề Thái Vi thì cũng xem như con đẻ.
Nhưng “giống như” cũng chỉ là “giống như” mà thôi, suy cho cùng vẫn là không phải.
Hơn nữa, cứ coi như là em gái ruột và cháu gái ruột coi như con đẻ, thì suy cho cùng vẫn không quan trọng bằng con trai ruột của mình.
Nói trắng ra đây chính là vấn đề họ hàng xa gần.
Lúc Thời Nghiên Đồng và Tề Thái Vi không xung đột lợi ích với anh thì chuyện gì cũng dễ nói.
Nhưng một khi Thời Nghiên Đồng và Tề Thái Vi có xung đột lợi ích với anh thì chắc chắn bố của anh sẽ che chở cho lợi ích của anh trước.
Đây là chuyện thường tình của con người, nhưng Thời Nghiên Đồng lại không nghĩ thế.
Bà ta lầm tưởng rằng, trong tim bố anh, địa vị của bà ta còn cao hơn cả con trai ruột là anh.
Tại sao chứ?
Bởi vì Thời Nghiên Đồng có suy nghĩ không an phận với bố của anh.
Sự phát hiện này khiến anh cảm thấy rất buồn nôn.
Từ lúc anh còn nhỏ, giữa Thời Nghiên Đồng và bố của anh đã có một kiểu tiếp xúc... giống y như ban nãy. Nếu Thời Nghiên Đồng có chuyện gì không hài lòng hoặc có việc muốn nhờ, đều sẽ làm nũng với bố của anh.
Trước đây, anh cũng không nghĩ nhiều như vậy, có thể là do anh đã chứng kiến quá nhiều nên không còn cảm thấy kỳ lạ, anh cho rằng đây là thói quen mà Thời Nghiên Đồng kéo dài từ hồi còn trẻ. Thời Nghiên Đồng chênh lệch khá nhiều tuổi với bố của anh, nên xem bố của anh là anh cả mà làm nũng, rồi thành thói quen cũng là lẽ đương nhiên, đến khi bà ta đã ở tuổi trung niên cũng không thể sửa đổi thói quen này.
Từ nhỏ đã chứng kiến kiểu tiếp xúc giữa Thời Nghiên Đồng và bố của anh nên đã quen rồi, do đó anh chưa từng có suy nghĩ lệch lạc.
Nhưng lúc ở Ôn Thành, sau khi thuộc hạ của anh đã điều tra ra chuyện vì ngấp nghé với ông cụ Ôn – anh rể của mình, mà Bạch Hải Đường đã không tiếc hại chết chị ruột của mình, rồi thừa cơ trèo lên cao, gả cho ông cụ Ôn, thì anh chợt vỡ lẽ chuyện gì đó.
Tình cảm mà Thời Nghiên Đồng dành cho bố của anh không phải là tình cảm anh em, mà là tình cảm nam nữ.
Thời Nghiên Đồng yêu bố của anh.
Sự phát hiện này khiến anh cực kỳ buồn nôn.
Thậm chí anh còn nghi ngờ liệu có phải Thời Nghiên Đồng cũng giống như Bạch Hải Đường, đã giở trò với mẹ của anh, nên mới dẫn đến cái chết của mẹ anh.
Bởi vì chuyện này mà anh đã mất ngủ mấy ngày, để nằm xuống giường nhớ lại hình ảnh trong quá khứ, rồi phân tích từng chi tiết.
Càng phân tích thì anh càng khẳng định, Thời Nghiên Đồng đang có tình cảm nam nữ với bố của anh.
Nhưng có một điều duy nhất an ủi anh là bố của anh yêu mẹ của anh, ông cực kỳ lo lắng cho sức khỏe của mẹ, nên các bác sĩ, vệ sĩ trong nhà đều rất đáng tin cậy. Chuyện gì liên quan đến mẹ, bố của anh cũng muốn tự tay đi làm, một chút chuyện nhỏ cũng muốn đích thân xen vào, mà anh và ba đứa em trai của anh cũng thường xuyên ở bên cạnh mẹ. Cho dù Thời Nghiên Đồng có ý đồ hãm hại mẹ của anh cũng không có cơ hội để xuống tay.
Đây là điều duy nhất khiến anh cảm thấy vui mừng trong toàn bộ chuyện này.
Cũng may.
Cũng may mẹ anh không bị người khác hại chết, bằng không quãng đời còn lại của anh và bố của anh sẽ phải sống trong tự trách và đau buồn.
Nhất là bố của anh...
Thậm chí anh đã dự tính đến tình huống xấu nhất, ngộ nhỡ mẹ của anh bị người khác hại chết thì anh nhất định phải giấu kín chuyện này, không được để cho bố của anh biết.
Cũng may, không phải là tình huống như anh đã suy đoán.
Nhưng cho dù là thế thì tâm tư mà Thời Nghiên Đồng dành cho bố của anh vẫn khiến anh không thể nào tha thứ được.
Anh chưa từng trải qua chuyện yêu đương, nên không biết rốt cuộc tình yêu khiến người khác sống chết cùng nhau ở trong thơ ca kia là như thế nào, nhưng anh cảm thấy, là một con người, chuyện quan trọng nhất là phải biết liêm sỉ.
Ngoài anh và bố của anh ra thì người mà mẹ anh yêu nhất chính là Thời Nghiên Đồng.
Không ngờ Thời Nghiên Đồng lại ngấp nghé với anh rể của mình.
Bất luận như thế nào thì anh cũng thể tha thứ chuyện này.
Vì thế, tối qua, cho dù anh biết trong ly cà phê đó có thuốc, nhưng anh vẫn uống ly cà phê đó.
Bởi vì anh biết, trong mắt bố của anh, Thời Nghiên Đồng và Tề Thái Vi rất quan trọng.
Chỉ có một cách duy nhất mới có thể khiến bố của anh nảy sinh sự xa cách với Thời Nghiên Đồng và Tề Thái Vi, đó chính là để cho bố của anh biết, không ngờ Thời Nghiên Đồng và Tề Thái Vi lại xuống tay với anh.
Bây giờ xem ra, kế hoạch một mũi tên trúng ba con chim của anh đã thành công được hai cái rồi.
Bây giờ chỉ còn lại Cố Lạc Hàn nữa thôi.
Anh liếc nhìn Cố Lạc Hàn.
Anh hy vọng sau chuyện này, đứa em trai ngốc nghếch rõ ràng là một bác sĩ, nhưng lại bị mù đến mức hết thuốc này của mình, có thể nhìn thấy rõ bộ mặt thật của Tề Thái Vi, sau này đừng có mà ngu ngốc đặt tấm lòng chân thành của mình lên người Tề Thái Vi nữa.
Bởi vì cô ta không đáng.
“Anh rể...” Nước mắt rơi xuống khóe mắt Thời Nghiên Đồng, bà ta không dám tin từ từ lắc đầu, run rẩy nói: “Anh rể, sao anh có thể đối xử với em như vậy? Em chỉ có một đứa con gái này, nếu anh hủy hoại danh tiếng của con bé thì sau này làm sao con bé gả cho người khác đây? Trước khi chị em qua đời, anh đã từng đồng ý với chị em rằng, phải thay thế chị ấy chăm sóc tốt cho em và Thái Vi mà. Đây là hành động chăm sóc của anh dành cho mẹ con em sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT